"Sao vậy, còn luyến tiếc cuộc sống ah....hay là còn đang chờ cái thằng vệ sĩ đó tới cứu mạng...vô ích thôi, nó sẽ không dám tới mà dù có tới cũng sẽ không có mạng mà đi" Vân Thi khinh bỉ diễu cợt
"Không sai...ông tốt nhất là nên sớm tự mình biết điều ..tự sát đi thôi" Hứa Tự Tài ném tới một khẩu súng
Cả một đám người đều nhẹ lùi về sau mấy bước tựa như đang tạo không gian để yên cho Hứa Tự Quốc tự sát.
Có điều là lúc này ông ta lại nói
"Không...tự sát, bây giờ mạng ta là của chủ nhân...ta ngay cả tư cách tự sát cũng không còn, các ngươi cũng vậy...mạng của ta các ngươi còn chưa có tư cách lấy đi"
"Lần trước bài học còn chưa làm các ngươi biết sợ !, thật nghĩ rằng Hứa Tự Quốc ta ngồi nhà đây là để chờ các ngươi tới giết sao ?...ngu xuẩn"
Mấy tên võ sư nghe lời này liền tức thì dậy lên đề phòng nhìn khắp xung quanh.
Bài học lần trước Phi Ưng Quân 100 người lặng lẽ bốc hơi đã đủ làm họ sợ bóng sợ gió, Vân Thi không biết không sợ chứ họ thì khác
"Oh...cha già...ông không lẽ còn có thể bầy thiên la địa địa võng chờ chúng ta lọt lưới hay sao...uhm để ta đoán, là trong truyền thuyết bách quỷ dạ hành...hoặc là..."
"Bộp...bộp...bộp" Tự Tuấn còn chưa nói xong đã bị những tiếng vỗ tay của Hứa Tự Quốc làm đứt quãng.
"Con trai...từ khi thấy mặt mày tới bây giờ mới thấy mày thông thái như vậy đó, nói đúng rồi..."
Lời Hứa Tự Quốc vừa nói ra xong, bầu không khí bất chợt âm trầm đi, một cơn gió bỗng nhiên thổi qua lạnh buốt sóng lưng
Vân Thi nhẹ xoa xoa đôi vai, cảm nhận thấy hơi lạnh thấm vào người khó chịu, trực giác phụ nữ khiến bà bỗng nhiên sợ hãi ngoảnh mặt nhìn sang bên
Bất chợt
"Ahhhhhhhh....." ở bên cạnh bà, không biết từ khi nào đã thêm 5, 5 bóng hình trắng muốt lơ lửng đầu tóc bù xù
Hứa Tự Tài bị loại tràng cảnh này xộc vào tâm can, vốn dĩ không tin nhưng rất nhanh một đôi móng vuốt đen xì lạnh buốt đã vê tới cổ họng hắn nhẹ xiết chặt, mở mắt to liền thấy một khuôn mặt như ma quỷ đang đối diện mình.
Hứa Tự Tuấn bị một đôi khô trảo chụp thẳng lên đầu, móng vuốt còn vươn tới gần mắt nhẹ bấu vào đó, máu tươi liền phún ra.
Cơn sợ hãi đến quá đột ngột làm cả 3 người bọn họ sợ hãi đến không thể nói ra nổi một tiếng, run lẩy bẩy hãi hùng.
Quỷ Ngục không nói một lời, chân khí bán tiên thiên liền thả ra thân hình nhanh như chớp "vút" một cái liền vung quyền đấm tới quỷ ảnh phía sau Hứa Tự Tài.
"Vù....pụp..." có điều, quyền này lại dĩ nhiên đấm vào không trung không chút tác dụng.
Trong chớp mắt một toán hơn trăm người phía sau cũng động, nội lực cuồng phún không chút nào giữ lại công ra.
"Ầm...ầm.ầm..." chỉ thấy một đám bàn ghế bị đánh tung bay, những quỷ ảnh lặng lẽ biến mất trong chớp mắt sau đó lại hiện ra, quỷ trảo vung lên
"Ahhhhhh......" tiếng gào thét liền vang vọng
Chẳng mấy chốc cả khu biệt thự đã trở thành nhân gian địa ngục.
Trước quỷ lệ công kích, võ giả bình thường đều vô phương, đặc biệt là những tên quỷ lệ này của Thiên Tà còn có được quỷ bảo hộ thân không sợ dương khí, không sợ cường công.
Hơn 200 quỷ lệ đấu với hơn trăm võ giả
Chiến đấu chênh lệch quá lớn
Bên ngoài, toàn bộ quân yểm trợ cũng lần lượt gặp phải tập kích, lần lượt lặng lẽ bốc hơi khỏi nhân gian.
Bên trong lại như địa ngục trần gian, tiếng gào khóc và máu tanh tuôn trào, tuyệt vọng đan xen với khiếp đảm, chết chóc đan xen với luyện ngục
"Ầm ..ầm...vù...ngaooooooo...uuuuuu"
"Bách quỷ dạ hành, quần ma loạn vũ...Tự Tuấn, con đã tận mắt nhìn thấy chưa...hahahahaha"
"Vân Thi, xưa nay bà chỉ xem tôi như con cờ, để tôi dùng gần 20 năm phấn đấu cho công ty, cuối cùng lại vẫn muốn giết tôi lấy về tài sản...năm xưa tôi dùng 60 triệu lập nghiệp, bây giờ đã có một tập đoàn ngàn tỷ ...bà muốn cướp đi sao....cướp đi...cướp đi...không phải bà vẫn luôn nghĩ tài sản đó đều là do bà ban ơn bố thí cho tôi mang tính chất thù lao hay sao....60 triệu đó nếu không có tôi thì lấy đâu ra tài sản như bây giờ...
"Vân Thi...bà còn tự cao tự đại nghĩ mình một tay bố thí cho tôi tất cả sao, bà còn thanh cao lừa mình rằng đó là tài sản của bà sao...bà còn nghĩ rằng mạng tôi muốn lấy khi nào thì lấy, tài sản đó bà cần là có thể thu về...hệt như vật trong tay bà hay sao...bà nằm mơ"
"Hôm nay tôi cho bà sáng mắt ra nhìn tất cả, yên tâm...kể cả 2 thằng con bất tài khốn nạn của bà, 2 thằng chó chẳng được tích sự gì nhưng lại luôn tự cho mình là nhất thiên hạ....còn nghĩ rằng tài sản tôi dùng cả cuộc đời để đánh đối đó sẽ như vật trong túi chúng nó sao...nằm mơ"
"Vân gia các ngươi tự cao tự đại đến như vậy có từng nghĩ tới ngày hôm nay sao ?"
"Còn nghĩ dùng 70% cổ phần lũng đoạn cả tập đoàn sau đó biến tôi thành nô dịch giúp các ngươi kiếm tiền, chờ hết giá trị lợi dụng lại giết tôi đi lấy lại hết tất cả sao...buồn cười"
Hứa Tự Quốc thỏa thích giải phóng hết những uất ức hơn 20 năm chịu đựng ra ngoài.
3 mẹ con Vân Thi vẫn bị 3 đầu lệ quỷ trấn áp, bắt họ trơ mắt nhìn hết tất cả, cảm nhận hết tất cả tuyệt vọng dần dần kéo đến.
Hơn trăm võ giả đã hấp hối sắp đến bờ tử vong, thân thể đã bị hấp phệ đến khô quắt.
Vị đại ca Quỷ Ngục vẫn đang khổ khổ kiên trì chống lại thập quỷ vây công một bước không thể rời.
"Hứa Tự Quốc...ông dám giết tôi sao, Từ Thiếu sẽ tha cho ông sao...ông có ngon thì cứ thử đi...cứ thử động vào một đầu ngón tay của tôi sao..." Vân Thi vẫn gân cổ đe dọa..
zTruyện - Đọc truyện Dịch online, đọc truyện chữ, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện mới một cách nhanh nhất.