Nghịch Thiên Hành

Chương 20: Tỷ Thí

“Diệp Vân cậu đạt tới Luyện Khí rồi à. Cậu không bao giờ làm tớ hết ngạc nhiên đấy.” Ngô Bình bàn tay kết ấn, đánh ra một hỏa cầu về phía Diệp Vân.

“Một tháng tu luyện theo tấm bản đồ, hiệu quả quả thật đáng kinh ngạc.” Diệp Vân cuối cùng khẳng định được, tấm bản đồ ghi lại những địa điểm có linh lực đặc biệt hữu ích cho tu luyện. Điều này không phụ thuộc vào Băng linh lực hay mùa đông gì cả, bởi vì nếu là nơi khác thì không hề được như thế.

Diệp Vân vừa suy nghĩ, vừa vận khời đạo thuật tạo thành Khiên Băng đỡ lấy đòn tấn công của Ngô Kinh.

Hỏa cầu chạm vào khiên băng, vang một tiếng “phừng”, liền nổ tung ra thành hoa lửa, nhanh chóng bị băng linh lực dập tắt.

Diệp Vân nhanh chóng điểm ra một chỉ, liền tạo thành một quả cầu băng hướng Ngô Bình đánh trả.

“Đỡ thử Linh cầu thuật của tớ xem.” Băng cầu hấp thụ linh lực lớn như trái táo, tốc độ xé gió lao tới.

“Ân thật mạnh mẽ đấy. Nhưng tớ không việc gì phải đỡ cả.” Ngô Bình vừa nói, cước bộ được gia trì linh lực di chuyển ảo diệu dễ dàng né tránh được. Băng cầu ra xa năm mét liền phát nổ. Vụn băng bắn ra xung quanh, nhưng không có mảnh nào chạm tới chân của Ngô Bình được.

Diệp Vân cũng tức thời di chuyển, vận dụng bộ pháp võ học Diệp gia cộng thêm với Tốc hành thuật, thân hình liền chuyển động cực kì nhanh, vừa nhìn đã khiến người ta hoa mắt. Bàn tay trái đã chế trụ cổ tay phải của Ngô Bình, tay phải ấn quyết, tạo ra một quả cầu băng, hướng lên phía trước người Ngô Bình, miệng nhếch lên nụ cười: “Cậu chịu thua chưa?”

Băng cầu được Diệp Vân giữ lại cách Ngô Bình một thước.

Mắt Ngô Bình lóe lên vẻ kì dị. Không có dấu hiệu báo trước, trước người Ngô Bình xuất hiện một màn chắn cực lớn, đem Diệp Vân bật ra. Tay phải mới thoát khỏi khống chế khẽ điểm, một hỏa cầu nhỏ bằng một phần ba bình thường trực tiếp đánh vào ngực của Diệp Vân.

“A” Diệp Vân bước lùi lại mấy bước, bàn tay xoa lên mảnh hộ giáp trên người, cư nhiên có một dấu đỏ. Ngô Bình cười: “Cậu thua rồi.”

Nó nhăn mày, không cam lòng nói: “Cậu chơi xấu.”

Ngô Bình vẫn cười cười nói: “Ai bảo cậu ngừng lại chứ. Cậu vẫn chưa thắng được tớ mà.”

“Đối phương còn chưa có đầu hàng mà cậu đã thu chiêu, vậy đâu có được.” Ngô Binh nói.

“Tớ sợ có thể làm cậu bị thương.” Diệp Vân đáp.

Ngô Bình cười khổ: “Chúng ta đang tỉ thí mà. Thôi được không tính, bắt đầu lại nào.”

“Lần này tớ sẽ không nương tay đâu.” Diệp Vân quả quyết.

Ngô Bình khiêu khích: “Ai cần cậu nương tay chứ. Tớ còn chưa ra hết thực lực đâu.”

Hai đứa trẻ lại lao vào tỷ thí.

oOo

“Cậu, có phải là người đã đánh cho thiên tài thực tập sinh Nam Bình bất tỉnh?” Một cậu bé tiến lại dè dặt hỏi. Vừa nãy Diệp Vân tỷ thí với Ngô Kinh đã hu hút được sự chú ý của mấy người, cậu vô tình nhận ra nó chính là người thiếu niên đã đấm vào mặt Nam Bình hôm nào.

“Phải chính là cậu rồi. Lúc đó tớ đã thấy cậu ấy đánh ngã vị học trưởng kia.” Cậu thiếu niên kích động nói.

