Thiên Tà

Chương 106: Phẫn Nộ Thiên Tà - Sơn Hà Triển Uy

Con đường này dài không nhìn thấy cuối, nó nối thẳng một vòng tròn như trôn ốc đi quanh khu đất sau đó dẫn lên trên một ngọn đồi khá cao.

Vừa tiến vào đã bị mùi thuốc tự nhiên phả vào mặt, ở đây không khí tinh khiết trong sạch đến sảng khoái vừa tới đây Lan Anh đã không nhịn được yêu thích

"Sao vậy, thích rồi ah ?"

"Hi..thích chứ, ở chỗ này thật tuyệt"

"Chỗ của anh còn tốt hơn ở đây nhiều, em có hứng thú tới đó ở không ?"

"Tốt là tốt thế nào, nếu thật sự tốt thì bổn cô nương cũng suy nghĩ chút" Lan Anh ném cho hắn một cái mị nhãn

"Anh có nói sai em khi nào chưa, khoảng 3 ngày nữa em tới là biết thôi ah"

3 ngày nữa sắt chở tới đủ hẳn là đã sơ lược dựng thành ngũ hành 5 món chân khí, lúc đó linh khí luân chuyển sinh sôi, ngũ hành lực tuần hoàn, bất kỳ sinh linh hay hoa cỏ gì bên trong đều vô cùng dễ chịu.

Không những tu hành lưu khoái mà còn đối với nhân thể tu dưỡng, bảo trì thanh xuân, trị bệnh, cứu thương đều có thể.

"Uhm...vườn thuốc này không ngờ đồ sộ rộng lớn còn hơn trong tưởng tượng của tôi ah, nơi này giống như thật không tầm thường" Trần lão nói

"Chỉ là một tòa sơn thủy bảo địa mà thôi, có điều trận pháp ở đây tuy thô thiển nhưng lại khá ăn khớp với địa mạch"

"Trận pháp...ý cậu là trận pháp như trong tu tiên đại đạo hay sao ?"

"Uhm..."

"Cậu...biết trận pháp ?" Trần lão có chút khó tin

"Biết sơ sơ thôi"

"Ah...như vậy trận này có tác dụng gì ?"

"Trận này sao...miễn cưỡng có tính Trưởng Mộc, là dùng vô số mộc khí chồng chất thúc đẩy mà sinh hiệu quả, 10 hétta vườn thuốc này cũng chỉ là tác dụng đó, trận tâm hẳn là ở trên đỉnh đồi"

Thiên Tà cố ý giải thích cho Lan Anh nghe

"Trên đó...hẳn là phải có một gốc ngàn năm linh dược hoặc 1 kiện không tệ chân khí hệ mộc để trấn long mạch"

"Anh ...như vậy Vân gia có dám để thứ tốt lại đây không, lão không sợ chúng ta mang đi sao ?"

Thiên Tà cười

"Không sợ, vật như vậy qua thời gian dài đã bám vào long mạch, người thường vô pháp rút ra dù là tông sư cũng vô ích"

"Cho nên lão ta sẽ yên tâm không lo chúng ta lấy đi, nhưng mà lão sai rồi..." Lan Anh dí dỏm liếc mắt qua hắn dụng ý rất rõ

"Rút ra làm gì ah, đồ tốt ở vườn thuốc này không phải là 1 món pháp bảo hay thiên niên linh dược mà ngược lại là cả dải đất phong thủy bảo địa này"

"Ah...sắp tới rồi.."

Xe vừa chạy đến chân đồi đã cảm thấy một luồng hơi tức linh dược to lớn đập vào mặt, lỗ chân lông tự động buông lỏng

Lúc này Thiên Tà bỗng nhiên nhấc chân mày

"Anh Tiêu, có chuyện gì sao ?" Lan Anh để ý hắn rất dễ liền nhìn ra

Thiên Tà không nói tiếng nào tại vì khi xe đi tới nơi rất dễ dàng liền nhìn thấy chuyện bất ổn bên trong

"Ah....linh dược...đây là bị họ khuân đi rồi, cái này...đây là vừa bị lấy đi không lâu..." Lan Anh nhẹ há miệng

Không sai, nơi khu vực chỉ rộng khoảng 100m vuông này khắp nơi hố to hố nhỏ, linh dược tại các khu đều chỉ còn cây con hoặc những cây nhỏ không đáng kể, có thể thấy rất rõ những cây dược lâu năm đều đã bị người đào đi, coi như một khu vườn thuốc này đã không còn lại bao nhiêu giá trị.

Đối với võ giả thì dược phải có đủ năm mới có tác dụng, thuốc ở đây nhiều lắm thì được vài năm niên thọ, chẳng có tí nào giá trị, cũng không thể sử dụng

Thiên Tà đảo mắt lướt qua, nơi đây dĩ nhiên có tới 35 loại linh dược, đa phần đều là nhị phẩm, 6 loại tam phẩm và duy nhất 1 gốc thiên niên Huyết Sâm là ngũ phẩm linh dược.

Dĩ nhiên gốc cây này chính là bảo mộc làm trận tâm

Nhìn khí tượng và vết tích linh khí còn sót lại, nơi này trước kia chí ít cũng có không dưới trăm gốc linh dược trân quý, tuổi thọ vài trăm năm.

"Hừ....Vân gia, dám cùng ta đùa dỡn bẩn thỉu, thật nghĩ rằng Lý Lăng Tiêu ta là quả hồng mềm dễ bóp hay sao "

Thiên Tà thật sự đã giận

Hắn trông mong vào vài gốc linh dược ở đây để nhanh chóng đưa Sơn Hải Đồ nhanh vào cấp bậc linh khí, đưa hắn lên con đường tu đạo.

Nhưng Vân gia này nhận ân huệ của hắn lại còn dám giở trò sau lưng, thật là buồn cười còn nghĩ rằng có thể đùa bỡn âm mưu với Thiên Tà sao.

"Tưởng rằng ngươi tấn tiên thiên là có thể không sợ ai sao....tốt, hừ.."

Giọng Thiên Tà rét lạnh đảo qua gốc thiên niên huyết sâm.

Bọn chúng ngu xuẩn, dám để lại bảo dược lại còn dám giờ trò,..thật nghĩ Thiên Tà không lấy đi được sao, buồn cười...

Sơn Hải Đồ hiện trên tay nhẹ nhàng ngự không bay lên.

18km trên cao không

"Vù....xẹt..." Sơn Hải Đồ mở rộng, tại một điểm nhỏ nơi trung tâm mở ra, bảo quang trán phóng, vũ trụ không gian năng lượng, tinh hà lực lượng, nhật nguyệt tinh hoa.

Tất cả đều bị một tấm bản đồ rộng lớn phủ trọn hệt như một cái lòng chảo thu hết về một chỗ sau đó trút về nơi trung tâm.

Tại vị trí trung tâm, vô vàn trận pháp nhăng nhít xỏ xuyên thu vào năng lượng từ vũ trụ tinh không sau đó hóa thành kinh khủng lực luyện hóa phún dũng đổ xuống.

Hư không không gian lập tức bị luyện hóa nhập vào Sơn Hải Đồ, thời gian chỉ trong thoáng chốc liền rạch phá cao không vượt qua 18 ngàn mét đổ xuống mặt đất.

"Xẹt...xẹt...ầm..." mặt đất tựa như bị cái gì đó xỏ xuyên, không gian vặn vẹo tách rời.

Một bó lớn những ánh hào quang chói lọi chiếu xuống, vừa vặn phủ trọn cả diện tích 10 mẫu đất vườn thuốc này không bỏ sót một li.

Hào quang kỳ diệu này chiếu tới đâu, không gian liền tách rời biến mất, trường không...thổ địa, lòng đất, linh dược...tất cả đều một đi không trở lại, toàn bộ bị luyện hóa thu thập tiến vào trong đồ.

"Vù...vù..vù..." lúc mà Sơn Hải Đồ thu lại.

Thiên Tà lạnh lùng đứng một bên nhìn xuống hố sâu ngàn mét bên dưới.

Khu vực mà vốn là vườn thuốc trước đó bây giờ...

Chỉ còn lại một cái hố sâu đen ngòm, đã chân chính biến mất theo đúng nghĩa đen của nó...