O.102

Chương 6: Kẻ tổn thương

Hoàng Đạo Quân, Hoàng Đạo Quân...

Zodiac! Những người thần bí có tần số kết nối với Hoàng Đạo.

Đúng rồi, là bác sĩ Phill Morgan. Ngày trước có một lần tình cờ ông ta cũng nhắc đến danh tự này với mình, nhưng thời điểm đó mình lại không chủ động kiểm soát được tình huống cuộc đối thoại, chưa có cơ hội hỏi thăm rõ ràng hơn.

Sự kinh ngạc quá lớn kia chẳng thể nào giấu được trên khuôn mặt Orion.

Bất quá, hắn rất nhanh đã phát hiện từ khi nào ánh mắt của Anna và tất cả mọi người xung quanh đều đang tập trung nhìn chằm chằm về phía mình, thế là hắn lập tức điều chỉnh lại trạng thái bản thân, không để suy nghĩ mông lung kéo ảnh hưởng cảm xúc.

Có lẽ thông tin liên quan đến Hoàng Đạo Quân chẳng phải ai cũng biết, không tốt nói vào thời điểm này.

“Anh không biết, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy danh tự này”. Orion tránh né đề cập.

“À, ra vậy ạ, vậy có lẽ em nhầm lẫn rồi”. Anna cúi thấp đầu gượng gạo.

Cô cũng không phải đầu bao cỏ, dĩ nhiên hiểu được vấn đề liên quan đến Zodiac liền tương đối nhạy cảm, cho dù Orion có là Hoàng Đạo Quân thật thì cũng chưa chắc người ta sẽ thừa nhận. Bí mật thường thường luôn gắn kèm với nguy hiểm, anh ta không trả lời trái lại có khi là điều tốt với cô đấy.

Một mặt khác, cân nhắc đến biểu hiện đang bày biện trên gương mặt Anna, Orion lập tức nháy mắt nói lái sang vấn đề khác: “Chuyện của em đã được giải quyết rồi, không phải em nên thanh toán cho anh 10 krone trước sao, hỡi quý cô ?”

“Ý, em xin lỗi, một tí nữa em quên béng mất”. Anna giật bắn mình, vội vội vàng vàng lấy từ trong túi ra tờ tiền mệnh giá 10 krone, lập tức lễ phép giao cho Orion.

Orion một tay nhận tiền rồi bỏ vào túi quần, một tay điều chỉnh cặp mắt kính như thói quen thường thấy của những người cận thị lâu năm.

Cậu chàng trong bộ comple lịch lãm bỗng cười càng rạng rỡ hơn, chân thành nói: “Dòng chảy của nước đã nghe thấy sự thỉnh cầu của em, Chúa đã chỉ điểm vận mệnh em đi về hướng Tây Bắc, thành phố thơ mộng Welly. Được rồi, Anna, việc còn lại, em phải tự mình thay đổi, cố lên nhé”.

“Cám ơn anh, và em cũng muốn xin lỗi anh vì những lời nói không hay của mình ban nãy”. Anna thật lòng bày tỏ, cô giờ mới có cam đảm nhắc lại vụ việc.

“Ừm, đừng để ý đến nó”. Orion gật đầu. Vốn dĩ không coi đó là việc đặt để ở trong lòng.

Nghe được thế thì Anna mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cô cảm tạ mọi người lần cuối rồi bước ra cửa phòng thu của câu lạc bộ Hội An Thần.

Khi bóng lưng của cô đã gần biến mất rồi, Orion mới đánh tiếng gọi lại, hắn động viên nói: “Em không mất tất cả, em chỉ là đang lạc lối thôi. Thoát ra rồi, hãy sống cho mình nhé. Bất kỳ nơi nào em đi đến, anh đoán Sharkes Robin chính là một ngôi sao trên bầu trời”.

Anna xoay người lại khom lưng gật đầu, cô gật mạnh đến mức muốn chạm xuống cả mặt đất, đôi mắt từ lúc nào đã có chút đỏ hoe. Cô ôm chiếc ảnh trắng đen của chồng mình sát vào ngực, rốt cục không cầm được tiếng nấc.

Cuối cùng quay lưng chạy thật nhanh rời đi.

Có lẽ, dù nỗi đau của cô gái không bao giờ được xóa bỏ hoàn toàn, nhưng ít nhất bây giờ cô biết cách để tiếp tục sống và tìm thấy bình an trong trái tim mình.