“Diệp Vân chính là thiếu niên thần bí mới nhập môn đánh bại thự tập sinh nội môn sao? Hai cậu như thế nào lại giấu tớ việc này vậy?” Âu Vân Diên chấn động, giọng nói vì thế mà hơi to thái quá.

“Cậu ấy là thiếu niên thần bí đó?” Mấy người ở gần đó vô tình nghe được liền nghi hoặc, ánh mắt đổ dồn lại. Chẳng mấy chốc cả giảng đường đều tụ tập xung quanh chỗ mấy người Diệp Vân đang đứng.

“Không thể tin nổi, cậu ấy lại là người của hệ chúng ta!”

“Cậu ấy tên Diệp Vân sao?”

“Diệp Vân cậu với thiên tài của Luyện Bảo đạo đó có mâu thuẫn gì? Hai người sao lại đánh nhau vậy.”

“Cậu dùng chiêu thức gì để khiến anh ấy bị bất tỉnh vậy.”

“Cậu biết không anh ấy là thần tượng của tớ đó. Nhưng giờ thì cậu là thần tượng của tớ rồi.”

“Diệp Vân cũng thật đẹp trai quá! (*)

Diệp Vân bị đám thiếu niên hiếu kì xúm xít lại hỏi, có người muốn biết Diệp Vân bằng cách nào mà đánh bại Thực tập sinh, có người lại hỏi về cảnh giới tu luyện của cậu rồi việc tu luyện như thế nào.

Diệp Vân có chút ngại ngùng khó xử, đưa mắt nhìn qua Ngô Kinh, chỉ thấy cậu bạn nhún vai nhích môi cười khổ: “Có lẽ cậu không biết người bị đánh bại là ai, hắn ta là thiên tài hàng đầu trong trường đấy. Giờ thì cậu còn nổi tiếng hơn cả hắn nữa rồi.”

Diệp Vân không ngờ mình lại nổi tiếng đến vậy, nó hầu như chỉ chú tâm vào việc học tập tu luyện, nên không để ý đến những tin tức ngoài lề, nào biết rằng mọi người đều đồn đại về một thiếu niên thần bí đánh bại đệ tử thiên tài của thực tập sinh nội môn. Mọi người xác thực thông tin này là đúng, nhưng lại không có ai tìm ra tên tuổi tung tích của thiếu niên nọ, khiến lòng hiếu kì của mọi người càng lớn.

Nam Bình là một truyền kì trong giới học sinh, cậu ta đứng đầu mỗi khóa và trở thành Thực tập sinh khi mới mười tuổi. Trong trường rất nhiều người ngưỡng mộ cậu ta, người đi theo ủng hộ Nam Bình không ít, còn có cả một hội nhóm do Nam Bình đứng đầu nữa.

“Một người như vậy mà lại đi chèn ép học sinh nhập môn sao?” Diệp Vân không thể hiểu nổi, phải chăng cậu ta chính nhờ cướp đoạt tài nguyên của người khác mà có thành tích như vậy? Nhưng nhìn chung danh tiếng của Nam Bình không có xấu, phải chăng là cậu ta che giấu bộ mặt thật quá tốt.

“Diệp Vân này, mọi người quan tâm đến cậu như thế thì cũng nên nói gì đi chứ?” Âu Vân Diên thúc tay nó nói.

Diệp Vân dứt khỏi dòng suy nghĩ lan man, cậu mỉm cười nhìn mọi người, bước ra chắp tay nói: “Cảm ơn mọi người đã quan tâm đến mình. Thực ra mình cũng chỉ là một người mới luyện đạo, sau này còn mong được các bạn giúp đỡ nhiều.”

Diệp Vân cúi người làm động tác trân trọng.

Cử chỉ và lời nói của Diệp Vân rất được lòng mọi người. Giờ đây cậu trở thành người nổi tiếng trong lớp.

*

* *

“Diệp Vân, chúng ta cùng đấu tập nhé.” Một thiếu niên điển trai có mái tóc màu nâu dài, (bước đến lại gần Diệp Vân) dõng dạc đề nghị.

“Khải Văn, Diệp Vân vừa mới tập xong, để cậu ấy nghỉ ngơi đã.” Âu Vân Diên nói. Diệp Vân nhìn cậu thiếu niên trước mặt, Khải Văn lớn hơn nó hai tuổi, mắt sáng tinh anh, quả là rất có khí chất.

