Thiên Tà

Chương 80: Bi Vực - Chặt Tay

Nữ nhân mạnh có thể chọn song tu nam nhân tính bằng trăm thậm chí vài ngàn.

Loại thế giới đó dục vọng con người trở về thuần túy hệt như thú vật vậy, không có gì là pháp nghĩa.

Thiên Tà hắn kiếp trước chẳng có khái niệm gì yêu đương, cũng không có tư tưởng chung thủy, lại càng không có cái gì khái niệm nam nhân phải nâng khăn sửa túi, xách áo đeo giày cho nữ nhân.

Hồng Ân có vẻ cũng không quan trọng điều đó, bữa ăn này cô hệt như một cô bạn gái mới quen hết lòng vì nam nhân của mình mà phục vụ

Phở bò ở đây ăn rất ngon, bún bò huế, miến gà...mỗi món Thiên Tà đều ăn, ăn đến không còn cả nước sạch sẽ gọn gàng.

Đối với hắn thì đồ ăn chính là thứ quý giá nhất trên thế giới.

Quán ăn này có vẻ khá là đặc biệt, lúc Thiên Tà ngồi đây ăn chưa lâu nhưng lại có liên tục nhiều tốp người đến nhậu, đa phần đều là những nhân vật săm trổ, cơ bắp thô dầy, ngông nghênh hống hách.

Nhìn thấy Hồng Ân đẹp gái còn có mấy tên tiến lại chọc ghẹo, có điều đều bị Thiên Tà một tát vêu mặt sợ hãi bỏ đi.

"Khu vực này lưu manh hoạt động công khai thật vô pháp vô thiên"

"Hihi...chỗ nào mà không có anh, bây giờ là còn đỡ, tối đến còn không ít chuyện máu tanh trả thù đâu ah, em nghe cha nói mấy hôm trước còn có một vụ lưu manh trả thù cắt cổ hết một nhà 12 mạng"

"Uhm...còn có chuyện này ?"

"Uh...công an đã vào cuộc, nhưng mà thông thường những chuyện này đều là có người chịu tội thay hoặc lấp liếm cho qua, người đàn anh sau lưng vẫn nhởn nhơ hưởng lạc"

"Em có vẻ biết khá nhiều chuyện xã hội đen ah"

"Em thì không biết, là cha em biết, cha em cũng là xã hội đen mà"

"Oh...cha em là băng nhóm gì ?"

"Không không tính là băng nhóm, cha em là đại ca Thứu Bang, cũng chỉ là dưới quyền người ta mà thôi, áp lực lắm suốt ngày phải sợ hãi"

"Cha em là võ sư ?"

"Uhm...có điều tuổi đã lớn, lo nghĩ nhiều đã không còn bao nhiêu nhiệt huyết"

"Cha em địa bàn ở đâu ?"

"Quận 4, quận 5"

Hồng Ân rất thật thà, hỏi gì đáp nấy không chút dấu giếm giống như chuyện ba cô làm đại ca xã hội đen là chuyện rất bình thường vậy

"Em cũng ít gặp ông ấy, chỉ khi nào có việc ông ấy mới gọi, mẹ em nữa...bà ấy dường như không hề có tình cảm với em, nhà em 6 người nhưng lại không được tính là một gia đình" Hồng Ân có chút buồn buồn kể lại

"Mỗi nhà mỗi cảnh...chí ít em còn may mắn hơn anh nhiều" Thiên Tà không dấu diếm

"Anh Tiêu, em chưa từng thấy anh kể về gia đình...sao hả, cha mẹ anh khỏe không ?"

"Anh không có cha mẹ !!!"

"Anh...vậy trước kia ..anh sống với ai ?"

"Anh...anh tự sinh tự diệt, không nhà, tối không chỗ ngủ, mưa không chỗ trú, nắng tìm bóng cây, tối ngủ lề đường, khỏe thì lượm rác yếu thì....cướp cơm của chó"

"Anh dỡn hoài, thời đại này làm gì còn người như vậy nữa" Hồng Ân nói xong bỗng nhiên nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc bi thương của Thiên Tà, trực giác con gái mách bảo cô được được nói thêm, trong lòng khó hiểu quặn đau.

