Thịnh Thế Diên Ninh

Chương 60: Xã nghèo La Hiên

Thế nhưng điều mà nàng không ngờ đến chính là thiếu niên trẻ tuổi đi đầu tiên lúc này lại nhảy xuống ngựa, thiếu niên bước chân xuống đám rẩy, thật chậm rãi đạp lên mặt đất như sợ sẽ dẫm nhầm phải những dây khoai lang xanh mơn mởn. Vô Niệm xới xới đất lên tay, đất có chút ẩm ướt, rất lạnh, nhưng không được tơi xốp, không hề màu mỡ, giữ nước kém, xem chừng khu rẫy này làm đã lâu, đất cũng bạt màu. Tháng này trên vùng Vũ Nhai này còn lạnh, trời còn có mưa một chút, đến mùa khô mà bọn hắn cứ canh tác kiểu phó mặc cho trời như thế này thực sự sản lượng sẽ rất thấp.

- Nhà các ngươi trồng như thế này liệu có đủ ăn hay không?

Người phụ nữ rõ ràng giật mình một cái, nàng không nghĩ rằng thiếu niên này lại biết tiếng Tày - Nùng, hơn nữa còn nói rõ như một người Tày - Nùng thực sự. Nàng đoán rằng thiếu niên này tuyệt đối là nhà quyền quý, vì vậy cẩn thận nói.

- Dạ thưa cậu, nhà ta có hai sào rẫy như thế này, nếu năm nào mưa thuận gió hoà thì trồng lúa, trồng đậu, trồng khoai coi như tạm đủ ăn, còn nếu như trời hạn như năm nay... ta cũng không biết sẽ như thế nào nữa.

Người phụ nữ giọng điệu có chút bất lực, xen lẫn hoài nghi, mấy năm gần đây thời tiết thực sự quá khắc nghiệt, năm thì lũ lụt, năm thì đại hạn, tai dị thường xuyên, năm ngoái nhà nàng đã đói, bây giờ lại thêm một đứa trẻ, nếu năm nay còn mất mùa nữa thì nàng thực sự không biết phải như thế nào.

- Tại La Hiên này ai cũng trồng như nhà các ngươi sao?

Nguyễn Vô Niệm lại hỏi, hắn muốn thông qua người phụ nữ này để hiểu biết càng rõ hơn về tình hình của xã. Phụ nữ gật đầu nói.

- Đa số đều là như vậy, mọi người đều chỉ đủ ăn, trong xã có nhà xã quan thì có thể dư ra một ít, thế nhưng cũng không nhiều.

Nguyễn Vô Niệm liền hiểu rõ, đất đai ở đây không quá phù hợp để trồng cây lương thực, năng suất rất thấp, giá trị không cao, vì vậy từ khi La Hiên được thành lập, chưa có năm nào nơi đây có thể nộp thuế lên cho triều đình. Triều đình cũng cho rằng La Hiên là đất xương xẩu, cũng không thèm mấy đồng tiền lẻ, ép dân quá dân sẽ tạo phản, vì vậy triều đình cũng mặc kệ dân chúng ở đây muốn làm gì thì làm.

Nguyễn Vô Niệm ra hiệu, Thái Sung liền mang đến cho hắn một túi gạo nặng chừng hai ký. Nguyễn Vô Niệm đưa cho người phụ nữ nói.

- Đây là món quà cảm ơn ngươi đã trả lời cho ta biết. Đừng từ chối, cứ cầm lấy, người lớn chịu đói được, nhưng trẻ em thì không. Đừng để đứa bé bị đói.

Vô Niệm nhìn người phụ nữ vô cùng gầy, sắc mặt không tốt, một bộ dáng khá thiếu dinh dưỡng, thấy đứa trẻ đang ngủ say trên lưng mẹ hắn cũng không đành lòng, những đứa trẻ thời kỳ này rất dễ chết, có thể chết vì đói, bệnh tật, vì vậy tuy tỷ lệ sinh cao nhưng tỷ lệ tử cũng rất cao, dân số chậm chạp phát triển

Phụ nữ dự định từ chối, thế nhưng chợt nghĩ đến đứa con sau lưng, thiếu niên này nói đúng, người lớn có thể nhịn, thế nhưng đứa bé không thể bị đói được, nàng đành nhận lấy nói.