“Tớ cũng vừa mới tập luyện xong, chỉ là đấu tập thôi, nếu Diệp Vân thấy không thoải mái thì để lần sau cũng được.” – Khải Văn lời nói nho nhã, thoải mái, ánh mắt vẫn nhìn về phía Diệp Vân, không giấu vẻ trông đợi.

“Nếu vậy thì thử một chút cũng được.” – Diệp Vân đáp lời.

Học sinh trong lớp thấy Khải Văn và học sinh mới Diệp Vân nói chuyện thì chú ý. Lại nghe được hai bên sắp sửa so tài thì càng phấn khích.

“Học trưởng Khải Văn và Diệp Vân cùng tỉ thí kìa.”

“Oa. Lại xem đi.”

“Không biết ai sẽ thắng.”

“Diệp Vân không phải đánh bại trúc cơ kì sao? Liệu Khải Văn có thể thắng không?”

“Cậu không biết rồi. Lần đó Nam Bằng bất ngờ bị Diệp Vân chế trụ, đến đạo pháp còn không xuất ra được, tất nhiên bị ăn hành rồi.”

“Làm sao cậu biết rõ thế.”

“Thì tớ ở đó mà lại.”

Tiếng xì xào bàn tán của đám thiếu niên vang lên. Mỗi đứa một chuyện, nhưng tất cả đều mong chờ được xem Diệp Vân và Khải Văn tỷ đấu.

Khải Văn mặc lên người hộ giáp, mỉm cười nhẹ. Nó nghe mọi người bàn tán xung quanh. Bất quá cậu đã chuẩn bị tâm lý sẵn. Trước khi Diệp Vân nổi tiếng, thì Khải Văn luôn là tâm điểm chú ý trong thế hệ học sinh phổ thông của lớp Luyện Phù. Cậu mang trong mình Phong linh căn, cũng là một linh căn cao cấp, lại thêm thể chất đặc thù nên tu đạo mạnh mẽ hơn bạn bè cùng cấp rất nhiều. Khải Văn thông minh, bất kể tư chất, hay tố chất đều rất tốt.

Không hiểu sao mọi người lại đề cao Diệp Vân như vậy. Khải Văn khi bằng tuổi Diệp Vân, Khải Văn còn nổi trội hơn. Hiện nay, cậu đã bước vào Luyện Khí hậu kì, chỉ kém một chút nữa là sẽ Trúc Cơ.

Diệp Vân đánh bại Nam Bằng, nhưng cũng không biểu lộ cái gì xuất sắc cả. Khải Văn hoài nghi không biết danh Thiên tài của hắn có phải là giả không, ngay cả đạo thuật cũng không xuất ra được, bị một kẻ mới nhập môn đánh cho bất tỉnh. Thực tập sinh nội môn sao lại yếu kém như thế?

Từ khi Diệp Vân vào lớp đến nay, Khải Văn đã ngầm quan sát đánh giá. Đối với Diệp Vân đã hiểu rõ. Diệp Vân mới chỉ vừa Đề Khí thành công, vận dụng đạo thuật còn tầm thường, chỉ là Diệp Vân có học qua võ kĩ nên khi so đấu tránh không để bị áp sát là được.

Võ giả muốn gây được hiệu quả thì phải có một tầm nhất định. Nhưng tu đạo giả thì có thể công kích từ xa, nên lợi thế hơn rất nhiều. Trong tỷ đấu, Tu đạo giả chiếm phần thắng nhiều hơn.

Mặt khác, Diệp Vân khi tập luyện trong nhóm, chiêu thức kém linh hoạt, thiếu cương quyết. Điều này không khỏi khiến Khải Văn chê cười, dù sao thì một đứa mới vào trường có thể trông đợi gì nhiều hơn. Mọi người không phải là đề cao nó quá rồi.

Cân nhắc các mặt lợi hại. Khải Văn nắm chắc phần thắng trong tay, do đó trong lòng rất tự tin.

Bên trong đài tỷ thí, Diệp Vân cũng mặc hộ giáp bước vào. Nó hơi bị choáng ngợp bởi không nghĩ là cả lớp lại đều vây quanh sàn đấu xem nó cùng Khải Văn tỷ thí.

Vài cô bé tuổi mới lớn, đưa mắt si mê nhìn Diệp Vân, bị ánh mắt cậu quét qua, bất giác thẹn thùng đỏ mặt quay đi, rồi lại khúc khích trêu đùa lẫn nhau. Diệp Vân mỉm cười quay lại, thôi không để ý xung quanh nữa cậu tập trung nhìn về đối thủ của mình Khải Văn.