Orion đột nhiên xoa xoa thái dương, bỗng không hiểu chợt hiện lên trong đầu một câu nói thế này trong cuốn sách nào đó mình đã từng đọc: “Gặp nhau có khi là duyên, cũng có khi là nợ. Có lúc gặp nhau là để trả nợ, cũng có lúc gặp nhau là để nối lại duyên xưa. Có biết bao việc diễn ra trong đời tưởng chừng như là ngẫu nhiên nhưng thực ra là có sắp đặt từ trước”.

Có đôi lúc, khoa học thực sự quá nhỏ bé, rất nhiều thứ hầu như không có một manh mối nào để lý giải nổi.

“Này, những lời cậu vừa nói là thật sao?”. Biên kịch chương trình radio tiến tới bắt chuyện với Orion.

Orion nhanh chóng phản hồi: “Tôi nói là thật thì anh có tin không?”

“Hả”.

Nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của biên kịch, Orion nửa đùa nói thêm: “Nghề nghiệp thôi, không giống anh chút nào”.

“Ha...ha ha ha, đúng đúng”.

“Cậu Orion, cậu quả nhiên là thiên tài!”.

Sự căng thẳng và mệt mỏi trong phòng thu âm sau đó được xoa dịu phần nào bởi nụ cười của những người trong đoàn phát thanh, bao quát có cả biên kịch và chị quản lý Andrea.

Orion cũng cảm thấy bản thân như được buông lỏng đi phần nào.

Về phần khai thác thông tin Hoàng Đạo Quân từ Anna, hắn không đặt nặng lắm, đoán chừng là cô nàng chỉ giống mình, chẳng qua là loáng thoáng nửa nạc nửa mỡ nghe từ đâu đó, khả năng cũng không so với bản thân hắn biết nhiều hơn.

………..

Sau khi Anna rời đi, chương trình vẫn còn tiếp tục tư vấn cho thêm ba vị khách mời nữa.

Đương nhiên, vẫn là những trường hợp có người quan trọng đối với bản thân bị ngày tận thế kia cướp mất.

Người đầu tiên là một người phụ nữ trung niên bị mất trí nhớ được cô con gái của mình dẫn đến, tình huống của người phụ nữ trung niên này khá tương tự với Orion. Sau thảm họa, cô hầu như rơi vào trạng thái hoảng loạn, mất đi rất nhiều ký ức mang tính thời khắc. Nhưng khác biệt với Orion chính là, người phụ nữ trung niên này chí ít còn biết trong lúc thảm họa xảy ra, bên cạnh mình có một người bạn thân trạc tuổi.

Người phụ nữ luôn miệng khẳng định chắc nịch rằng lúc đó chính người bạn thân đã cứu cô thoát khỏi một tòa nhà bị sụp đổ, nhưng sau đó cô chưa kịp nói lời cảm tạ thì đã ngất xỉu đi vì kiệt sức. Đến khi mở mắt dậy, con gái cô lại liên tục phủ định vấn đề đó, bảo rằng không có người bạn nào xuất hiện cứu mẹ cô cả. Cô con gái nói, trên thực tế, người bạn thân duy nhất của mẹ cô đã mất cách đây 4 năm về trước trong một trại tâm thần rồi. Chỉ bởi vì chấp niệm quá lớn, mẹ cô bằng mọi giá không tin tưởng, năm lần bảy lượt đòi đến sở di trú và bệnh viện để kiểm chứng. Hiện tại cô con gái bất lực, nghĩ đến ý tưởng nhờ câu lạc bộ hội An Thần giúp đỡ.

Chị quản lý Andrea : “Chúng cháu tin rằng bác bị tổn thương tâm lý mới dẫn đến tình trạng này, không phải bên phía cảnh sát và sở di trú đã báo giấy tử vong cho người bạn của bác rồi sao, đó là lời khẳng định. Hơn nữa, trong đây có báo cáo, thời điểm bác được cứu, thị giác của bác đã bị bụi bám nhiễm, vốn dĩ không thể nhìn rõ được thứ gì”.

Người phụ nữ nhăn mặt, quát mắng: “Cô thì biết cái gì, thế cô cho rằng lúc đó tôi không có khả năng nhận biết à, kể cả tôi không nhìn thấy gì, tôi vẫn chắc chắn đó là người bạn thân nhất của tôi”.