- Tạ ơn cậu lớn!

Nguyễn Vô Niệm cũng không nhận lời cảm ơn của nàng, hắn cũng chỉ là vì cái tâm người mẹ của mình đối với đứa trẻ, mỗi sự hi sinh nào của người mẹ đều đáng quý.

Đoàn người tiếp tục rời đi, đi chừng hai cây số, bên trong một thung lũng già địa thế tương đối bằng phẳng, cuối cùng hắn cũng thấy được thôn xóm của người Tày - Nùng ở La Hiên. Những ngôi nhà sàn được xây dựng nên dọc theo con đường ở giữa xã, mật độ vô cùng thưa thớt, có thể nhìn thấy rõ ràng sự phân bố của những ngôi nhà sàn chia ra từng thôn xóm nhỏ. Thường là một đại gia đình thì sẽ thành một cụm nhà như vậy. Vô Niệm đếm một chút sơ qua có chừng hơn bảy mươi cái nóc nhà, xem chừng còn ít hơn cả dự liệu của hắn.

Lộc cộc, lộc cộc!

Vó của Phi Ảnh chậm rãi đạp lên trên mặt đất của con đường lớn nhất trong làng, nhìn thôn xóm xung quanh thực sự rất nghèo, quả nhiên đám đài quan cười vào mặt hắn không sai một chút nào.

Trong làng lúc này cũng chỉ có người già và một ít trẻ nhỏ, bọn hắn tò mò nhìn đoàn người ngoại lai từ dưới xuôi đi đến. Nguyễn Vô Niệm dùng tiếng Tày - Nùng hỏi một đứa trẻ.

- Nhà xã quan ở đâu cu nhóc?

Mấy đứa trẻ bu lại xăm soi nhìn đám người Vô Niệm, nghe hắn hỏi đứa lớn nhất trong đám liền nói.

- Nhà xã quan ở phía trước, ngôi nhà lớn nhất đấy!

Nguyễn Vô Niệm liếc qua liền có thể thấy được một ngôi nhà sàn lớn hơn nhà xung quanh một chút, hắn gật đầu móc từ trong túi ra mấy viên đường phèn ném cho bọn nhỏ nói.

- Cho các ngươi, lấy chia nhau ăn đi.

Bọn nhỏ chụp được đường phèn không khỏi tò mò, chúng chưa thấy thứ này bao giờ, thử liếm một chút cảm thấy ngọt lập tức sáng mắt lên, cả đám bu lại chia nhau vô cùng náo nhiệt khiến cho làng xã vốn yên ắng lại sôi động hẳn lên. Xã quan cũng bị tiếng ồn ào kinh động, hắn đi ra khỏi nhà sàn liền thấy một đội người ngựa đi đến, là người lão làng lão liền biết người đến không bình thường, hơn nữa mấy ngày trước triều đình có báo là bây giờ La Hiên được phong làm thực ấp cho La Hiên bá, không biết có phải là đội người này không.

Nhà của lão ở trên phía trên cao, lúc này đoàn người Vô Niệm đã đi sắp hết con dốc, lão vội vàng đi xuống đường đi đến nói.

- Chào các vị quan lớn, không biết phía trước có phải là La Hiên bá?

Nguyễn Vô Niệm ngạc nhiên nói.

- Ngươi biết ta?

Xã quan lắc đầu nói.

- Bẩm không, chỉ là hôm trước ở trên huyện có gửi công văn đến báo là xã được biến thành đất phong của La Hiên bá, vì vậy là thảo dân đoán mò.

Xã quan cũng không phải là quan chức triều đình, thậm chí là "lại viên" cũng không phải, chẳng qua là chức vụ do dân chúng bầu, cũng không nhận được lương hướng từ triều đình. Nguyễn Vô Niệm gật đầu nói.

- Ta đúng là La Hiên bá, hôm nay có việc công cán liền ghé quá tìm hiểu tình hình xã một chút.

