O.102

Quyển 2: Đa nhân cách & Điên loạn ! (Dissociative identity disorder & Madness )

(chú thích : DID là tên khoa học của chứng đa nhân cách)

…………

[…]

Buổi phỏng vấn xin việc lần thứ mười hai của Orion Lockwood ở một tiệm vẽ tranh sơn dầu trên con hẻm nhỏ đối diện phố Hoa Loa Kèn.

Sau khi đọc qua hồ sơ xin việc, người đàn ông trung niên có chiếc bụng phệ kinh ngạc đến há hốc miệng, ông thốt lên: “Hồ sơ của cậu vậy mà rớt tận mười một lần trước sao?”.

Orion ngồi trên ghế dựa bằng gỗ, đầu ngẩng lên, mắt dán chặt vào ông ta, nhưng trong lòng lại không có một chút gợn sóng.

“Phải, thưa ngài”. Thời gian ngậm đắng lâu như vậy, Orion đã học được sự ôn hòa khi nghĩ về điều đó.

Hắn đang trò chuyện với ông chủ tiệm vẽ tranh sơn dầu.

“Tốt nghiệp chuyên ngành Mỹ Thuật Phục Hưng loại xuất sắc, làm sao có thể ngay đến những tiệm tranh in ấn nhỏ lẻ, những nơi treo tranh vẽ đường phố mà cũng không được nhận cơ chứ”. Người chủ tiệm vẫn không hết hoài nghi.

Ông thầm nghĩ, liệu rằng có phải do hồ sơ của cậu thanh niên này không đúng nên bị người ta từ chối hay không.

Hoặc không loại trừ trường hợp cậu ta là thành phần nguy hiểm đang bị truy nã, bị Hoàng Gia treo các án cấm hoạt động thuần túy liên quan đến nghệ thuật.

Dù sao đi nữa thì xã hội vào giai đoạn này đúng có một chút chuyện như thế thỉnh thoảng vẫn sẽ diễn ra.

Văn minh rơi xuống hậu tận thế, rối loạn, lung lay, bất ổn, dễ bị tổn thương, tạo điều kiện để không ít các thế lực nổi dậy, mang theo tư tưởng lợi dụng trường phái nghệ thuật thị hiếu nhằm đưa câu chuyện xuyên tạc văn hóa và chế độ. Nghệ thuật rất dễ dẫn dắt lòng người, một bản nhạc không lời, một bức tranh hội họa trắng đen, một pho tượng điêu khắc nửa vời tưởng chừng vô hại đơn giản, nhưng trên thực tế đều có khả năng truyền bá nội dung bôi bác và làm kích động quần chúng đám đông.

Không phải thế thì quân đội Hoàng Gia và chính phủ cũng chẳng cần đặc biệt cảnh giác những thành phần đó đến vậy, bọn họ là chắc chắn bị liệt vào danh sách đen, ngăn cấm hoạt động nghệ thuật trên địa bàn cả nước.

Thấy ông chủ tiệm bụng phệ chau mày, Orion phản ứng cười như không cười: “Bởi vì tôi không thể cầm dao hoặc bút lên được nữa”.

Vừa nói, cậu thanh niên vừa nâng cánh tay phải của mình lên, bàn tay của cậu hết lần này đến lần khác run rẩy lẩy bẩy mặc dù chẳng cầm vật gì trông có vẻ nặng trên đó cả.

Mặc dù gương mặt hắn tỏ ra rất bình thản như không, ngay cả tông giọng cũng phi thường đạm mạc, chẳng hề gắt gỏng, chẳng thiết tha đau lòng, nhưng khi lọt vào đến tai người nghe đối diện, ngược lại ai nấy đều cảm giác được đôi chút chua xót.

“Ôi trời…”. Một anh chàng nhân viên vẽ tranh sơn dầu đang làm thuê, anh ngồi đó vẽ tranh và vô tình nhìn thấy bàn tay của Orion, bất tri bất giác thấy lạnh sống lưng.

“Bàn tay của cậu…”. Ông chủ tiệm đồng dạng sửng sốt.

Nhìn thôi thì chẳng thể biết là bị rạn nứt, bị bong gân hay thậm chí còn tệ hơn, nhưng chắc chắn là phải trải qua biến cố gì đó kinh khủng lắm.

Nhà hội họa, nhà mỹ thuật, nhất là nhà điêu khắc, bàn tay dĩ nhiên có ý nghĩa quan trọng không kém bác sĩ phẫu thuật bao nhiêu. Một nhà điêu khắc mà bị run tay khi cầm lên con dao, cầm lên thanh đục, vậy thì vĩnh viễn cũng đừng mơ hoàn thành được bất cứ tác phẩm nào nữa.

Người chủ tiệm hít sâu vào một hơi, giọng cảm thông nói: “Nói cho ta biết đi, con trai, rốt cuộc thế giới này đã làm điều gì tàn ác đối với một trái tim nghệ thuật như con”.

