Nghịch Thiên Hành

Chương 21: Tai họa ập tới

Diệp Vân đang ngồi tu luyện trong phòng thì thấy một cậu bạn hớt hải chạy vào. Đó là Tuấn, cậu bạn cùng Lớp Phù Đạo với Ngô Kinh, cậu ấy rất hâm mộ Diệp Vân nên vẫn thường tới chơi. Dù sao thì cùng một kí túc xá, qua lại cũng tiện.

Diệp Vân kinh nghi hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Tuấn thở gấp, tay rũ xuống tận gối: “Vĩ Khuê, Văn Thạch, mấy đứa bị người ta dẫn đi rồi!”

“Ân.” Diệp Vân biến sắc bật dậy khỏi giường: “Cậu bình tĩnh đã, rốt cục là chuyện như thế nào?”

Tuấn gặp đi chung với mấy đứa vĩ Khuê thì bị hai vị đàn anh khóa trên chặn lại, nói là có chuyện cần giải quyết rồi dẫn bốn đứa đi.

“Bọn họ đi đâu?” Diệp Vân sốt ruột hỏi.

“Hậu sơn, tớ thấy bọn hắn đi về hướng đó, liền tức tốc chạy đi báo với cậu.”

“Tớ biết rồi. Cám ơn cậu, giờ tớ đi xem bọn họ thế nào?” Diệp Vân không đợi được nữa liền vội vã đi, cửa cũng không đóng.

“A. Chờ đã hậu sơn lớn lắm cậu biết ở đâu mà tìm.” Tuấn cũng chạy ra theo, nhưng Diệp Vân đã vội vã đi xa rồi.

“Diệp Vân thật là nhiệt tình với bạn bè. Lần trước cậu ấy vì cứu bạn mới xẩy ra xung đột với Nam Bình.” Tuấn nhìn theo bóng lưng của Diệp Vân thầm nghĩ.

oOo

Hậu sơn rộng lớn, khắp nơi đều là cây cối cao ngất khó mà biết mấy người kia đang ở đâu. Diệp Vân có tấm bản đồ bí mật nên không lo bị lạc, cậu có thể tìm ra con đường mòn trong rừng.

Diệp Vân chần chừ một chút trước ngã rẽ chưa biết đi lối nào thì có tiếng gọi vang lên từ một phía: “Diệp Vân, tớ ở đây.” Hạ Vĩ Khuê khuôn mặt bầm dập, áo ngoài rách lỗ chỗ để lộ ra không ít các vết xây xát chảy máu từ một hướng thất thểu bước lại.

“Vĩ Khuê, cậu bị đánh ư? Ai đã làm việc này?” Diệp Vân sửng sốt đỡ lấy thân hình mập mạp của cậu bạn, nhìn kĩ các vết thương tuy nhiều nhưng không có ăn sâu vào da thịt, trong lòng vừa thương bạn vừa phẫn nộ kẻ nào lại tàn độc như vậy.

“Tớ không sao. Chỉ là chút trầy ngoài da mà thôi.” Cậu xua tay không cần Diệp Vân đỡ. Vẻ mặt của Vĩ Khuê trắng bệch: “Hắc Thạch, Thành Dư và Thái Hòa còn đang ở trong tay bọn chúng.”

Trong lòng Diệp Vân như bị đốt, kích động hỏi: “Bọn chúng là ai?”

“Nam Bình.” Diệp Vân chấn động, vẻ mặt sững lại, cảm giác sự việc nghiêm trọng xảy ra.

Diệp Vân nghe Vĩ Khuê kể đầu đuôi cơ sự thì thẫn người, chuyện này còn nghiêm trọng hơn cậu nghĩ. Sự việc này bắt nguồn từ một tổ chức trong giới đệ tử gọi là Thiên Long Hội, đầu lĩnh của tổ chức này là Nam Bằng, một thế gia đệ tử có tư chất và tài năng hiếm có hàng đầu học viện. Nam Bằng rất nổi tiếng, hắn là con cháu gia tộc Nam gia, một gia tộc lớn có địa vị ở Phong Châu.

