Phế Nhân Cũng Đổi Được Mệnh

Chương 5: Bức Tranh Quá Đẹp

“Em..em sao thế? Sao lại khóc? Ai bắt nạt em à? Có bị đau chỗ nào không?”

Hắn hỏi dồn dập làm đứa trẻ chỉ biết lắc đầu rồi khóc nấc nấc. 1 lúc dỗ dành Lan Ngọc mới thôi, hắn không hiểu, một đứa trẻ khóc thì có vô vàn thứ lý do, nhưng Lan Ngọc cô chẳng phải đứa trẻ dễ khóc, sao nó lại khóc nhỉ? Đang ngơ ngơ thì thấy cô bé nói trong tiếng nấc:

“Sao anh biết mẹ em mà vẽ”

Nam Phong cũng giật mình, hắn vừa mới tới thì lấy đâu ra biết gì về mẹ Lan Ngọc mà vẽ vỡi chả vời, chật nhận ra điều gì đó hắn hỏi lại:

“Đây là mẹ em?”

“Vâng, không mẹ em thì mẹ ai”

Hắn thầm nghĩ lại, hình ảnh này khi nãy dọn dẹp hắn thấy để trong 1 cái hộp, ảnh một người phụ nữ rất đẹp, làm hắn cảm thấy ấn tượng ngay từ lần đầu nhìn, một người phụ nữ da trắng, dáng cao, gương mặt trái xoan, mắt đen láy, hàng mi cong dài, toát lên là một người phụ nữ công dung ngôn hạnh, rất hiền lành và ấm áp,và hắn chắc chắn 1 điều người phụ nữ đó đã mất gia đình từ nhỏ, được người ta nuôi nấng, được học hành đoàng hoành và có lẽ kiến thức rất cao, chức vị chắc cũng không nhỏ, nhưng lại luôn hướng về gia đình, chăm sóc chồng con chu đáo. Nhưng hồng nhan ắt bạc mệnh. Hắn thầm tiếc nuối. Nghĩ kỹ lại cách để bức ảnh một cách chu đáo và cẩn thận, xung quanh bọc lông thú, hắn không hiểu tại sao có người lại cất bức ảnh đẹp đấy đi. Bình thường phụ nữ đẹp thường được người ta treo lên tường để ngắm. Hộp cất ở nơi cao, khuất tầm mắt, mà có lẽ nếu không phải đợt bão vừa qua làm rơi nó xuống, để khi nãy hắn dọn dẹp mà thấy thì có lẽ hắn đã vô cùng tiếc vì không nhìn thấy được vẻ đẹp này. Nhìn trên dưới 1 lượt, hắn thấy cũng có gì quen quen ở bức ảnh này, thì bây giờ hắn đã được giải đáp. Đứa trẻ đứng trước mặt hắn, dù còn nhỏ nhưng đã có những nét không kém người phụ nữ kia, thậm chí sau này còn có chút hơn.

Hiểu ra là đã vẽ mẹ Lan Ngọc, hắn cũng không biết giải thích sao cho cô bé hiểu, chỉ tìm cách chữa cháy: “Thì ra đây là mẹ em, mẹ em xinh đẹp quá, mà sao vẽ mẹ em lại khóc ?”

Lan Ngọc lấy bàn tay nhỏ nhắn lau đôi mắt vẫn còn đọng lại những giọt lệ long lanh trên mi, cô nói nhỏ và lại khóc: “ Vâng là mẹ em. Anh vẽ đẹp lắm” Rồi cô bé chạy đi.

Hắn vừa đứng dậy, vừa vội xóa đi bức tranh, hắn không nghĩ tình huống này xảy ra, vội chạy theo cô bé. Vừa được vài bước thì thấy Lan Ngọc đã ôm chầm lấy cha. Diệp Khang đang vui vẻ đi về thì nghe thấy tiếng con khóc vội chạy lại, ôm lấy cô rồi hỏi: “Sao thế con? Ở nhà có ai bắt nạt con à?”

Cô bé chỉ về phía Nam Phong, hắn thấy thế cũng cười khổ, mặt hơi tái tái, vẫn chưa hiểu chuyện gì, vẽ mẹ thì có gì mà khóc. Đi về phía Nam Phong, thấy cậu bé vừa giấu giấu cái gì đó trên mặt đất: “ Có chuyện gì thế Nam Phong, sao lại trêu em khóc?”