Orion ngẩng đầu nhìn người phụ nữ và cô con gái, lại nhìn một chút tài liệu của bệnh viện, hắn ngờ vực hỏi: “Bác nhận biết bạn thân bác bằng cách nào khi không thể nhìn thấy?”

“Là bàn tay, lúc đó tôi chụp được một cánh tay, bên trong mu bàn tay có 7 nốt ruồi, đây là điều vô cùng quý hiếm. Tôi cam đoan cả thế giới này sẽ không có ai sở hữu bảy nốt ruồi trong lòng bàn tay cả”.

Orion hơi cả kinh.

Còn có thao tác này.

Quả thật, lòng bàn tay có nốt ruồi đã hiếm, nếu như là bảy nốt, vậy thì khó có thể nào trùng hợp được.

“Lúc đó người phụ nữ đó đã kéo bác lên?”. Hắn hỏi tiếp.

Bắt được có người hiểu chuyện, cô vội vàng nói: “Đúng. Cậu nói đúng. Tôi đã nói qua với tất cả mọi người, tôi không bị mất trí nhớ, tôi nói sự thật nhưng chẳng ai chịu tin”.

Cô con gái trừng mắt Orion một cái, sau đó giận dỗi liếc mẹ mình, tỏ vẻ bất lực, chẳng buồn giải thích gì thêm nữa.

Orion vẫn duy trì sự cởi mở tiếp nhận bất cứ thông tin nào. Hắn thăm dò hỏi: “Vậy bác có nhớ người bạn thân của bác đã cứu bác lên bằng cách nào không?”.

“Còn phải hỏi hả, đương nhiên là nắm lấy tay tôi, sau đó kéo lên từ đống bê tông, gạch đổ lít nhít”. Bác gái hất cằm nói.

“Thời điểm trước khi xảy ra thảm họa, bác đang ở trong ngân hàng rút tiền phải không?”. Orion lại hỏi.

“Ừ…đúng…không, không đúng, tôi không nhớ, lúc đó tôi không nhớ là mình ở đâu và làm gì”. Người phụ nữ chợt thẩn lại, mấy giây sau, không vui nói: “Nhưng chuyện đó không quan trọng, tôi vẫn nhớ như in là cô bạn thân từ thuở nhỏ của tôi đã cứu tôi, chắc chắn không sai được, chúng tôi còn chào hỏi nhau”.

“Chào hỏi như nào?”. Orion nỗ lực hỏi sâu hơn.

“Chào…hỏi như nào…à”. Người phụ nữ chợt ngập ngừng một chút.

Điều này khiến cô con gái ngồi bên cạnh càng thêm khó chịu, cô nhướng mày về phía Orion nói: “Này anh, anh đừng làm khó dễ mẹ tôi nữa. Chúng tôi…”.

“Suỵt”. Orion không quan tâm, ra dấu bảo cô im lặng đừng xen vào.

Một lúc sau, người phụ nữ trung niên mới nhớ ra điều gì, lặp lại nguyên văn: “Là cậu à, chúa ơi, tôi có nằm mơ không, tôi không có nhận nhầm đấy chứ, cậu còn sống, cậu vừa cứu tôi từ…làm sao cậu”.

“Một tí nữa là cậu chết rồi đấy, may mà còn cứu kịp. Cậu bị chôn ở dưới gần chục mét đất đá”.

Đột nhiên, người phụ nữ vừa tường thuật lại, cũng vừa tự cứng họng, cảm thấy có điều gì đó không thích hợp.

Orion gật đầu, rút vài tấm ảnh trong hồ sơ mà cô con gái mang đi rồi đưa cho người phụ nữ. Đó là những tấm ảnh chụp lúc người bạn kia của mẹ cô ta khi còn sống. Một người phụ nữ gầy gò, khuôn mặt xanh xao, dáng vẻ trông qua rất yếu đuối. Còn có một bức hình khác, là hôm tang lễ, người phụ nữ trước mắt này đã khóc như mưa.

“Mẹ, một người phụ nữ gầy yếu như dì, làm sao có thể lôi mẹ ra từ gần chục mét đất đá được”. Cô con gái ngao ngán than thở.