Nam Bằng nhập môn từ sớm, bộc lộ ra tư chất thượng đẳng được các đạo sư tán thưởng. Sau đó lại đứng hàng đầu trong kì thi giữa các học sinh trong trường. Thiên Long hội được Nam Bình lập ra với lý tưởng giúp đỡ, hỗ trợ lẫn nhau trong tu luyện. Với sự nổi tiếng của mình, Nam Bình chiêu mộ được khá nhiều người theo. Vĩ Khuê, Hắc Thạch, Thái Hòa, Thành Dư cũng trở thành thành viên của Thiên Long hội.

Ban đầu bọn chúng lấy đó làm vinh dự, chúng được cấp một số tiền, lại được sư huynh chỉ điểm tu luyện. Nhưng sau đó chúng dần nhận ra sự giả dối của hội này, thực chất là lợi dụng bọn chúng mà thôi, những lời hứa, tôn chỉ của hội đều là giả hết. Sớm đã không thể chịu được cách làm của hội nữa, bọn chúng muốn rời bỏ nhưng lo sợ bị trừng phạt.

Sau đó đỉnh điểm mâu thuẫn diễn ra vào mấy tháng trước, bọn chúng biết được bộ mặt thật của Nam Bằng, Diệp Vân giúp mấy người Vĩ Khuê, khiến cho bọn chúng có can đảm để không phục tùng tổ chức này nữa. Bọn chúng quyết định sẽ rời hội. Cam chịu sự trừng phạt của hội, cũng nhất định sẽ rời đi.

Vì đã nghĩ trước điều này, nên khi người của Thiên Long hội gọi, bọn chúng đã ngoan ngoãn đi theo. Nam Bình vì lần trước bị nhục mà thù hận mấy người, đâu dễ dàng cho bọn hắn rời tổ chức, đánh cho bọn chúng bầm dập không thương tình. Bốn người đều cắn răng chịu đựng, những tưởng sau khi Nam Bình trút hết cơn giận sẽ buông tha cho họ. Nhưng sau đó hắn ta lấy ra một tờ khế ước. Nguyên lai khi bọn hắn gia nhập Nam Long hội, đã được ứng một số tiền để tu luyện.

Tờ khế ước này, chính là số tiền mà bọn chúng đã được ứng, tổng cộng là hai trăm lượng bạc. Bọn chúng muốn dời khỏi hội, thì trước hết phải trả lại số tiền đã ứng. Hai trăm lượng bạc là số tiền lớn, nhưng cũng không phải là khó giải quyết, bọn chúng đã có tâm rời đi, thì cũng sẽ hoàn trả lại.

Chỉ là khi nhìn lại khế ước thì cả bốn tá hỏa, quả thật đúng là hai trăm lượng, nhưng không phải là bạc mà là vàng! Hai trăm lượng vàng, Vĩ Khuê run rẩy đứng không vững. Thái Hòa, Hắc Thạch bàng hoàng ngây ngốc, còn Thành Dư thì ngã quỵ xuống ôm mặt khóc.

Khi kí vào khế ước, bọn chúng đã xem rất kĩ càng, nhưng đây chính là tờ khế ước đó, không sai. Tờ khế ước viết trên giấy linh trục, vẫn còn lưu lại khí tức của mỗi người, quyết không giả được. Bọn chúng biết mình đã rơi vào cạm bẫy của Thiên Long hội, chúng muốn rời hội nhưng không thể nào hoàn trả được số tiền đó. Nam Bình nói bọn hắn một là trả số tiền này lại, hai là hắn sẽ lấy mạng bốn đứa.

“Thật là bỉ ổi. Bọn chúng sửa khế ước để hại người.” Diệp Vân phẫn nộ nói.

“Khế ước một khi đã bị sửa đổi thì không còn giá trị nữa.” Một giọng nói vang lên. Diệp Vân nhìn lại thì thấy Ngô Kinh đang bước lại gần, nãy giờ mình chú tâm vào câu truyện của Vĩ Khuê quá không biết Ngô Kinh xuất hiện.

“Tại sao cậu lại đến đây?” Diệp Vân nhìn Ngô Kinh nói.

Ngô Kinh cười ruồi nói: “Tớ thấy cậu hớt hải chạy đi, mới đi theo. Sợ rằng cậu lại làm việc gì đó ngu ngốc chẳng hạn.”

Diệp Vân cau mày: “Tớ giống hay làm việc ngu ngốc lắm sao?”

Vẫn nụ cười nhạt của mình Ngô Kinh nói: “Cũng có thể đấy.” Ngô Kinh liếc qua Vĩ Khuê một cái. Vẻ mặt của Vĩ Khuê thoáng biến đổi.

Hạ Vĩ Khuê nhíu mày: “Mấy đứa còn đang nguy cấp, chúng ta phải nhanh lên.”

Diệp Vân nóng vội trong lòng, không muốn tranh biện với Ngô Kinh nói: “Phải rồi, ba người kia còn trong tay Nam Bình, phải giải cứu họ trước đã.”

Ngô Kinh thản nhiên nói: “Vội vã chẳng ích gì. Cậu có cách gì để giúp bọn hắn sao?”

Diệp Vân sốt ruột reo lên: “Không phải cậu nói khế ước bị sửa đổi thì không có giá trị sao. Chúng ta lật tẩy chiêu trò này là được.”

“Phải. Nhưng tớ e là tờ khế ước đó không có vấn đề gì đâu.” Ngô Kinh nhún vai nói.

“Không phải như vậy sao?” Diệp Vân khó hiểu, Vĩ Khuê cũng cảm thấy bất ngờ.

Ngô Kinh chậm dãi nói: “Cậu có nghe về Chướng Nhãn Thuật chưa?”

Chướng nhãn thuật là một đạo thuật dùng để che mắt, đánh lừa thị giác, thường dùng để ngụy trang, hay tạo ảo giác khi chiến đấu.

Chỉ cần sử dụng tiểu thuật này một chút trên tờ khế ước, khiến cho khi đọc vào nhầm sang một chữ khác, như vậy là đạt được mục đích rồi.

Diệp Vân nghe vậy thì tỉnh ra. Nếu Nam Long hội rắp tâm từ trước, thì bọn người Vĩ Khuê quả khó mà không vào tròng.

“Nếu chỉ là Chướng nhãn thuật thì đem khế ước đó đi kiểm chứng, không phải sẽ mất tác dụng thôi sao?” Vĩ Khuê nói.

Diệp Vân không nghĩ như thế, ánh mắt cậu và Ngô Kinh nhìn nhau, đều thấy được sự ngưng trọng của đối phương, lòng Diệp Vân trùng xuống nói: “E rằng chữ viết trên giấy mới là thật. Lúc cậu kí vào khế ước đã trúng trướng nhãn mà thôi.”

“A” Vĩ Khuê kinh hãi, đờ người ra, sắc mặt như đã chết rồi. Giờ thì cậu đã hiểu sự hiểm độc của Thiên Long hội, ngay từ đầu bọn chúng đã rắp tâm như vậy rồi.

Thân hình mập mạp của cậu ta thình lình quỵ xuống, khuôn mặt méo mó nói: “Diệp Vân xin hãy cứu lấy bọn tớ.”

Diệp Vân bối rối: “Cậu làm gì thế, tớ tất nhiên sẽ giúp vì các cậu la bạn của tớ. Cậu đứng lên đi.” Diệp Vân cố gắng đỡ Vĩ Khuê đứng lên nhưng cậu ấy không chịu, khuôn mặt ục ịch của Vĩ Khuê méo mó, nước mắt nước mũi giàn giụa: “Nếu bọn tớ không trả được hắn sẽ giết bọn tớ. Hư hư hư. Cứu bọn tớ với, bọn tớ không muốn chết.”

Diệp Vân nói: “Chúng ta đem chuyện này báo với đạo sư. Nam Bình không thể làm càn như vậy được.”

“Không ích gì đâu. Khế ước đã kí thì coi như giao mạng sống cho người ta rồi. Đạo sư cũng không thể bao che cho bọn hắn được. Huống hồ nếu phải bao che, thì bọn họ sẽ chọn ai?” Ngô Kinh nói.

Diệp Vân nhìn Ngô Kinh, cảm thấy bối rối: “Bọn hắn không có quyền làm như vậy chứ?”