“Cháu cũng không rõ” Hắn lấy tay gãi gãi đầu, mặt ngơ ngác, đang định giải thích gì đó thì thấy ánh mắt của Diệp Khang nhìn về bức tranh hắn vừa xóa dở còn chưa hết, hắn chỉ biết cười cười. Diệp Khang nhìn bức tranh còn một nửa, giật mình nhận ra gương mặt vợ mình, lòng chợt nhói lên chút sâu cay, nhưng cũng thấy vui vì lâu rồi anh chưa thấy lại hình ảnh đấy. Phần vì bức ảnh anh đã giấu kĩ, phần vì anh cũng không muốn nhớ lại nỗi đau ngày ấy, dù cho hình ảnh về nàng luôn trong đầu anh trong mỗi giấc mơ. Như hiểu ra điều gì đó, Diệp Khang gật đầu, hắn bế Lan Ngọc lên dỗ dành, rồi đưa cô bé vào nhà, hắn bảo cô không khóc nữa và hứa tí nữa sẽ mua cho cô nhiều đồ dùng học tập và bánh kem. Lan Ngọc cũng thôi khóc, cô gật đầu rồi chạy vào nhà chuẩn bị đồ để đi chợ. Dù thế nào cũng là một đứa trẻ, sáng nắng chiều dễ mưa.

Bức tranh đẹp quá, Diệp Khang thầm nghĩ trong đầu, sao nó tí tuổi mà vẽ đươc như thế nhỉ? Còn nữa, sao lại biết Bích Lan mà vẽ lại thế nhỉ? Trong nhà đâu có ảnh nào của nàng đâu? Bao nhiêu thắc mắc, hắn biết chỉ có Nam Phong mới giải đáp được.

Nam Phong kể lại câu chuyện về bức tranh cho Diệp Khang, hắn cũng bất ngờ, hắn chưa từng kể về nàng mà sao đứa nhóc lại đoán biết được từ khi sinh thành tới việc nàng làm quan chức, và cả việc nàng sẽ mất sớm. Nam Phong cũng chưa nhận ra được hắn thật sự có tài thiên phú về hội họa, và càng không biết về “bức tranh kể chuyện” là gì.

Hiện tượng này được người đời thêu rệt lại rằng: Khi những họa sĩ hiểu được trái tim của vạn vật thì sẽ nghe được tiếng lòng của những vật đó, tưởng vô chi vô giác nhưng bên trong lại có những câu chuyện ly kỳ, nhìn tranh được tranh kể chuyện, nhìn người thấu lòng nhân gian. Dù chưa đạt đến mức cảnh giới đó, nhưng tấm lòng của hắn đủ làm cho những vật vô tri biết nói. Hắn hiểu một vật muốn nói gì, một bức tranh thể hiện điều gì, hắn cứ nghĩ ai cũng đều hiểu, vì chả ai nói với hắn rằng chỉ hắn mới nghe được những âm thanh đó.

Giờ đây hắn cảm nhận thấy mình thậm chí còn hiểu được nhiều hơn trước, đôi tay này cũng vẽ ra những nét đẹp hơn trước, hắn cảm thấy luôn rực cháy mỗi khi vẽ những bức tranh này, như chúng tha thiết muốn được sinh ra. Có lẽ người vợ ấy muốn một lần nữa cho người đàn ông của mình hiểu rằng: Cô mãi là của anh và cô luôn dõi theo từng ngày tháng vất vả của anh.

Nam Phong giờ biết mình hơi khác người, hắn cũng không tiện nói quá nhiều. Hắn tự nhủ phải giữ bí mật điều này. Đang nghe chuyện của Nam Phong thì hắn không nói nữa, và xin phép đi vệ sinh. Diệp Khang cũng biết thằng bé né tránh, và không muốn trả lời thêm. Anh vội chạy ra nhìn hình ảnh đó, và mặt đất đang thấm những giọt nước mắt của một người đàn ông cứng rắn. Hắn lau nước mắt và vào nói chuyện với Nam Phong về Bích Lan, để hắn đỡ tò mò và cũng để hắn hiểu tại sao Lan Ngọc khóc. Anh biết con gái anh còn nhỏ để hiểu được chuyện này, nhưng Nam Phong hắn chín chắn hơn nhiều. Để nó biết sau này đỡ làm cha con anh bối rối như hôm nay...