Nghịch Thiên Hành

Chương 6: Tiêu Tuyết

Ngày nay đang là kỷ nguyên của Tu Luyện giới, mỗi quốc gia đều lấy nền móng là tu luyện. Đứng đầu mỗi nước cũng là các gia tộc tu luyện. Việc phân chia quốc gia chẳng qua cũng chỉ là sự phân chia lợi ích của thế giới tu luyện mà thôi. Mối quan hệ chính trong thế giới này là quan hệ giữa các gia tộc với các gia tộc. Quan hệ giữa các gia tộc tu luyện rất phức tạp, nhưng phần lớn đều ngoài mặt hữu hảo. Giữa các nước lớn gần đây cũng không có xung đột lớn nên tu luyện giả có thể tự do đi lại giữa các nước mà hầu như không gặp quá nhiều cản trở.

Nhân gian giới chia làm hai bộ phận, Tu Luyện giả và phàm nhân. Tu luyện giả chỉ chiếm ba phần, nhưng nắm trong tay kinh tế, chính trị cả thế giới. Mà trong giới tu luyện, thì các Siêu gia tộc và Siêu tông môn giữ vai trò lãnh đạo, quyết định mọi mặt của cả thế giới. Bên dưới các Siêu thế lực là các thế lực bậc trung, họ là trung gian giữa người phàm và tu luyện giới, đóng vai trò quản lí các quốc gia, thu thập tài nguyên biến thành động lực tu luyện. Tầng lớp thứ ba là các gia tộc nhỏ tu luyện giữa phàm nhân, cùng với phàm nhân không có phân biệt lớn.

Có thể nói, tu luyện cũng là một con đường giáo dục, mà sau đó người tu luyện có thể lựa chọn để tiếp tục đi sâu vào nghiên cứu hay trở lại với cuộc sống bình thường. Sau khi tu luyện đến một trình độ nhất định người tu luyện cũng tham gia vào lao động sản xuất, trở thành vệ binh, người vận chuyển, bảo tiêu, dạy võ, thợ săn, … Về mặt này thì tu luyện cũng coi như là một trình độ cần thiết để con người có thể đảm nhiệm được các nghề nghiệp. Nhưng tu luyện cấp cao đòi hỏi tài nguyên hoàn toàn khác mà giới phàm nhân giả không đáp ứng được nữa.

Người tu luyện cấp cao không ăn đồ phàm nhân bởi vì dinh dưỡng của nó không còn cung cấp đủ cho họ. Những vật dụng người phàm không còn hữu dụng với giới tu luyện cấp cao. Chẳng hạn: quần áo, vật dụng của người thường nếu dùng để tu luyện thì sẽ bị hóa ra tro.

Người tu luyện cấp cao cũng không làm những công việc tầm thường của phàm nhân mà họ chỉ làm những công việc phục vụ cho giới tu luyện và độc quyền của giới tu luyện: luyện đan dược, nuôi linh thú, khai khoáng, chế tạo vũ khí, bảo vật, … Do đó mà giới tu luyện cấp cao gần như hoàn toàn tách biệt với người phàm.

Tầng lớp trung lưu, Các gia tộc và các môn phái trung lưu. Bọn họ nằm trong giới tu luyện, bọn họ một nửa là những tu luyện giả cao cấp, một nửa là tu luyện giả cấp thấp. Bọn họ cần cả hai loại tài nguyên tu luyện và tài nguyên của phàm nhân. Tầng lớp này làm vai trò quản lý xã hội, cai trị các quốc gia, chịu trách nhiệm về các vấn đề an sinh xã hội, bảo vệ an ninh. Có khả năng chuyển từ tài nguyên phàm nhân thành tài nguyên tu luyện. Được coi là phần nổi của giới tu luyện.

Các quốc gia ở nhân gian giới, thường là một hoặc một vài gia tộc trung lưu đứng đầu, liên kết với một số gia tộc tu luyện cấp thấp hơn điều hành. Mỗi Đại gia tộc hay Đại Tông môn lại đứng sau hậu thuẫn một vài quốc gia lớn. Các quốc gia lớn lại liên kết với các quốc gia nhỏ. Tạo thành một mạng lưới khăng khít. Trong đó tầng lớp tu luyện cấp thấp và phàm nhân tạo ra tài nguyên phàm nhân, tầng lớp trung lưu chuyển hóa thành tài nguyên tu luyện, tầng lớp lớp cao cấp đứng sau mỗi quốc gia thu thập tài nguyên, biến thành lực lượng cho tu luyện, đồng thời bảo vệ nhân gian giới khỏi dị tộc, ma đạo phá hoại.