Ngô Kinh nhún vai: “Nếu cậu nợ ai đó mà không trả được, thì sự tự do, mạng sống của cậu đều bị người ta nắm giữ. Cho dù bọn hắn không giết mấy đứa, thì bán chúng như nô bộc cũng có thể lắm.”

Lời nói của Ngô Kinh có chút khó nghe, nhưng lại khiến Diệp Vân bàng hoàng. Cậu chợt nhận ra sự khắc nghiệt của thế giới này, điều mà trước nay cậu không bao giờ để tâm tới. Từ bé cậu được sinh ra trong sự hầu hạ của đám người hầu, bộc nhân, nô tỳ, bọn họ chẳng phải là những người mà Ngô Kinh nói đến sao. Bọn họ bị tước mất sự tự do, buộc phải phục vụ chủ nhân cả đời. Số phận của những người này phụ thuộc vào chủ nhân, quả thức sinh mạng không còn theo ý mình.

Vĩ Khuê thấy Diệp Vân thất thần, thì lo sợ Diệp Vân bỏ rơi. Cậu liền hướng qua Ngô Kinh van vỉ: “Trước kia bọn tớ không tốt với cậu, tớ ngàn vạn lần xin lỗi cậu. Giờ bọn tớ cùng đường rồi, xin cậu hãy rủ lòng thương.”

Ngô Kinh thờ ơ không đáp.

Ngô Kinh tuyệt vọng hướng về Diệp Vân: “Tớ không muốn chết cũng không muốn bị bán đi. Xin hãy cứu bọn tớ.”

Diệp Vân buồn bã, việc này quá khả năng của cậu, hai trăm lượng vàng ư, cậu còn không có nổi một phần trăm số đó.

“Tớ rất muốn giúp. Nhưng tớ không biết làm thế nào cả.” Diệp Vân bất lực nói.

“Không. Chỉ cậu có thể giúp được bọn tớ.” Vĩ Khuê bất ngờ gào lên khiến Diệp Vân sững người. Vĩ Khuê cắn răng nói: “Chỉ cần cậu một mình đến chỗ bọn hắn. Nam Bình sẽ cho bọn tớ một con đường sống.”

“Sao cơ?” Diệp Vân bất ngờ, trên mặt cậu vào Ngô Kinh đều hiện lên vẻ sửng sốt.

“Đây rõ là âm mưu nhắm vào cậu rồi. Tên đó vẫn còn thù cậu vì chuyện trước kia.” Ngô Kinh ngưng trọng nói.

“Tớ không thể bỏ mặc bọn hắn được.” Diệp Vân nói.

Ngô Kinh tức tối hét: “Ngu ngốc, đây là cái bẫy, cậu tự đâm đầu vào chỗ chết. Ai mượn cậu phải quản bọn hắn chứ, bọn hắn tự làm tự chịu thôi.”

Diệp Vân nhăn mày, Ngô Kinh cũng thật ích kỉ: “Sao cậu có thể nói như vậy được. Họ cũng cũng là người bị hại thôi. Huống hồ chúng ta còn là người chung một phòng?”

“Được. Cậu thích làm anh hùng thì cứ đi, sợ mình không có có chỗ chết sao cứ đâm đầu vào cho bằng được.” Ngô Kinh tức tối mắng.

Diệp Vân sững người, mình thích làm anh hùng ư. Nhìn Vĩ Khuê tuyệt vọng trông chờ vào mình, Diệp Vân không thể làm ngơ được, việc này mình đã lún quá sâu vào rồi, có thể không giúp mấy đứa được sao, Nam Bình liệu có đơn giản mà bỏ qua thù oán này? Diệp Vân ánh mắt buồn bã nói: “Việc này không liên quan đến cậu nên cậu cứ về trước đi. Vĩ Khuê đi thôi.”

Vĩ Khuê thấy Diệp Vân đồng ý, thì khuôn mặt có tý khởi sắc. Thân hình mập mạp lật đật dẫn đường, Diệp Vân thẫn bước đi theo, dù phía trước phải đối mặt với những điều khủng khiếp gì đang chờ đợi.

“Hừ. Ngu ngốc. Chết tiệt.” Ngô Kinh rủa xả mấy tiếng, quay người trở đi.

---..