Khải Văn nhìn Diệp Vân, đối phương quả là một đứa trẻ ngây ngô lần đầu bước lên sàn đấu. Diệp Vân không tạo cho cậu một cảm giác áp lực nào. Ánh mắt lóe lên chút khinh thị, nhưng biểu hiện bề ngoài vẫn rất hợp đạo, cậu chắp tay hướng Diệp Vân nói: “Xin được chỉ giáo.”

“Xin được chỉ giáo.” Diệp Vân đáp lễ.

Sàn thi đấu là một đài cao có mặt hình tròn, rộng mười lăm mét, xung quanh cũng không có rào chắn, Học sinh quan khán tự động đứng cách đài một khoảng cách.

Qui tắc của tỷ thí đạo thuật là trong thời gian nhất định, bên nào có nhiều chiêu thức chạm vào người đối thủ hơn thì sẽ thắng, hoặc khiến đối thủ rớt khỏi đài thì thắng. Người thi đấu được mặc một loại hộ giáp đặc biệt, giúp ngăn chặn phần lớn công kích, nên dù có bị đạo thuật của đối phương đánh trúng thì cũng không gây tổn hại gì. Mặt khác vì trong thời gian thi đấu không dài quá tám phút với Luyện Khí kì, không quá mười lăm phút đối với Trúc cơ kì, nên không xảy ra tình trạng người thi đấu hao kiệt linh lực mà tổn hại đến tu luyện bản thân.

“Băng cầu thuật.” Diệp Vân khẽ điểm, băng cầu trong tay bắn thẳng về phía Khải Văn. Khải Văn thấy băng cầu lao đến, lách người né tránh. Linh lực cầu là đạo thuật thô thiển nhất, dù Băng thuộc tính uy lực không tệ, nhưng tiên quyết là phải chạm vào đối phương cái đã. Diệp Vân cũng không cho rằng chiêu thức này có thể chạm vào đối phương, tâm niệm khẽ chuyển, Băng cầu khi vừa lướt ngang người Khải Văn thì bỗng nhiên phát nổ, bụi băng trắng xóa tỏa ra xung quanh.

Khải Văn không nghĩ Diệp Vân lại xảo diệu trong việc điều khiển Băng cầu như thế, có chút bất ngờ, nhưng tâm niệm vừa động liền kịp thời tạo ra một khiên chắn công kích từ vụ nổ. Bàn tay nhanh như chớp điểm ra một cái, một mũi phong tiễn lao về phía Diệp Vân. Linh lực tiễn cũng di chuyển theo đường thẳng, nhưng tốc độ lại nhanh hơn Linh Lực cầu rất nhiều.

Diệp Vân cước bộ khẽ chuyển, trong tích tắc mũi phong tiễn bay sượt qua người. gió nổi lên thoáng cho nó một chút hơi lạnh. Tốc độ thi triển đạo thuật của đối phương cực kì nhanh, độ trễ rất ít, nhưng Diệp Vân lại nắm bắt từng cử động của đối phương mà phản ứng theo, tốc độ phản ứng của nhị giai võ giả cực cao.

“Hay!” “Diệp Vân hay lắm.” Tiếng reo hò cổ vũ vang lên bên dưới.

“Diệp Vân cố lên.” “Khải Văn ca cố lên.”

Khải Văn không bị người bên ngoài làm phân tâm, trong thi đấu, một chút phân tâm đều phải trả giá. Người xem bên ngoài cũng biết ý, chỉ hô hét một thoáng sau khi người trên sàn trao đổi chiêu thức xong. Cũng không làm họ phân tâm lúc thi triển.

Đối thủ của cậu, Diệp Vân thì lại khác, lần đầu nó đứng trên sàn đấu dưới sự cổ vũ của mọi người như vậy, nên có chút lỡ đãng. Khải Văn cười thầm, cũng chỉ là một tiểu tử non nớt. Vừa nãy xem nó thi triển đạo pháp, tránh né linh hoạt liền khiến cậu ngưng trọng, nhưng nhìn ra đối thủ của mình tâm lý không tốt, còn non kinh nghiệm. Một đối thủ như thế làm sao cậu thua được.