Biên giới quốc gia thực chỉ hữu hiệu đối với người phàm. Đối với tu luyện giả có thể phi thiên độn địa thì biên giới hữu hình này không thể ngăn cản được họ. Nếu người tu luyện ngoại quốc không làm gì nguy hại, thì giới tu luyện trong nước sẽ mắt nhắm, mắt mở đối với họ. Nhưng nếu có xung đột xảy ra thì thường là các gia tộc đứng sau giải quyết với nhau. Giới tu luyện luôn có những cách riêng để xử lí những xung đột của mình.

Dãy núi Thanh Ngưu là dải ngăn cách tự nhiên giữa Thương Huyền quốc và Đại La Quốc. Vị trí của Thương Huyền khá là đặc thù, vì nó nằm trong dải đất giữa Trung Thổ và Đông Thổ, do đó giới tu luyện ở đây có sự pha trộn. Tu Tiên giới là từ dùng để chỉ những người tu luyện với mong muốn thành tiên còn Tu Luyện giới là để chỉ chung tất cả mọi hình thức tu luyện bao gồm cả phật đạo, niệm đạo, yêu đạo, ma đạo, tà đạo, võ đạo thuần túy cũng thuộc về phạm trù này.

Bên trong Tu Tiên lại chia ra làm ba nhánh: Tiên vũ, Đạo gia và Nho gia. Tiên vũ là sự kết hợp giữa võ đạo và pháp môn tu tiên. Đạo gia tu luyện đạo thuật thuần túy. Nho gia tu luyện niệm lực và ý lực. Hiện nay có năm phái là lá cờ đầu của tu luyện giới chính đạo: Phía Bắc có Đạm Đài, chủ tu đạo gia thuật pháp, phía Nam có Hạo nhiên tu Nho gia ý lực, phía Đông có Cửu Chân tu Võ tiên thuật, Trung Nguyên có Lục Kiếm chủ tu kiếm đạo tiên thuật, phía Tây có Thiên Cương chủ tu Phật gia Phật pháp. Thiên Cương không tu tiên, đương nhiên cũng không có thành tiên, bốn môn phái còn lại đều có Tiên môn ở trên Tiên giới.

Thương Huyền là một quốc gia nhỏ, tu Tiên cũng không mạnh lắm. Giới tu luyện ở đây hỗn tạp mà người tu tiên chỉ chiếm ba phần. Diệp gia là một gia tộc luyện võ thuộc dòng tam lưu, ở một thành trấn nhỏ thì cũng coi là một gia tộc hàng đầu. Lại nói Đông thổ vốn là cái nôi của võ thuật, Cửu Chân tông đạt tới đỉnh cao của võ đạo khi đem võ thuật dung hợp với Tiên đạo trở thành đệ nhất tông môn tu võ hiện nay.

Người ở đông thổ phần đông đều có luyện qua võ học, ngay cả tu tiên giả, nhưng vẫn có thể thấy vác kiếm đánh nhau không khác gì võ giả cả. Tất nhiên võ Tiên và võ học thuần túy là hai cảnh giới hoàn toàn khác biệt, đường lối tu luyện cũng khác nhau không thể nào nhầm lẫn được.

Đại La Quốc là đế quốc ở trung thổ, phong trào tu tiên ở đây rất phát triển. Dù không đến nỗi mỗi sơn một môn phái, nhưng cũng có đến trăm ngàn môn phái gia tộc trên toàn Đại la, mà đỉnh cao nhất là Tiên Kiếm tam môn.

Tiêu Tuyết Nghi, quê ở Thanh Châu, bảy tuổi đã được gửi sang Đại La tu luyện Tiên Thuật. Nàng tư chất thông tuệ, sớm lọt vào mắt xanh của cao nhân, trở thành đệ tử Tuyết Kiếm Môn, một trong sáu mạch của Lục Kiếm Môn. Chín năm sau, Tiêu Tuyết đã trở thành hạch tâm đệ tử của tông môn, tu luyện có thành tựu trở về quê nhà.

Nàng vừa trong độ tuổi đẹp nhất của người con gái, lại được trời ban cho nước da trắng như tuyết, tóc đen bóng mượt trải dài như thác. Nàng có đôi mắt phượng hoàng, mày lá liễu, mũi cao và chiếc miệng anh đào nằm trên khuôn mặt trái xoan hệt như từ trong tranh vẽ nên. Tuổi mười sáu, một thiên sắc nước hương trời, nhưng vẻ ngoài lại toát lên bởi một vẻ lạnh lùng băng giá không hợp tuổi. Nàng tựa như một tiên nữ trong chiếc quan tài băng, đẹp và lạnh lùng khiến người ta phải ngưỡng mộ mà không dám bất kính.

Đây là lần đầu tiên sau chín năm Tiêu Tuyết trở về nước. Người tu luyện vốn phải dứt tình mới có thể thành tựu được. Nàng trở về nhà vốn không phải vì nhớ nhà, mà do trong lòng có mối ưu phiền riêng, nếu không giải quyết được thì không thể an tâm tu luyện cao hơn.

Lần này trong tông có việc chính sự, cử đệ tử ra ngoài làm việc, tiện đường có đi qua Thương Huyền quê nàng, nên nàng xin đi theo. Cùng đi với nàng có hai vị sư tỉ, dung mạo chừng hơn hai mươi, tướng mạo xinh đẹp, khí chất thanh nhã. Ba người mặc đạo bào màu trắng, khoác bên ngoài một áo trùm màu xanh lam đậm có những hoa văn hình bông tuyết thêu trên áo khoác ngoài. Đạp bước hạ xuống một thảm cỏ trong khu rừng thông tùng cao vút, nơi đây là Ngưu Đầu Sơn, trong Thanh ngưu lĩnh vốn đã là bên kia biên giới giữa Đại La và Thương Huyền rồi.

Một vị sư tỷ, nhìn có vẻ già dặn hơn, nói: “Nơi đây linh khí khá tốt. Chúng ta dừng ở đây điều tức một lát.”

Tiêu Tuyết cất giọng thanh thoát: “Lý sư Tỷ, đây đã là địa phận Thương Huyền rồi. Từ đây đến nhà của muội còn không quá ba trăm dặm nữa. Chi bằng chúng ta tới đó rồi hãy nghỉ ngơi.”

Lý sư tỉ là người vừa nói lúc nãy, nghe vậy đáp: “Ta biết muội nóng lòng muốn trở lại nhà. Nhưng chúng ta là người nhập đạo, không thể để cho phàm nhân thấy dáng vẻ nhếch nhác của mình được. Trước tiên cứ hồi phục đã. Trước khi tối trời vẫn có thể đến kịp.”

Vị sư tỉ bên cạnh, họ Nguyên, nàng chỉnh lại y phục bị xê dịch khi phi hành, duỗi tay nói: “Phi hành cả mấy ngàn dặm đường, thân thể ta cứng đờ hết cả rồi. Lý tỷ nói đúng đấy, chúng ta cần phải nghỉ ngơi một chút rồi đi tiếp.”

Tiêu Tuyết đầu lông mày khẽ chau, nàng định nói gì đó thì lý sư tỷ tiếp lời: “Tiêu sư muội, tỷ biết muội vẫn canh cánh trong lòng chuyện kia. Chúng ta nhất định sẽ thay muội giải quyết phiền não. Nhưng trước hết hãy nghỉ ngơi thật tốt đã. Linh khí trên núi khá là có ích đối với công pháp tu luyện của bọn mình đấy.”

Tiêu Tuyết gật đầu đáp lại. Nàng quả thật trong lòng có việc không yên. Càng gần trở về nhà thì lòng càng thấp thỏm. Chờ đợi thêm một lúc càng khiến lỗi lòng nàng trào dâng.

Tại quê nhà, Tiêu gia là một gia tộc trung lưu. Quan hệ Tiêu gia với các gia tộc khác khá tốt, đặc biệt là cùng với một gia tộc có hứa hôn. Hôn sự này được đặt ra từ lúc nàng mới sinh, vốn là chuyện bình thường giữa các gia tộc tu luyện.

Nàng xuất ngoại tu luyện từ nhỏ, đến khi hiểu được vấn đề hôn sự này thì canh cánh không thôi. Nay nàng đã là người tu Tiên, trong tông môn thuộc hàng đệ tử kiệt xuất, đối với hôn sự áp đặt này càng không đồng tình. Ngặt nỗi, hôn sự này do ông nội của nàng quyết định. Ông nội một thân gây dựng lên gia tộc, là người đã tạo cơ hội cho nàng được bước vào giới tu Tiên, cung cấp cho nàng những tài nguyên cần thiết để khởi đầu.

Từ bé nàng đối với ông nội đã một mực kính sợ, nên cảm thấy khó mở lời với ông. Nhưng đối với hôn sự này chắc chắn không có kết quả. Nàng giờ đã bước chân vào tu luyện giả cấp cao, kẻ kia chỉ là một phàm nhân, võ giả và Tiên giả, hai con đường này không thể gộp chung lại, huống hồ nàng còn chẳng có ấn tượng gì đối với hắn cả. Nàng và người kia đều đã sắp đến tuổi trưởng thành, nếu không đem việc này giải quyết sớm thì Tiêu Tuyết khó mà chuyên tâm tu luyện cao hơn được.

Nay xuất môn tiện đường, nàng mới nhờ hai vị sư tỷ của mình trung gian nói giúp. Dù sao đứng bên cạnh đồng môn, nàng có thêm can đảm đối diện với ông nội mình hơn. Mặt khác có sự ủng hộ của trưởng bối, thì việc thuyết phục đối với ông nội dễ dàng hơn nhiều.

Đừng nhìn vẻ bề ngoài của Lý Tĩnh Hiên và Nguyên Hà chỉ mới đôi mươi, tuổi thật của họ đã gấp đôi số đó. Nhưng trong giới tu luyện không nói tuổi tác, mà nói bằng thực lực. Hai người họ là hai Hóa Thần Hậu Kì, lại là người của Nhất đẳng tông môn, bằng tu vi và địa vị đó đi đâu cũng khiến người khác phải nể trọng.

Tiêu Tuyết tự tin là với sự thuyết phục của hai vị sư tỷ, thì ông nội sẽ giúp nàng hủy hôn ước. Dù sao tiền đồ của nàng còn tiến xa hơn nữa, không thể vì chuyện hôn nhân trai gái này mà bị hủy hoại. Càng là trong giới tu luyện thì vấn đề lợi ích nặng nhẹ càng được cân đo đong đếm kĩ càng, ông nội sẽ không thể không nghĩ đến tương lai của gia tộc.

Tiêu Tuyết bình tâm lại, nàng không muốn suy nghĩ nữa. Tự nhủ không để việc này làm ảnh hưởng đến đạo tâm tu luyện, liền chuyên tâm vào việc điều tức.

Cơn gió nhẹ thổi qua, làm lọn tóc trước mặt nàng tung bay. Gió núi se lạnh, mang theo mùi hoa cỏ ngai ngái, mùi nhựa thông chảy ra do một loài bọ cánh cứng nào đó đục vào thân cây, ngoài ra, dù rất mảnh, một dòng năng lượng hơi nước nhè nhẹ trong không gian truyền đến. Tiêu Tuyết cảm nhận linh lực có trong không khí, nàng đối với thủy thuộc tính phi thường mẫn cảm, xem ra gần đây ắt có một dòng linh tuyền nào đó.

Tiêu Tuyết đứng dậy, dảo bước đi, cho đến khi trước mặt nàng là một tiểu hồ nhỏ màu lam nằm lọt giữa rừng cây. Xung quanh hồ có nhiều đại thụ, một bên hồ là bờ đá cao hơn một mét, áp vào sườn dốc. Ở thượng nguồn có dòng suối nhỏ không ngừng chảy theo sườn núi đổ vào hồ nước.

Vị trí của tiểu hồ khá khuất, lại giữa thâm sơn vắng vẻ có chăng chỉ có ba người tỉ muội Tiêu Tuyết. Nên nàng không ngần ngại trút bỏ xiêm y trên bờ đá rồi trầm mình xuống dưới mặt hồ xanh biếc. Nàng ngâm mình trong nước hồ, toàn thân vận chuyển pháp quyết, đem linh lực trong hồ nước ngưng tụ tại thân, cảm giác thân thể mau chóng hồi phục, đồng thời mang lại cảm giác rất dễ chịu. Tiêu Tuyết thư thái đắm chìm vào trong tu luyện của mình.

---..