"Em về nhà nghỉ ngơi đi, tối nay cho anh mượn xe chút"
Hồng Ân nhẹ buông cánh tay trắng ngần ra khỏi ngực hắn, ánh mắt có chút mất mát nhìn tới.
"Em biết anh buồn anh muốn đi dạo giải khuây, anh ah...để em ở bên cạnh anh được không ?"
"Không, anh thật có việc, em ở nhà đi" Thiên Tà đặt một tay lên vai cô ấm áp nói
"Uhm...vậy anh lo về sớm nha, em làm cơm khuya cho anh ăn"
"Uhm, nhớ nấu nhiều chút"
"Uhm.." Hồng Ân cười chơi hạnh phúc.
Trong khoảng khắc này con tim cô đã lạc hướng, nhìn thấy chiếc xe trở đầu đi mang theo người nam nhân đó cô đã cảm thấy mình bị lạc mất cái gì rất cấp thiết phải tìm lại.
Cái lời căn dặn gì đó, nhiệm vụ gì đó cô đều mặc kệ không muốn biết, ở bên cạnh hắn an toàn như vậy bỗng chốc cô trở nên lớn gan
Hắn sẽ bảo vệ ta, như ngày hôm nay vậy.
Cô thì thầm một câu trong lòng nhẹ quay mình vào trong, tâm hồn tựa như đã buông ra được cái gì đó.
Thiên Tà chạy xe đi, hắn cũng không hề biết rằng chút cảm xúc khó phai trên tấm thân thể khổ cực này lại triệt để giúp mình một vấn đề khó cùng với trái tim của một thiếu nữ thông minh
Đường tới nhà Trần gia rất gần nhưng chạy xe hơi lại lâu hơn cả đi bộ.
Lan Anh tựa như có thần giao cách cảm với hắn, cánh cổng trần gia rộng 30m lại mở sẵn cho xe chạy, vừa tới cửa điện thoại đã kêu lên
"Anh tới rồi ah..." giọng cô ngọt ngào mềm ngọt vang lên
"Em biết rồi còn hỏi ah...đến cả cổng còn mở sẵn mà..."
"Hihi...tự nhiên em đoán anh đến nên cho người mở cổng trước, ai ngờ anh lại tới sớm như vậy..hi"
Thiên Tà chạy thẳng xe vào trong, tòa biệt thự này to lớn nguy nga, cả khu đất e rằng phải rộng không kém gì 3000m2, thậm chí còn rộng hơn cả miếng đất mà hắn vừa mua, các công trình kiến trúc đều tỉ mỉ cầu kỳ, đẹp đẽ hợp lý quả thật hệt như được tính toán cẩn mật.
Thiên Tà không chạy xe vào nhà mà đi thẳng tới cửa lớn, hành động này thực tế có vẻ khiếm nhã nhưng mà với hắn thì không, tại vì ở cửa lớn Lan Anh sớm đã xinh đẹp cười tươi rói đứng đó chờ.
Trong các nam nhân được tính bằng trăm khi đến đây thì chế độ ưu đãi này mới chỉ có Thiên Tà hắn là may mắn được hưởng
"Anh Tiêu..." Lan Anh ngọt ngào gọi, cô mặc một cái váy hồng, áo thun kitsty, tóc cột cao gọn gàng khuôn mặt xinh đẹp khả ái, miệng cười lộ ra đôi má lúm vừa phải cùng chiếc răng khểnh duyên dáng.
Một người con gái phả ra hơi tức thanh xuân chín rộ lại nhẹ nhàng giản dị mà đoan trang thanh thoát đứng đó đón một nam nhân.
Cảnh này nếu bất kỳ ai nhìn thấy đều sẽ rung động khó quên, tất nhiên nếu mà nam nhân khác nhìn thấy sẽ chỉ có một cảm giác thù địch đối với Thiên Tà.
"Em đẹp quá vậy...muốn đi đâu chơi ah ?" Thiên Tà thật lòng
Hôm nay hắn ăn mặc lại so với cô càng thêm đơn giản
Áo sơ mi trắng, quần tây dài dưới chân một đôi dép lê đồ dỏm, cả bộ quần áo đều là hắn mua vỉa hè chẳng đáng bao tiền, tuy trông sạch sẽ thỏa mãn được hắn nhưng người giới thượng lưu chỉ nhìn là nhận ra.
Có điều Lan Anh không hề quan tâm điều đó
"Ủa chứ bộ anh không định rủ em đi đâu đó ah...võ học là không thể gò bó ah nha" Lan Anh chọc ghẹo, 2 tay nắm chặt đung đưa
"7 giờ, em chưa ăn cơm ah ?"