Người phụ nữ sững người nhìn vào các bức ảnh một lúc lâu, nhưng sau đó vẫn cố chấp nói: “Không, đây không phải là sự thật. Không thể nào. Tôi chắc chắn không thể nhìn sai được. Những bức ảnh này là giả, các người dối trá”.

Cô ta ngẩng đầu nhìn về phía Orion, chụp lấy cánh tay hắn ta, khóc nức: “Cậu à, xin cậu hãy tin tôi, thực sự đó không phải sự thật. Tôi không có điên”.

Orion duy trì tiết chế cảm xúc của mình, hắn hít sâu một hơi, đứng lên đi ra ngoài một chút, để lại căn phòng cho những người cộng sự tiếp tục thảo luận.

Khoảng chừng 10 phút sau, Orion quay lại, mang theo một bức ảnh khác.

Hắn nói với cô: “Đây có phải là bạn bác không?”.

Trong bức ảnh này, một người phụ nữ chụp hình lại đôi bàn tay của mình, bên trong đôi bàn tay đang nắm một bó hoa nhài.

“Đây…đây là, không sai. Là cô ấy, cậu, cậu làm sao có bức ảnh này, cô ấy bây giờ đang ở đâu”. Người phụ nữ mừng như điên, mếu máo đứng lên nắm lấy tay Orion.

Cô con gái cùng chị quản lý Andrea thì khỏi phải nói, ngơ ngác nhìn Orion, chẳng hiểu kiểu gì.

“Thực ra chính quyền cũng không hẳn là không tin lời bác. Họ một mặt vẫn đang âm thầm tìm kiếm bạn của bác. Cách đây ít hôm, có một người lưu dân tá túc tìm đến được một cánh đồng ở phía Bắc, gặp được người phụ nữ này, thế là vui vẻ chụp hình lại. Đây là thông tin ít ỏi mà tôi tìm kiếm được. Còn về phần thành phố nào của phương Bắc, vậy thì bó tay, cậu trai kia sau đó không tiết lộ gì thêm”. Orion nói.

“Thật…thật sao? Đây là sự thật, không, đây chắc chắn là sự thật, bàn tay này, đúng vậy, là cô ta. Trời ơi”. Người phụ nữ òa khóc, bất tri bất giác ôm chằm lấy Orion.

Hắn không có cựa quậy phản ứng gì cả, rất bình thản để người phụ nữ ôm lấy mình.

Khi nhìn thấy cô con gái sắp sửa muốn nói gì đó, thì Orion khẽ lắc đầu ra hiệu.

Ký ức về tình bạn đẹp như vậy, đến mức tâm trí đều không dễ dàng chấp nhận thừa nhận sự thật, vậy thì tại sao phải miễn cưỡng chứ ?

Có một số chuyện, không biết sẽ không đau thương.

Nhiệm vụ của bác sĩ là chữa bệnh. Chữa bệnh cần nguyên tắc chuẩn mực dựa trên giá trị đạo đức.

Hắn không phải là bác sĩ, hắn là người an ủi, người lắng nghe những vết thương lòng.

Hắn chỉ muốn chữa lành. Mà chữa lành, nó không cần phải tuân theo những nguyên tắc chuẩn mực. Có đôi khi, giá trị đạo đức cũng cần kết hợp với giá trị nhân văn.

Bức ảnh đó chính là bàn tay của quý cô đồng nghiệp Maria. Là những nhân viên trong đoàn dùng bút lông chấm vào trang điểm cho giống nguyên mẫu từ hồ sơ bệnh nhân, sau đó chụp ảnh trắng đen lại để giao cho người phụ nữ.

“Bác à, bác cố gắng sống khỏe một chút, tập thể dục thường xuyên một chút, sau đó nếu được, hãy đi về phía Bắc đi. Bạn của bác còn sống đấy, biết đâu nếu có duyên, hai người sẽ được gặp lại”. Chị quản lý Andrea ngay lập tức hiểu ý của Orion, thế là vừa xoa xoa lưng cho người phụ nữ, vừa nỗ lực an ủi.

“Đương nhiên rồi. Con gái, ba của con có một ngồi nhà ở Welly. Chúng ta trước tiên đi đến đó định cư một thời gian đi. Mẹ con mình sẽ sống tốt hơn, mẹ nhất định sẽ đi tìm cô ta để nói lời cám ơn”. Người mẹ hào hứng nắm lấy tay con gái mình.