Ông ta cũng là một họa sĩ chân chính, đứng trước cảnh tượng như vậy, khó mà kiềm chế sự đồng cảm.

Orion suy nghĩ một lúc lâu, ánh mắt cứ lảo đảo, hết nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, rồi lại nhìn qua những bức tác phẩm tranh sơn dầu treo trên tường.

Mất cũng gần ba phút, cuối cùng mới gật đầu đồng ý trả lời.

Hắn đem câu chuyện của mình trải qua ở quốc đô Hamton kể lại một lần, kể về một đám người tuy bên ngoài cũng được gọi là ‘con người’ đấy, nhưng bọn họ xuất hiện trong xã hội này có lẽ chỉ là mặt nạ da người thôi. Khi đó hắn còn quá trẻ để hiểu được lòng dạ hiểm ác của những loài thú thâm độc này, rốt cuộc không cẩn thận tự biến mình thành con mồi, và hậu quả là bị tước đoạt đi bàn tay của một người nghệ sĩ mỹ thuật.

“Ôi, quốc đô là như thế, xa hoa, hào nhoáng, đã từng là giấc mơ của bao nhiêu người theo đuổi nghệ thuật Phục Hưng. Nhưng đằng sau vẻ ngoài tưởng chừng là thiên đàng ấy, trên thực tế, nó không khác gì địa ngục. Thật tội nghiệp cho cậu”. Ông chủ tiệm xót xa thở dài nói.

Chỉ thấy Orion lắc đầu, miệng đắng chát lẩm bẩm: “Địa ngục ư…”

…Chỉ sợ so với địa ngục, nó còn kinh hãi hơn.

Ít nhất là ở địa ngục, ma tru quỷ khóc còn thấy rõ bộ mặt. Còn ở nơi này, tất cả quỷ đều mang hình hài thiên thần…

Đương nhiên, Orion mới là đại khái tóm tắt chung chung kể lại, cũng không đem chi tiết và hung thủ ra nói.

Nếu nói thật danh tính hung thủ, e rằng ông chủ tiệm sẽ bị dọa đến hưng phấn quá độ mà lập tức đóng cửa tiễn khách, thậm chí thả chó ra đuổi kẻ nghèo hèn này đi mất.

Ông chủ tiệm ngã người về sau, cằm hơi hất về phía trước, lộ ra bộ dáng cảm thông sâu sắc.

Nhưng Orion không thỉnh cầu, ngược lại thờ ơ hỏi: “Nên là, ngài có nhận tôi không, thưa ngài ?”.

Orion tiếp tục quan sát.

Vẻ mặt ông ta đã thay đổi rồi, dường như khi nghe xong một câu kia, biểu cảm liền khó giấu nổi một vài tia áy náy cùng xấu hổ.

Orion coi là hiểu ý, tay cầm lấy bộ hồ sơ của mình cất vào trong túi xách trở lại.

Lúc này, người chủ tiệm mới đưa ra một lời đề nghị: “Hiện tại cậu không thể nào vẽ tranh được nữa, tôi không thể trả mức lương phung phí cho cậu được. Tuy nhiên, chỗ chúng tôi còn có công việc đổ màu, điều chế và pha màu, cũng như lau dọn những vết sơn bị lem luốc khi họa sĩ thực hiện. Nếu cậu muốn…, tôi cần cậu phải thay đổi”.

Nói huỵch toẹt ra, công việc yêu cầu chính là làm hậu cần cho một người họa sĩ tranh sơn dầu khác.

Orion liếc mắt qua bên chỗ chàng trai tầm độ 21, 22 tuổi đang ngồi hoàn thiện bức họa tĩnh bên kia, bờ môi khẽ lắp bắp.

Hắn lập tức nhớ về quá khứ của bản thân lúc trẻ. Khi mới bắt đầu học, hắn cũng giống vậy, phải làm công việc hậu cần, pha màu, vẽ khung trắng đen, tẩy vết thừa, đánh nền cho những đàn anh sinh viên xuất sắc, rồi từ đó mới từng bước từng bước đúc kết kinh nghiệm tiến bộ lên.

Hắn nhớ về thời điểm tháng năm huy hoàng rực rỡ, cũng từng một thời đứng trên đỉnh danh vọng của thanh thiếu niên toàn quốc, quét ngang nền mỹ thuật Phục Hưng tuổi trẻ của nước nhà.

Hiện tại cảm giác thế nào !?…

Bí bách.

Vừa bí bách, vừa bực bội, khó chịu trong người, giống như là đã gồng mình chịu đựng nhưng cũng chịu không nổi sự đả kích này.

Bắt hắn quay trở lại làm hậu cần phục vụ bức họa cho một đứa mới vào nghề, đây là bậc nào khinh nhờn quá khứ ?

“Xin lỗi, tôi sẽ không thay đổi vị trí của mình trong công việc này”. Orion thẳng thắn đáp, mạch lạc, rõ ràng, không dài dòng.

Bỏ nghề cũng được, nhưng kiên quyết không làm nhục ký ức.