- Diệp Vân, để ta cho ngươi biết ngươi chẳng có gì là xuất chúng cả. Ý niệm trong đầu thay đổi, linh lực lại một lần nữa xúc tích đầy đủ, bàn tay chém ra, một lưỡi đao gió như vầng trăng chém về phía Diệp Vân.

Diệp Vân không kinh hoảng, kết ra một tấm khiên băng đón lấy. Răng rắc, tiếng băng rạn nứt vang lên, tấm khiên bị vỡ tan, lưỡi dao gió vẫn tiến tới, nhưng Diệp Vân sớm đã di chuyển cước bộ khỏi vị trí vừa rồi.

- Chiêu thức này vốn không có trong sách? Diệp Vân nghi hoặc trong đầu. Linh lực nó lại vận chuyển lần nữa, chuẩn bị cho đòn công kích tiếp theo.

“Hay quá.” Bên dưới lại vang lên một tràng pháo tay ủng hộ. Khải Văn bặm môi, Diệp Vân phản ứng không tệ, lại một lần nữa công kích của hắn không có cham được vào người đối phương. Cước bộ di chuyển nhẹ trên sàn đấu, bàn tay điểm ra phía trước, lại một mũi tên băng bắn về Diệp Vân. Diệp Vân chuyển thân né tránh. Bên kia Khải Văn cũng không đứng yên, tay lại điểm ra một lần nữa, nhân lúc Diệp Vân mới chuyển thân mà lại bắn ra một mũi tên khác.

- Chia linh lực đủ hai lần Linh tiễn thuật sao? – Diệp Vân không thể né được, liền tạo một tấm chắn phòng ngự đỡ lấy đạo thuật của Khải Văn.

Khải Văn nhíu mày, đã qua hơn nửa thời gian so đấu, mà nó không có ghi được điểm nào. Mặc người bên dưới hò hét cổ vũ, trong tâm hắn đã nóng lòng rồi.

Hai lần, Diệp Vân không tiêu hao quá nhiều, Cảm thấy linh lực xúc tích đã đủ. Nó niệm đạo thuật trong đầu, một con chim băng sải cánh bằng bàn tay hiện ra trước mặt. Chim băng sống động như thật vỗ cánh lao vút về phía Khải Văn. “Băng Điểu thuật.”

Khải Văn mắt ngưng trọng, bước lui một bước, hai bàn tay chà sát nhau, khoảng giữa hai tay xuất hiện một thanh kiếm bằng phong linh lực. Hai tay cậu đẩy ra, mũi kiếm đâm thẳng về phía băng điều. Tại đầu mũi kiếm, nơi cùng Băng điểu tiếp xúc, phong linh lực và băng linh lực va chạm. Mảnh vụn băng cùng đao gió (Không khí né với mật độ cao, bắn ra với tốc độ nhanh tự lưỡi dao) tán phát ra. Trước người Khải Văn hiện lên một màn hào quang xám trong suốt.

“Hây a.” Khải Văn hét lớn, mũi kiếm đâm mạnh, băng điểu liền vỡ tan ra. Cậu ta chuyển thân phóng về phía Diệp Vân.

“Diệp Vân nguy rồi.” Âu Vân Diên lo lắng nói. Ngô Kinh không nói lời nào dõi theo mọi hành động trên sàn đấu.

“Khải Văn ca hay quá.” Mọi người vì biểu hiện của Khải Văn mà bất ngờ đổ dồn ủng hộ.

Khải Văn khóe miệng mỉm cười. Nó rất tự tin vào chiêu thức này, Diệp Vân vừa mới thi triển ra một đạo thuật khó, không có khả năng lập tức triển khai chiêu thức mới. Hắn thi triển chiêu thức này chính là Linh khí thuật, biến linh lực trở thành binh khí. Chỉ cần không ngừng cung cấp linh lực, liền có thể duy trì cho mũi kiếm còn mãi. Uy lực của nó so với đao kiếm thật càng thêm mạnh mẽ.

Diệp Vân cũng không có đường lùi lại, phía sau nó đã là rìa tỷ thí đài, mặt khác việc bước lui cũng không có thoát được chiêu công kích này. Ánh mắt nó trở nên nghiêm túc hơn. Khi mũi kiếm đâm tới trước mặt. Bàn tay trái huy động linh lực đón lấy mũi kiếm.

Mũi kiếm bằng linh lực cũng không phải thực chất, nên dù mũi kiếm bị chặn lại thì Khải Văn vẫn tiến lên một chút. Cước bộ chưa kịp dừng lại thì đối diện, tay phải Diệp Vân nắm lại, một đấm đánh ra phía trước. Kình khí từ đầu nắm tay phát ra đấm thẳng về Khải Văn.