Cô con gái cười gượng, không biết đối đãi thế nào đây.

Chỉ là, trong tình huống này, ít nhất cô vẫn cảm thấy còn tốt hơn so với trước kia. Trước kia mẹ cô hầu như không khác gì một người đàn bà bị tâm thần cả, sống đều không sống đàng hoàng được, không có đủ dũng khí để mà sống.

Có thể anh ta đã làm đúng…

Sống không phải vì hoàn thành việc sống nên mới sống. Không phải ăn để sống, sống chính là để ăn. Cổ nhân ví sự sống với ngọn đuốc. Hành trình cuộc đời trăm năm hữu hạn của một người thường được biết đến như một ngọn lửa sinh mệnh.

Mà lửa vốn dĩ không thể dùng thuốc để duy trì kéo dài. Muốn kéo dài một ngọn lửa, thật ra điều cần làm là phải bỏ thêm than củi cho nó.

Cho nó thêm sự nhiệt huyết, cho nó thêm động lực để lần nữa thổi bừng ánh hừng hực của thanh xuân.

…..

Nhân gian ngắn ngủi một đời.

Thà làm ngọn lửa, không làm tàn tro.

………

“Trông thần sắc của cậu có vẻ đã không còn minh mẫn lắm. Hôm nay làm đến đây thôi, cậu về nhà trước đi. Tôi đã mua sẵn vé tàu cho cậu, nó khởi hành sau một giờ nữa. Còn hai khách mời còn lại hãy để chúng tôi sắp xếp người khác tiếp tục tham gia thu âm tư vấn”. Quản lý Andrea đi tới đưa cho Orion một chai nước suối và nói.

Đứng ở trên cương vị của cô, Andrea tự nhiên sẽ phải coi trọng Orion. Hắn đã chiếm được một chỗ đứng nhất định, vượt xa ngưỡng kỳ vọng và rất khó để thay thế trong câu lạc bộ, thậm chí là còn giỏi hơn cả Mina Charles trước đây.

“Vâng, tôi cũng thấy hơi mệt trong người, còn có hơi đau họng. Vậy tôi xin phép về trước nhé, cám ơn chị Andrea”. Orion lịch sự nghiêng người đáp.

Không trì hoãn thời gian thêm nữa, hắn đến góc phòng lấy cây dù đen của mình rồi giơ tay chào mọi người trong câu lạc bộ và bước chân ra khỏi cửa, rời đi con hẻm 91 ở thị trấn Inver.

.............

Xế chiều, bầu trời ửng đỏ lên, kèm với đó là những tia nắng vơi nhạt dần, nhạt dần, không còn đủ sưởi ấm cho một thị trấn mà vốn dĩ là vô cùng lạnh lẽo này nữa.

“Thay đổi nhiều quá, nhắm mắt một cái lần nữa mở ra, hết thảy thực sự rất không chân thực”. Orion ngồi trên xe ngựa, cảm thán một câu.

Không chỉ thị trấn Inver, mà gần như ở trên toàn bộ đất nước Australand này, các trường phái nghệ thuật và kiến trúc đều mang màu sắc thời kỳ Phục Hưng, từ những ngôi nhà kiểu cách đến những tòa giáo đường cổ kính, vô luận là âm nhạc hay hội họa, thậm chí điêu khắc, công trình máy móc, hết thảy đều có cái hồn, cái dấu ấn rõ nét của triều đại ‘đi năm bước gặp mười thiên tài mỹ thuật này’.

Tuy nhiên, hiện tại không còn, hết thảy những thứ hoa mỹ đó đã phải chìm sâu bên dưới vô tận lịch sử hắc ám, mãi mãi bị bao phủ bởi tầng tầng khói bụi và sương mù xám đầy ám ảnh.

Những công trình đồ sộ xưa kia với các khía cạnh mềm mại và uốn lượn theo những họa tiết phức tạp trở nên mục nát. Những bức tượng đá chạm khắc đặc trưng tiêu biểu nhất của trường phái mỹ thuật trước đây, bây giờ còn chẳng thể nhận ra nó là cái gì.

Máy móc hư hỏng không được bảo trì, xí nghiệp thì tuyệt đại đa số bỏ hoang, rất nhiều cửa hàng đóng cửa và cho dù có mở thì cũng vô cùng hoang tàn. Bầu không khí đau khổ và lầm than bao trùm toàn bộ thị trấn.