Xã quan không ngờ chủ nhân mới của vùng đất này lại trẻ tuổi đến như vậy, càng ngạc nhiên hơn chính là La Hiên bá nói tiếng Tày - Nùng rất tự nhiên, xã quan vừa sợ vừa mừng, nếu có thể giao tiếp với vị bá tước này bằng tiếng Tày - Nùng như thế này quả thực không gì tốt hơn. Vô Niệm nói.

- Đi, vào nhà ngươi, ta cần hiểu biết thêm về xã này một chút.

- Mời Bá tước!

Xã quan mời đám người Vô Niệm vào trong nhà nói chuyện. Lúc này hắn mới biết xã quan tên là Nông Mạnh năm nay đã sáu mươi cũng coi như lên chức già làng rồi. Nông Mạnh đem ra sổ sách đưa cho Vô Niệm nói.

- Bẩm Bá tước, đây là sổ đinh của xã, tổng cộng có 43 đinh, cả xã có 78 hộ, bởi mấy năm nay mất mùa liên miên, cả xã phải vật lộn lắm mới có cái ăn nên không có thu thuế, về việc 200 mẫu ruộng, xã thực sự...

Nói đến 200 mẫu ruộng thế nghiệp Nông Mạnh không khỏi ngần ngại, đáng ra xã phải có 200 mẫu ruộng để cấp cho Nguyễn Vô Niệm, thế nhưng lúc này xã mỗi nhà cũng chỉ có vài sào nương rẫy, kiếm đâu ra 200 mẫu ruộng cung cấp cho bá tước đây. Nếu như khai hoang thì vẫn mót được vài chục mẫu, thế nhưng hao người tốn của, đào cả xã lên cũng không đủ. Nguyễn Vô Niệm nói.

- Được rồi, 200 mẫu ruộng đó ta cũng biết rõ, ta không đòi các ngươi. Với một điều kiện, các ngươi phải khai hoang một số mẫu đất, ta sẽ trả công cho các ngươi canh tác trên đó bằng muối.

Nguyễn Vô Niệm không dự định trồng lúa, khoai lang ở đây, đất ở đây không phù hợp để trồng chúng, dù có bội thu thì năng suất vẫn quá thấp, dân chúng trong xã cũng chỉ đủ ăn, hắn không thu được bất kỳ lợi ích nào từ vùng đất này. Do đó hắn phải tiến hành chuyển giống cây trồng trọt. Nguyễn Vô Niệm hướng đến cây chủ đạo chính là trồng chè, đất đai tại La Hiên cũng như Thái Nguyên rất thích hợp để trồng chè, hơn nữa thị trường chè hướng ngoại là rất lớn. Mộng tưởng của Vô Niệm là có thể tổ chức được một đoàn thuyền buôn đi sang phía Tây, khi đó hồ tiêu, chè, lua và đồ gốm, đó chính là những mặt hàng chủ lực mà Nguyễn Vô Niệm sẽ buôn bán tại vùng trời phía Tây.

Ở La Hiên thời hiện đại còn nổi tiếng với việc trồng mãng cầu đặc sản, thế nhưng bây giờ châu Mĩ còn chưa được phát hiện, giống mãng cầu cũng chưa được du nhập khắp thế giới, do đó Nguyễn Vô Niệm không thể kiếm giống được. Nhưng với kiến thức từ những kiếp trước, Vô Niệm dự định sẽ kiếm loại một loại cây khác bổ trợ bên cạnh cây chè sản xuất tại La Hiên xem sao.

======++

Về việc lúc gọi là châu Vũ Nhai, lúc là huyện Vũ Nhai là do tác tham khảo từ 2 sách khác nhau, đối với ĐVSKTT thì chú là châu Vũ Nhai, còn trong Dư địa chí thì gọi là huyện Vũ Nhai. Vì vậy tác quyết định chọn cách gọi là huyện Vũ Nhai.

Sau chương này thì mỗi ngày tác sẽ chỉ đăng 2 chương cho đến khi đủ trữ chương vào vip...