"Chưa.."
"Vậy giờ em muốn ăn cái gì đây ?"
Dù biết Lan Anh lớn hơn mình 2 tuổi nhưng trước giờ Thiên Tà vẫn không hề đổi cách xưng hô và có vẻ như cô gái này cũng thích như thế, lúc gọi hắn là "anh Tiêu" đều rất là ngọt lịm
"Ăn gì cũng được...tùy theo tài chính hiện có của anh thôi"
"Tài chính của anh ah...đủ mời em ăn bánh tráng trộn và 2 cây kem, em ăn không ?"
"Ăn chứ...ăn cho anh không còn một xu dính túi nghèo rớt mồng tơi luôn"
"Uhm....vậy anh vô trong chào hỏi bố mẹ cái rồi mình đi ha.." Thiên Tà thản nhiên nói
"Bố mẹ gì nha ...anh đừng có cơ hội"
"Cơ hội gì đâu gọi trước thôi mà, chở con gái họ đi chơi cũng phải có bàn giao chút ah...gọi trước 2 chữ bố mẹ chắc không sao đâu"
"Ah...anh này..." Lan Anh vung phấn quyền nện tới
Thiên Tà nhẹ nhàng chụp lấy tay cô, kéo cô gái ngượng ngùng này vào trong, nắm bàn tay mịn màng đó trong lòng cũng khó nhịn chập chờn.
Xưa nay khi gần gũi
Nữ thường sẽ dùng lý trí
Còn nam dùng bản năng
Nói chính xác thì con gái dùng nhịp đập trái tim còn con trai thì phất cờ nghe theo phần thú trong người mách bảo.
Hoàn cảnh này chính là như vậy mà sinh ra.
Thiên Tà hắn có tình cảm nhưng không vung loạn bậy, ngược lại một kiếp này tà tu lại càng phóng túng mình nghe theo 7 phần thú và 3 phần lý trí.
Lúc này 7 giờ, gia đình Lan Anh cũng miễn cưỡng tính là đủ người, bên trong vừa vặn có 6 người, 2 cặp trung niên vợ chồng cùng 2 thanh niên.
"Cha...mẹ, cậu mợ, đây là anh Tiêu là bạn con..còn đây là cha mẹ em, đây là cậu mợ ruột và hai anh"
Lan Anh giới thiệu lần lượt từng người, Thiên Tà cũng lễ phép gật đầu chào từng người rất có chừng mực
Cha mẹ Lan Anh là một đôi phu phụ phúc hậu, đặc biệt là mẹ cô một người phụ nữ tuyệt đẹp, tuy không đẹp bằng con gái nhưng lúc trẻ hẳn là dạng quốc sắc, cha cô Trần Tuấn Bình cũng là một nam nhân cao lớn đẹp trai phong độ, chiều cao này hẳn là được Lan Anh thừa hưởng mà có.
Cậu mợ Lan Anh là một đôi vợ chồng rất có phong độ nhưng ngược lại có vẻ âm trầm hơn chút, ánh mắt khí độ đều có chút cao ngạo, đặc biệt là con trai lớn có tên Trần Thiên Vũ, khi nhìn bộ quần áo trên người Thiên Tà còn lộ rõ thái độ khinh bỉ
Người em là Trần Phó có vẻ yếu ớt nhu hòa mà trí thức hơn thì lại đánh giá Thiên Tà rất nhiệt tình.
"Em ngồi đây này..." Trần Phó mời ý bảo Thiên Tà ngồi gần hắn, có điều Thiên Tà cũng không lại tại vì hắn thấy được trong người thanh niên này một sự âm trầm được ẩn sâu, trong thân còn ngầm chứa tà khí
Thiên Tà thấy được sự kỳ dị của hắn nhưng hắn cũng đồng dạng cảm nhận được một chút quỷ lực trên đôi móng tay luyện quỷ trảo của Thiên Tà
Đang định từ chối thì một tay của Trần Phó đã như vô tình mà lại quỷ mị bắt tấy tay Thiên Tà.
Một luồng khí tức âm u liền muốn tràn vào tay Thiên Tà qua da thịt một đường xộc thẳng tới não bộ.
Thiên Tà thoáng chốc hơi ngây ngô đi
"Thanh niên, kể từ nay ngươi là nô nhân của ta...nghe lệnh ta, đưa Lan Anh vào nhà nghỉ, nhớ quay phim lại cảnh đó"..
zTruyện - Đọc truyện Dịch online, đọc truyện chữ, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện mới một cách nhanh nhất.