"Anh chính là như vậy, mồ côi và...cô độc"

Thế giới của hắn là như thế, thật sự mồ côi và cô độc.

Chính tấm thân này còn không được tính là người, cuộc sống tệ hơn cả chó, ý nghĩa rơi vào tuyệt vọng, cùng đường không cách tiến tới, giày vò sống mười năm

Trong thoáng chốc hắn rơi vào bi thương cô trầm, một loại cô tịch dần sinh ra xâm nhuộm vào lĩnh vực lưu giữ không tán trong trường không.

Hồng Ân thoáng chốc liền muốn rơi nước mắt.

Khoảnh khắc đó chỉ thoáng qua nhưng lại khiến người hãi hùng khiếp vía mỗi khi nhớ lại, lĩnh vực này lại vĩnh viễn lưu giữ một tia bi thương.

Thoáng chốc, hắn đã súy chút đạp 1 chân vào ma đạo, nhưng mà không biết may mắn hay xui xẻo tại vì lúc này từ trong quán nhậu, một thanh niên lưu manh đã đi ra.

Nhìn thấy Thiên Tà, mắt hắn lộ hung quang thái độ ngông nghênh láo toét vừa tới liền trở tay vỗ mạnh lên cái bàn bên cạnh

"Bành...." khiến cả một đám người bên đó đều hoảng loạn sợ hãi, nhìn thấy hình xăm con hổ trên đầu vai thanh niên lại không có ai dám nói thêm một tiếng.

Tên này hung hăng bước tới chỗ Thiên

"Cô em, đại ca vừa mắt em rồi...mau theo tao vào trong rót rượu cho đại ca"

Sau đó hắn hung hăng trợn ngược mắt lườm qua Thiên Tà uy hiếp

"Mày không muốn chết thì mau cút..."

Hồng Ân ngược lại bình tĩnh không động, ở trong không gian này cô có tự tin vào sự an toàn của mình, một sự an toàn đủ khiến trái tim cô không biết sợ

Thiên Tà chậm rãi ngước đầu nhìn hắn ánh mắt lăng lệ vô cảm.

Bắt gặp ánh mắt này tên đó liền nổi máu điên

"Mày dám nhìn đểu anh ah...láo toét muốn chết..." trở tay hắn liền muốn vơ cái ghế nhựa đập tới.

Nhưng mà đáng tiếc, trong phạm vi 2m này hắn không có năng lực đó

Chỉ thấy Thiên Tà nhẹ liếc mắt, không khí bỗng chốc như hóa thành vô số đao nhọn cắt tới.

Chậm rãi như một thước phim quay chậm

Mềm mại như lưỡi hái tử thần

Trước ánh mắt hung tàn của tên đó, lưỡi đao chậm rãi lướt qua cánh tay đang cầm ghế muốn nện xuống.

"Xẹt....pặc..."ngọt xớt lướt qua, máu tươi hướng không, hữu thủ hướng địa.

Một tiếng "pặc" vang lên cánh tay đã rớt xuống đất để lại một nửa con hổ lại trên vai, phần còn lại đã rơi xuống đất cùng với sự khiếp đảm của chủ nhân.

"Không muốn chết thì...cútttt" Thiên Tà lặp lại câu nói mà hắn vừa nói với mình, nhưng bây giờ hắn nói ra lại không người dám không nghe.

Tên này quá sợ hãi loáng quáng bò dây ôm vai phải chạy xa đến cánh tay mình cũng không dám nhặt.

Tâm niệm một động, hỏa lực tụ hình, cánh tay và bãi máu dưới chân liền xèo xèo cháy thành tro không còn sót lại chút gì.

Hiện trường trở về như ban đầu không chút khác biệt chỉ có điều lãnh tĩnh hơn nhiều..