Khải Văn vì đòn đánh bất ngờ của Diệp Vân mà không kịp né tránh. Quyền khí đập thẳng vào hộ giáp trên người. Một lực lượng khủng khiếp đập vào bụng Khải Văn, Lập tức khải Văn bị đánh bật ra sau, ngã quỵ giữa sàn đấu.

Các học sinh quan chiến kinh ngạc đến lặng người. Không hiểu vì sao Khải Văn đang thắng thế khi thi triển ra đạo thuật mạnh mẽ lại ngã gục xuống, còn Diệp Vân thì không hề suy suyển chút nào.

Ban đầu khi thấy Diệp Vân đưa tay đón kiếm gió của Khải Văn đã làm một số bạn học yếu tim rú lên kinh hãi. Nhưng khi thấy Khải Văn gục xuống thì mọi người chết lặng, kinh ngạc đến không kịp phản ứng gì. Có người thấy được Diệp Vân đấm ra, nhưng quả đấm còn không có chạm vào người Khải Văn cơ mà.

“Có chuyện gì thế?”

“Khải Văn thua rồi sao?”

Một số bạn còn chưa tin vào mắt mình, thì tiếng vang hô trỗi dậy. “Hoan hô Diệp Vân.” “Diệp Vân thắng rồi.” “Hoan hô.”

Diệp Vân cúi người đỡ Khải Văn đứng dậy. Khải Văn gạt cánh tay của nó ra, trừng mắt nhìn nó căm ghét, ôm bụng đứng dậy hằn học nói: “Ngươi – ăn gian.” Diệp Vân sững người. Mọi hành động của nó đều theo cảm tính. Trong tình huống như vừa rồi thì những gì nó làm ra là tốt nhất. Nó không còn cách nào để ngăn chặn một kiếm của Khải Văn cả, trừ xử dụng võ kĩ. Tựa như bản năng võ giả mà đánh ra một quyền.

Các bạn học đã kéo nhau vây quanh. Khải Văn liếc nhìn mọi người, cũng không biết phải nói thế nào. Tức tối rẽ đám người rồi bỏ về.

Đám thiếu niên không nghĩ tới Khải Văn thua trận lại hẹp hòi như thế. Càng thêm hâm mộ Diệp Vân vừa tư chất tốt vừa phong độ. Cả đám bu chúc mừng, hỏi han các kiểu. Diệp Vân nhìn bóng lưng Khải Văn lủi thủi rời đi, trong lòng có chút nuối tiếc.

“Quả đấm vừa rồi đẹp lắm. Rất ngoan độc đấy. Chắc hẳn cậu ta phải đau lắm.” Ngô Kinh nói với Diệp Vân. Diệp Vân nắm bàn tay của mình, nó nhìn ra vẻ chế giễu của cậu bạn. Ngô Kinh nhìn vào mắt Diệp Vân nói: “Tớ lo cậu không đủ dứt khoát. Nhưng e là lo nhầm rồi, cậu một khi đã ra tay thì thật là không nương tình a.”

“Tớ, không cố ý.” Diệp Vân ấp úng trả lời.

Hai cậu nói gì thế, Âu Vân Diên tiến lại. Mãi mới thấy Diệp Vân tách ra khỏi đám bạn kia. Cậu ta mỉm cười đập vai Diệp Vân: “Cậu tuyệt lắm. Có thể đánh bại Khải Văn học trưởng. Tớ không nhìn nhầm cậu mà.”

Diệp Vân nở nụ cười không tự nhiên lắm nói: “Ân, cũng chỉ là may mắn thôi. Chỉ là đấu tập, mọi người đừng đánh giá cao quá.”

Âu Vân Diên không đồng tình nói: “Khải Văn đã dùng tới Linh Khí thuật thì đâu có phải là tầm thường. Cậu đã dùng chiêu gì để đánh bại Khải Văn thế.”

Diệp Vân lắc đầu nói: “Chuyện này không nói nữa được không, tớ thấy hơi mệt nên về trước đây.” Nói rồi cậu bất chấp người bạn mình quan tâm mà đi về.

[…]

----

(*) Diệp Vân có vẻ ngoài rất đẹp trai, cậu lại có số đào hoa luôn có những bóng hồng vây quanh, nhưng con đường tình cảm của cậu thì không có tốt đẹp như vậy...