Ban ngày có nắng gắt, thế nhưng đến nắng gắt còn không thể hoàn toàn xuyên thấu vào được lớp sương mù xám dày đặc này nữa huống chi là giờ bắt đầu chiều tà chập tối đâu !?

Nhìn thấy lác đác những người đi bộ trên đường đều mặc áo khoác dày và khăn quàng xung quanh cổ để bảo vệ khỏi lạnh và bụi mịn.

Ngồi trên xe ngựa kéo cộc cộc được chuyên chở tại Inver đến tuyến đường sắt phía Đông Nelson, Orion quay đầu không tiếp tục thẫn thờ nhìn qua ô cửa số quan sát phía ngoài đường phố nữa. Đổi lại, hắn bắt đầu đặt tay lên cằm, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ thứ gì.

Hoàng Đạo Quân (Zodiac) rốt cục là ai?

Theo như cách nói có phần sợ sệt của Anna Willy và ý tứ nhấn mạnh trang trọng của bác sĩ Phill Morgan, bọn họ có lẽ không thể thuần túy xếp vào nhóm người bình thường, nói không chừng càng so với sự bất thường muốn đáng sợ.

Đúng vậy, lấy góc độ từ cái danh tự tên hiệu đi phân tích, Hoàng Đạo Quân có khả năng đại biểu cho một mặt nào đó của nghi thức Hoàng Đạo.

Hmm, giả thuyết là những sứ giả được vận mệnh chọn lọc đi, hoặc là, có thể bọn họ nắm giữ được một ít bí mật của vận mệnh, sở hữu năng lực nào đó phi phàm bất thường.

Bản thân Orion thiên về giả thuyết hai hơn. Huyền học thì huyền học, thần bí về thần bí, dù sao đi nữa vẫn phải tuân theo những khía cạnh logic nhất định. Hắn là một người đọc sách, ước mơ từ nhỏ muốn trở thành thám tử, thậm chí nhà văn trinh thám của vương quốc Australand này.

Là người bị ám ảnh bởi học thuật thời kỳ Phục Hưng như vậy, trường phái logic có lẽ đáng tin hơn một chút.

Trước mắt Orion có thể nghĩ đến đều đã nghĩ đến.

Đương nhiên, ngược lại, không loại trừ mình vừa bị hội chứng tự ảo tưởng trong chiếc hộp kín. Mọi thứ đều là logic trong hộp kín, thiếu quá nhiều giá trị để tổng kết, không có bằng chứng cụ thể, không thể khẳng định được điều gì.

Biết đâu Hoàng Đạo Quân cũng chỉ là những người bình thường, chẳng qua là danh phận đặc thù hơn, là những người cộm cán hoạt động trong những giáo hội hoặc tín ngưỡng nguy hiểm nào đó thôi thì sao.

Song, Orion đã hạ quyết tâm khám phá vụ này đến cùng.

Cho dù chỉ có một tia hi vọng mong manh, hắn sẽ không từ bỏ.

Ngày mốt Orion có cuộc hẹn gặp mặt bác sĩ Phill Morgan, hắn lấy ra cuốn sổ tay ghi chú xuống nhắc nhở để chính mình không quên, tìm kiếm thông tin hẳn nên bắt đầu từ đây.

Nếu thực sự tồn tại Hoàng Đạo Quân là những người thần bí nắm giữ những khía cạnh năng lực phi phàm đặc biệt nào đó.

Thằng bé có lẽ vẫn sẽ còn cơ hội...

Trong đầu Orion đột nhiên nghĩ đến một thiếu niên gầy gò luôn phải đeo ống thở vào mũi để cung cấp oxy cho bản thân. Chẳng mấy chốc, hắn cảm thấy lòng mình quặn thắt lại, nhiều hơn là cảm giác đau đớn đến tột cùng.

Chàng trai mệt mỏi ngửa đầu ra sau ghế dựa, lấy tay day day hai bên thái dương, hít thật sâu một hơi rồi thở dài.

“Kẻ tổn thương không thể thích nghi với thế giới này nhất, lại chính là kẻ suốt ngày luyên thuyên nói đạo lý giảng giải về sự lạc quan yêu đời. Thật là...”.

====

Tấu chương xong !!!!

====..

Có thể bạn cũng muốn đọc: