Thiên Tà

Chương 111: Hồ Gia Dẫn Động - Vân Thi Ra Tay

Bất chợt, vô vàn linh dược linh mộc từ khắp mọi nơi bắt đầu hướng tới vị trí nơi đây mà nghiêng mình hướng tới, vạn mộc quy linh, bách thụ quy tâm

Một loại luật động không thể tưởng nổi chợt sinh ra lôi kéo kinh khủng mộc lực từ khắp mọi nơi hết thảy đổ về một phía.

Thậm chí là dưới chân các loại long mạch địa mạch cũng đều không ngoại lệ giống như vũ hội mà tụ tán, như thiên sơn kết mạch, như vạn thủy đồng lưu

Khí cơ kéo từ lòng đất đến trên cao không, tựa như oanh thiên địa, chấn trường hà, uy thế to lớn đồ sộ khiến người xem mà sợ hãi.

Mộc lực ầm ầm hội tụ về một chỗ, long thân tựa như tiếp được thêm sức mạnh mà lớn lên, cô đọng hơn, linh động hơn.

"Crắc...rốp..."

Địa mạch dưới chân phún dũng kéo tới, mộc lực xanh biếc bao dung, hỏa lực mầu xanh từ đáy hỏa sơn nhập vào.

Không biết từ khi nào từ trung tâm Hồ Điệp Cốc đã hình thành nên một bức tượng thương long ngự gió, linh động như thật, hệt như vật sống

Một công trình hoàn toàn tự nhiên không chút nào bàn tay con người nhưng lại hoàn mỹ đến tận thiện tận toàn.

Một viên long châu trở về thân thể Hồ Mị, uy chấn khắp Hồ Điệp Cốc dần lui tán trở về yên bình

Lúc này cả 3 vị trưởng lão và lão cốc chủ cũng đều thu lại vẻ khiếp sợ trên mặt, hướng sự chú ý về Hồ Mị

"Thật không thể tin nổi...thần diệu

"Đây, không lẽ là Dược Mộc Hóa Linh....là cảnh giới trong truyền thuyết mà lão thái tổ từng nhắc tới sao ?"

"Ta thấy loại dị tượng này, có khi còn không chỉ là Dược Mộc Hóa Linh, ta cảm nhận được long áp...địa mạch cũng bị dẫn động, các ngươi thấy không....linh khí...đây là linh khí mà tiên gia từng nói tới"

"Ahhhhh....không sai, là linh khí...là linh khí....hahahaha, đạo pháp tiên tổ truyền xuống có hi vọng rồi"

"Các ngươi để ý không, từ khi dị động sinh ra, chúng ta liền có linh khí, hơn nữa linh dược khắp nơi đang sinh ra nhịp đập của mình, linh khí....là từ chúng mà có"

"Không sai...tất cả đều tuần hoàn tuân theo nhịp đập giống nhau hơn nữa là do....bức long tượng kia mà thống nhất...chính là nó"

"Bảo bối....chúng ta nhặt được bảo bối rồi, không chỉ là 1 viên Dược Mộc Linh Châu mà còn có cả một tòa Long Linh Mạch siêu cấp bảo địa....là trong truyền thuyết tiên gia bảo địa"

Các vị trưởng lão đua nhau kích động đến run run.

Một vị trưởng lão còn dẫn đầu quỳ xuống hướng về long tượng mà quỳ bái, tín ngưỡng thành kính vô cùng

Lần lượt các vị trưởng lão sau đó là nguyên đám môn nhân mấy trăm người khác cũng vì thế mà quỳ.

Thần dị là nhận được quỳ bái, long hình này lại tựa như sống lại, mộc lực tinh hoa trên thân rồng lưu chuyển càng thêm linh tính.

"Hồ Mị, công này tất cả đều là của con...con nói đi, có nhu cầu gì ?" Cốc Chủ mở miệng khen ngợi

Hồ Mị ngọt ngào nói

"Cốc chủ, công lao con không dám nhận, chỉ là người mà con từng kể, xin Cốc chủ cho ý kiến"

Hồ Mị ý nói chính là Thiên Tà.

"Uhm...thanh niên mà con nói tuy ta chưa gặp lần nào nhưng dĩ nhiên không phải kẻ tầm thường, rất có thể hắn chính là người của tiên môn hoặc không cũng là có sư phụ là tiên nhân"

Thế giới này có 2 loại võ đạo và tu tiên

Võ đạo được xưng là thô thiển vũ phu, khác với tu tiên hư vô mờ mịt được người trong võ đạo khắp nơi truy cầu, chỉ cần là tu đạo liền được họ gọi là tiên nhân.

Một cách gọi cực kỳ trịnh trọng tôn kính.

"Không sai....Hồ Mị, con nói hắn ta là có nhu cầu với linh dược sao ?"

"Hắn ta...không có nói, nhưng mà theo con thấy thì rõ ràng là như vậy, nếu không vì sao hắn lại chịu đổi 1 gốc ngũ phẩm linh dược 200 năm của con bằng cả một viên Dược Mộc Tinh Hoa trân quý như vậy"

"Không sai...nếu như vậy, chúng ta dù dùng hết linh dược trong cốc cũng không tiếc kết bạn với hắn, hơn nữa còn phải thật có thành ý...." vị cốc chủ này nói

"Không sai...Cốc Chủ, lần này hẳn là ngài nên ra ngoài một chuyến rồi"

"Được...lần này để ta đi"

Bầu không khí bất chợt phấn khởi, sinh động.

Hồ Mị nhìn mấy lão đầu bàn tiếu mà không nhịn được cười híp mắt, trong lòng không hiểu sao lại sinh ra chút chờ mong được gặp lại tên đó

............

Biệt thự Hứa gia.

Buổi đêm hôm nay, khắp nơi quần ma loạn vũ

Hứa Tự Quốc ngồi trên ghế, phía trước là 3 mẹ con Vân Thi, Hứa Tự Tuấn, Hứa Tự Tài.

"Lão già...giờ ông đã hiểu cái chết của mình là cần thiết thế nào rồi chứ, nói lời cuối cùng tôi khuyên ông...tự vẫn đi, sau đó tôi cũng dễ giải thích với truyền thông, đỡ mất rất nhiều thời gian điều tra đó"

Hứa Tự Tuấn vẫn một thái độ trí thức một cách cao thâm tự xem mình là đặc biệt hơn người, nói với Hứa Tự Quốc bằng cái giọng ban ơn.

Ở bên 3 mẹ con họ là một đám hơn trăm tên giang hồ võ sĩ cùng với cả vị đại lão Quỷ Ngục Bang cũng đều có mặt.

Đó là một nam tử trung niên trên thân phát ra khí tràng cường đại cùng sát khí tung hoành, sắc mặt vừa đề phòng vừa lạnh băng đảo qua khắp các ngõ ngách trong biệt thự.

Hôm nay theo hắn tới đây còn có thêm một phi đội xạ thủ ẩn nấp, số lượng đều không nhỏ, dưới chân còn có chó nghiệp vụ, trên trời còn có ưng trinh sát, có thể nói là cả khu biệt thự này vòng trong vòng ngoài kín bưng không kẽ hở, con kiến khó lọt, lực lượng có thể trấn áp bất kỳ thế lực nào.

Vân Thi là một người phụ nữ khá xinh đẹp, tuổi không nhỏ nhưng lại bảo dưỡng khá tốt, chỉ khiến người gét ở chỗ cái miệng mỗi khi nói chuyện đều cong lên một vòng khinh miệt

"Hứa Tự Quốc...ngày hôm nay ông dù muốn hay không thì cũng phải chết, nhanh lên đi thôi đừng làm mất thời gian quý giá của tôi"

Bà ta nói chuyện bằng giọng ra lệnh, xưa nay chưa từng xem Hứa Tự Quốc ra gì và bây giờ cũng vẫn vậy...