“Con trai, cậu phải biết thời thế đã thay đổi rồi, tôi rất trân trọng tài năng của cậu, nên mới miễn cưỡng sắp xếp cho cậu công việc này. Một đời người, ai mà không có lúc lên voi xuống chó, cậu cứ thế hèn nhát buông xuôi, không dám quay trở lại từ con số 0 à”. Ông chủ tiệm đột ngột lớn tiếng lên một cách khó hiểu.

“Mới thất bại rớt xuống một lần mà đã như vậy, cậu mãi mãi cũng không có tư cách trở thành một nhà điêu khắc xuất sắc được. Nếu tôi mà là cậu, tôi thà chết đi cho xong”.

Orion đen mặt.

Đây là phỏng vấn xin việc, ông làm gì nổi quạu !?

Hắn đương nhiên muốn có phản ứng lại, kém chút xù lông, nhưng cuối cùng nhẫn nhịn quay mặt rời đi.

Đi được mấy bước, cậu chàng bỗng dừng chân lại, hơi nghiêng đầu chào và lẩm bẩm mấy lời:

“Thật ra…Đã có lúc tôi dự định tự sát đấy, nhưng sau đó tôi từ bỏ”.

“Vì sao?” Ông trừng mắt hỏi.

“Có lẽ do tôi sợ…Bọn họ…không cho tôi chết”. Orion trầm mặc đáp.

“Bọn họ? Bọn họ là ai? Người thân của cậu à”. Ông chủ tiệm trừng mắt.

Orion lắc đầu.

Hắn lấp lửng, một cách không chắc chắn nói: “Không biết nữa. Cứ coi như là tiếng nói đáy lòng đi. Ai vào thời khắc quyết định chẳng phải đấu tranh tâm lý. Có lẽ là những nỗi sợ hãi cái chết đã ngăn cản tôi”.

Người đàn ông trung niên chủ tiệm tranh sơn dầu nhấc lên hộp bút sáp của mình rồi đập xuống mặt bàn: “Tôi biết mà, ngụy biện cho bản tính của cậu. Từ thái độ của cậu đã nói rõ, cậu là một kẻ hèn nhát, một gã không dám đối diện sự thật”

Nghe vậy, Orion đành cong vành môi, phản hồi bằng một nụ cười nhạt chế giễu chính bản thân mình: “Đúng vậy, tôi rất hèn nhát. Xã hội này, hèn một chút, nhát một chút, biết sợ một chút, nhu nhược nhu nhược, cuối cùng thì mới sống được. Voi không giẫm kiến, quá nổi bật, nổi bật và cố chấp, kết quả một ngày nào đó sẽ lại bị giẫm đạp. Nếu ngày đó lặp lại, e rằng tôi sẽ mãi mãi không còn có dũng khí nhìn ánh mặt trời mất”.

Người chủ tiệm bụng phệ chết lặng, không nói được lời nào.

Mà cậu họa sĩ trẻ tuổi đang thao tác hì hục kìa, càng tựa hồ bị cuộc hội thoại bên này làm chấn động, mất tập trung, bút màu đều tô lem, tinh thần uể oải hẳn ra.

“Cảm ơn ngài đã cho tôi lời khuyên, nhưng tôi thành thật xin lỗi. Ngài biết đấy, thà đóng lại quyển sách, còn hơn để mực đổ vào làm hỏng quyển sách đó. Thật không dễ để tôi có thái độ như ngày hôm nay đâu, tôi sẽ không thay đổi thái độ của mình”. Dứt lời, Orion dứt khoát xoay người rời đi.

Mãi cho đến khi hắn ra đến đầu cánh cửa gỗ, ông chủ tiệm mới ậm ừ một tiếng.

Ông gọi cậu thanh niên dừng lại.

“Con trai, vậy bắt đầu tương lai mới ở tiệm rèn thì thế nào. Đổi một ngón nghề, làm thợ rèn đi, ta có thể giúp đỡ con xin việc”.

Tinh thần Mochi Mochi như tan vỡ.

Tan vỡ một khắc sau, dần dần khôi phục lại.

Thợ rèn…

Không có gì bôi bác cả.

Điêu khắc không làm, họa sĩ cũng không, nhưng nếu là rèn, vậy thì không phải không thể thử.

Huống chi, rèn cũng cần có một chút nghệ thuật, bản thân hắn cũng cần có tiền sống qua ngày.

====

Tấu chương xong !!!

Thiết lập quyển 2 đã xong.

ps: Thành thật xin lỗi mọi người trong thời gian qua vì sự chậm trễ, bởi vì mình quá bận bịu chuyện gia đình. Nhưng Quyển 2 sẽ ra chương đều đặn, thậm chí bùng nổ. Mình sẽ tích cực tăng nhiệt cho quyển 2.

Cuốn sách này là tâm đắc của tác giả, không drop, không bỏ bê, hứa sẽ đem lên bảng xếp hạng trở lại, lại càng quét lại một lần !!!!

====..

Có thể bạn cũng muốn đọc: