Nghịch Thiên Hành

Chương 5: Bắt cóc

Diệp Sơn, Diệp Thủy cũng lấy làm kinh ngạc lắm. Nhất là Diệp thủy, trước nay nó luôn tự tin vào tư chất của mình, không ngờ lần này bị Diệp Vân vượt mặt. Diệp Thủy làm phiền Diệp Vân mãi nhưng vẫn không thu hoạch được gì, không biết được tên tiểu tử này đột nhiên lại trở thành thiên tài tu luyện như vậy.

Diệp Hải không quản thúc việc tu luyện của Diệp Vân, nó dành thời gian đọc sách, dạo phố mà không bị cha la rầy.

000

Trong một căn phòng ở tầng hai nhìn ra phố thị, Diệp Hải ngồi bên một chiếc bàn bằng gỗ quý, nhâm nhi chén trà. Bên cạnh ông là một phụ nữ mặc trang phục thanh lịch, diện mạo không trang điểm nhiều nhưng khá xinh đẹp, có dáng vẻ cao quý của một phu nhân tuổi đã ngoài ba mươi. Người này chính là phu nhân của Diệp gia chủ, mẹ của bốn người Diệp Vân.

Thấy dung nhan phu quân hôm nay tươi tỉnh khác thường, ắt hẳn là đang có chuyện vui, nàng hỏi: “Thật hiếm khi thấy huynh tới Thương đường đấy. Trông huynh có vẻ rất vui thì phải?”

Diệp Hải cười nói: “Có chuyện vui, là chuyện của tiểu tam.”

Diệp phu nhân, nghi ngờ hỏi: “Vân nhi? Nó không phải bị huynh phạt ở điền trang tu luyện đến khi nào thành võ giả mới được về sao? Có chuyện gì mà huynh lại vui thế?”

Diệp Hải nhìn vợ mình, nheo mắt cười nói: “Tiểu tam đã trở về rồi. Nó không những tu thành nhất giai võ giả, mà còn tu đến hậu kì nữa!”

Diệp phu nhân nghe vậy có vẻ khó tin, nhưng trượng phu đã nói vậy chắc hẳn là thật: “Tiểu Vân tháng trước còn cách chuẩn võ giả rất xa, có thể nào tiến cảnh nhanh như vậy chứ?”

Diệp Hải gật đầu: “Việc này xác thực là thật, ta đã tự thân kiểm tra, nó quả là đã đạt tới cảnh giới nhất giai võ giả hậu kì. Tuy về một số điểm còn thua kém, nhưng bù lại lực lượng, sức bật, tốc độ đều vượt trên trên mức võ giả sơ cấp bình thường rất nhiều.”

Diệp phu nhân cảm thấy vui mừng, nhưng Diệp Vân tiến bộ thần tốc như vậy là chuyện khó hiểu: “Diệp Vân tiến bộ như vậy không phải bất thường sao?”

Diệp Hải nở nụ cười, ông hiểu được nỗi lo của phu nhân, nhưng quả thực đây là một chuyện vui: “Diệp Vân có được kì ngộ. Gần đây được cao nhân chỉ điểm, nên mới tiến bộ như vậy.”

“Cao nhân?” Diệp Phu nhân ngạc nhiên. Diệp Hải mới đem sự tình Diệp Vân gặp người thần bí bất phàm kể ra. Diệp Vân cố ý giấu chuyện Mặc thúc, nhưng thời gian Mặc thúc ở lại không ngắn, Diệp Vân có biểu hiện bất thường tất nhiên không qua nổi mắt của Chu Bá.

“Nhờ vị tiền bối ấy mà Diệp Vân mới thức tỉnh. Chúng ta nên tạ lễ mới phải.”

Diệp Hải gật đầu: “Ta vốn cũng nghĩ đến điều này. Nhưng vị cao nhân ấy đã dời đi rồi. Hẳn là chỉ ngẫu nhiên có hứng thú nên chỉ điểm cho Diệp Vân mà thôi.”

Diệp Hải nghĩ cũng tiếc nuối, chu Bá bẩm báo muộn, nếu không thì ông cũng đã đích thân gặp mặt người nọ. Hôm đó ông đến, thì đã thấy cao nhân phi hành về trời rồi.

Trước nay đứa con thứ ba này luôn là mối phiền muộn của Diệp Hải. Nhờ kì ngộ lần này mà Diệp Vân có thể trở thành võ giả, khiến Diệp Hải trút được tâm sự, Diệp phu nhân thấy chồng vui vẻ cũng vui: “Diệp Vân giờ nó đâu rồi, muội muốn đi gặp nó.”

Diệp Hải nói: “Nó lại chạy ra ngoài rồi.”

“Nó thành công tu võ giả không phải là huynh sẽ không quản việc tu luyện của nó nữa chứ?” Diệp phu nhân hỏi.

Diệp Hải thâm thúy nói: “Cứ để nó đắc thắng một thời gian. Huynh sẽ để cho nó tự thấy cần phải học võ.”

Diệp phu nhân hiểu suy nghĩ của phu quân liền mỉm cười. Chồng nàng là người mưu dũng toàn tài. Nếu nghĩ rằng võ nhân thô thiển thì hoàn toàn sai lầm, mỗi tông sư võ học đều là người thông hiểu đạo lí, trí tuệ hơn người. Ngay cả nói cười, nóng giận cũng đều là có chủ ý, bề ngoài Diệp Hải có vẻ khắc nghiệt với Diệp Vân, nhưng đây cũng là chủ đích của ông để đưa nó về con đường đúng đắn.

Lần này Diệp Vân cho rằng có thể thắng được phụ thân mình, nhưng mọi chuyện thì đều trong tính toán của Diệp Hải cả. Nếu không có vị cao nhân kia xuất hiện, thì Diệp Hải cũng bằng cách nào đó sẽ khiến Diệp Vân lĩnh ngộ võ thuật mà thôi.

Diệp lão gia ánh mắt thâm thúy, chỉ có phu nhân mới hiểu được hẳn là ông đang có dự định gì đó phấn khích.

*

* *

“Vân ca, huynh chỉ muội tập với. Muội đã mất mấy tháng mà vẫn không thể tăng thêm sức nắm đấm được.”

Diệp Hồng hướng đến Diệp Vân hỏi. Diệp Vân nhìn trên phát lực bia, đổ mồ hôi: Một trăm năm mươi kí. Thành tích của Diệp Hồng còn hơn cả hắn lúc hắn chưa ăn Nguyên linh đan nữa. Hắn cũng chẳng có phương pháp gì đặc biệt cả, chẳng lẽ hắn nói là mình đã ăn đan dược mới nhanh chóng tiến giai như thế. Nếu vậy sẽ gây ra không ít phiền phức a.

“Huynh đến chơi với muội. Sao muội cứ phải tập miết vậy. Nghỉ một lúc đi.”

Diệp Hồng nhỏ nhẹ dạ một tiếng, thu công vào ngồi bên cạnh hắn. Cô bé lấy khăn bông lau mồ hôi, đoạn mở bình nước rót ra một chén uống. Diệp Hồng hỏi: “Ca ca, người không phải luyện công sao?”

Diệp Vân duỗi tay nói: “Suốt ngày cứ luyện công muội không thấy chán lắm sao. Tập võ cũng đâu thể khiến cho người ta trường sinh bất tử được. Cũng chẳng thể phi thiên độn địa được. Huynh muốn có thể tự do đi khắp thế gian này, không muốn bị trói buộc ở đây như phụ thân.”

Diệp Hồng nói: “Nếu Tiểu Hồng cũng có năng khiếu tu luyện như ca ca thì tốt biết mấy. Chỉ cần một tháng có thể vượt qua mấy cảnh giới, trở thành võ giả.”

Diệp Vân ngại ngùng nói: “Lúc huynh bằng tuổi muội còn chẳng được như muội đâu. Đến khi muội lớn bằng huynh thì lại chẳng hơn huynh ấy chứ.”

Diệp Hồng nhìn vào ca ca, ánh mắt sáng ngời: “Đó cũng là khả năng đặc biệt của ca ca, tích lũy ba năm đợi một phút hóa rồng. Mười tuổi đã bước vào hậu kì võ giả sơ cấp. Tư chất như vậy rất hiếm a!”

Diệp Vân nhìn vào khuôn mặt phấn khích của Tiểu Hồng. Hắn rất muốn nói sự thật, nhưng lời đã hứa với Mặc thúc hắn đành thôi. Suy nghĩ một lúc hắn nói, giọng nghiêm túc: “Tiểu Hồng, sao muội thích tập võ đến vậy. Thời đại nay chính đạo là phải tu Tiên. Người tập võ cũng chỉ là phàm nhân, làm sao có thể so với Tiên nhân trên trời trường sinh bất tử?”

Diệp Hồng nghe ca ca hỏi thì ngơ ngác một chút, cô bé nhìn bầu trời phía trên nói: “Chúng ta có thể tu Tiên được sao?”

Diệp Vân lớn tiếng nói: “Được, ta nhất định sẽ trở thành tu Tiên giả.” Ánh mắt cậu kiên quyết sáng lấp lánh, Mặc thúc trở lại sẽ truyền thụ công pháp tu Tiên cho cậu, đến khi đó thì cậu có thể tự bước đi trên con đường của mình rồi.

Tiểu Hồng nhìn qua anh trai nói: “Tiểu Hồng tin ca ca nhất định sẽ làm được.”

Diệp Vân cảm động. Trong gia đình, Tiểu Hồng luôn ủng hộ hắn, những lúc hắn vui, buồn cô bé đều luông ở bệnh cạnh. Đối với Diệp Vân, Tiểu Hồng là người quan trọng nhất trong lòng mình. Hắn tự nhủ, một ngày nào đó, mình sẽ rời nhà bước lên con đường tu Tiên, khi ấy mình sẽ đưa tiểu muội đi cùng. Hai huynh muội sẽ cùng nhau hành tẩu thiên hạ.

Diệp Vân nói: “Tiểu Hồng, nếu ta trở thành tu Tiên giả. Ta nhất định sẽ dạy muội pháp môn tu Tiên. Muội có muốn học không?”

Diệp Hồng cười, gật đầu thật mạnh: “Dạ được.”

000

Diệp Sơn sau khi thương thế khỏi hẳn thì lại vào trong núi tu luyện, thành tích của cậu tại hội võ không tốt khiến cậu cảm thấy mình phải cố gắng hơn nữa. Diệp Thủy thì ganh đua với Diệp Vân càng điên cuồng tập luyện, hiện cũng đang trong giai đoạn đột phá cảnh giới trung kì. Còn Diệp Vân thì tự do tự tại, hắn chơi nhiều hơn tập. Rảnh rỗi đọc các loại sách tri thức, hoặc tìm Diệp Hồng nói chuyện, chờ đợi Mặc Thúc sớm trở lại truyền công pháp cho hắn.

Diệp gia là một gia tộc lớn ở Thanh Xương trấn. Chủ yếu dựa vào kinh doanh buôn bán. Diệp gia cũng mở võ đường để đào tạo gia đinh và hộ vệ. Diệp Hải chính là chủ võ đường đó, môn nhân đệ tử theo học đến cả trăm người. Những người ưu tú thì sẽ được giữ lại làm việc cho Diệp gia, còn lại sẽ được cử đi làm vệ sĩ cho các gia tộc khác, hoặc làm bảo tiêu áp tải hàng. Ông nội của Diệp Vân là võ đạo tông sư nổi tiếng. Người mộ danh theo học cũng không ít.

Diệp Hải cũng là một Tông sư. Thực lực có thể đứng hàng đầu Thanh Xương trấn, trong cả Thanh Châu cũng là nhân vật thuộc hàng ngũ danh vọng. Ông thường được mời đi làm giám khảo các hội tỉ võ trong Thanh Xương. Hoặc đi làm áp tiêu những chuyến hàng lớn. Thời gian của ông ở nhà mỗi năm chỉ vài ba tháng. Nên những ngày này ông hết sức quan tâm đến việc tu luyện của tử, đệ trong nhà.

Diệp Phu nhân cũng xuất thân từ thế gia. Bà tu vi không cao, nhưng lại là người tài năng quán xuyến việc kinh doanh. Công việc kinh doanh của Diệp gia đều do bà quản lí. Bà thường ở lại cơ sở Diệp gia ở Thành trấn luôn để tiện xử lý công việc.

Sống trong môi trường tu luyện, mấy đứa trẻ Diệp gia được rèn tự lập từ nhỏ. Chúng hoàn toàn không phải lệ thuộc vào cha mẹ. Bốn người Diệp Vân đều sở hữu trang viện riêng, có phòng nghỉ ngơi, sân tập võ và cả hạ nhân hầu hạ. (Việc tập luyện thường chú trọng tự thân vận động, nếu tập nhiều người một lúc ngược lại không quá hiệu quả hơn tập một mình.)

Diệp Vân và Diệp Hồng đi thăm mẫu thân, người đang ở cửa hàng của Diệp gia.

“Chào tam thiếu gia. Chào tiểu thư. Hai người vào chơi.” Người làm nhanh chóng nhận ra Diệp Vân và Diệp Hồng, đon đả dẫn vào.

“Ta muốn gặp mẫu thân.” Diệp Vân nói

“Phu nhân đang ở trên lầu. Mời thiếu gia lên.”

Hai huynh muội bước lên cầu thang, rẽ ngoặt một chút thì tới phòng làm việc của Diệp phu nhân.

“Mẫu thân.” Hai đứa nhỏ chào. Diệp phu nhân thấy hai con tới thì vui mừng bỏ sổ sách xuống, tháo cặp kính để trên bàn, nói: “Hai con lại đây.”

Hai đứa nhỏ kéo ghế ngồi xuống bàn, Diệp phu nhân đi lấy một ít bánh trong tủ cho hai đứa. Nàng ôm Tiểu hồng vào lòng nói:

“Hai con hôm nay không phải tập sao.”

“Chúng con đến thăm người không vui sao?” Diệp Vân oán trách.

“Ngốc, các con con đến mẹ vui lắm chứ.” Diệp phu nhân gõ trán Diệp Vân một cái.

“Lại đây ngồi lên đùi mẹ xem con trai mẹ thế nào.” Diệp phu nhân nhu hòa nói.

“Con lớn rồi, không ngồi đâu.” Diệp Vân nói.

“A ha ha, Tiểu Vân lớn rồi biết ngại kìa.” Diệp phu nhân trêu, cũng kéo Diệp Vân ngồi cạnh mình.

Ba mẹ con ngồi tâm sự với nhau, trước khi về, Diệp phu nhân còn cho hai đứa trẻ một số tiền để chúng đi chơi.

Trở về từ Diệp gia cửa hàng. Diệp Hồng và Diệp Vân cùng đi dạo phố. Thanh Xương trấn là một trấn nhỏ so với các thành trấn khác của Thanh Châu. Nơi đây không nhiều nhà cao tầng. Hầu hết kiến trúc đều làm bằng gỗ và đá, xây dựng theo phong cách kiến trúc phong kiến mới.

Phường thị được xây dựng từ trung tâm xây ra. Vậy nên những cơ sở quan trọng như phủ thành chủ, tiền trang, bách hóa thì đều ở trung tâm. Càng ra ngoại vi thì các kiến trúc càng đơn giản và mật độ kiến trúc thưa dần.

Có tiếng chuông leng keng, phía bên kia đường, một người đàn ông đẩy chiếc xe thùng lớn vừa đi vừa hô: “Ai mua kem đi. Kem Sữa, Kem trái cây, Kem Cầu vồng hảo hạng đây.”

“Ca ca, muội muốn ăn kem Cầu Vồng.” Diệp Hồng nói.

“Muội đợi ở đây nhé. Ta qua bên kia mua.” Diệp Vân dặn Tiểu Hồng đứng đợi dưới hiên một cửa hiệu, còn mình thì qua bên kia đường mua kem.

“Vị thiếu gia này người muốn mua kem gì?” Người bán hàng niềm nở nói.

“Cho ta hai cây kem cầu vồng.” Diệp Vân nói.

“Xin người đợi một chút, sẽ có ngay.” Người bán kem đưa tay với cốc kem, rót kem vào. Kem cầu vồng, gọi một cách hoa mỹ như vậy, thật ra là bảy lớp kem có màu sắc khác nhau, mỗi lớp một vị. (Diệp Hồng rất thích ăn đồ ngọt, còn Diệp Vân thì thích những thứ mát lạnh và ngọt.)

Diệp Vân đem mười đồng trả cho người bán kem, vui vẻ bước trở lại chỗ Diệp Hồng.

Diệp Hồng thấy ca ca trở lại thì háo hức đứng dậy, đúng lúc phía trước có một người đi ngang qua, không cẩn thận mà đụng phải cô bé. Diệp Vân trông thấy vậy thì mắt híp lại, ánh mắt của cậu nhanh chóng chuyển thành phẫn nộ: “Tiểu Hồng cẩn thận.”

Nhân lúc Tiểu Hồng đang bị người phía trước chú ý, một người cao gầy đi phía sau giơ bàn tay chụp lấy cái túi đeo của cô bé. Tiểu Hồng nghe ca ca nói thế, liền giật mình đưa túi cầm trên tay. Người phía trước thấy vậy liền giật mạnh cái túi, khiến cô bé ngã chũi. Cả hai tên liền co giò bỏ chạy.

Diệp Vân đỡ Tiểu Hồng đứng dậy, đưa kem cho em gái nói: “Muội bắt xe về trước. Ta đuổi theo lấy lại đồ.”

“Ca ca. Không cần đâu.” Tiểu Hồng nói, nhưng Diệp Vân đã phóng người đi rồi.

ooo

“Chặn chúng lại.” Diệp Vân quát lớn, nhưng người bên đường đều kinh sợ né sang một bên hết. Hai tên trộm kia thấy Diệp Vân phục sức thế gia đệ tử, thân thủ lại không tầm thường liền cắm đầu cắm cổ chạy.

Tuy Diệp Vân lúc này đã là võ giả sơ cấp, nhưng kinh nghiệm còn ít, nếu truy đuổi một đường thẳng thì hắn dễ dàng tóm gọn hai kẻ kia, nhưng tên trộm xảo trá luồn lách trong dòng người khiến hắn khó khăn mà đuổi được.

Bọn trộm chạy vào một con hẻm nằm giữa hai bờ tường cao hơn đầu người. Diệp Vân nhanh chóng đuổi kịp bọn chúng. Hai tên trộm lại không chạy nữa mà quay đầu lại, quyết ăn thua sống mãi. Một tên nói: “Tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch mà muốn làm anh hùng sao. Để lão tử cho ngươi biết tay.” Hắn đưa mắt nhìn đồng bọn, bọn chúng vốn đã lên sẵn chiến thuật để xử Diệp Vân.

Diệp Vân không sợ hãi, nhìn thẳng vào hai thanh niên kia. Bọn chúng tuổi ngoài hai mươi, tướng mạo cao gầy. Một người mắt nhỏ, cằm nhọn, mũi dài, mặt giống chuột. Còn một người thì mặt đầy vết rỗ, mắt to thao láo giống mắt gà. Hai kẻ này cũng không tồi, còn biết thủ thế, xem ra cũng có biết qua chút võ vẽ. Nhưng đối với một võ giả chân chính mà nói chẳng coi hai kẻ này vào đâu. Mặc dù Diệp Vân không ham thích võ học, nhưng nó là một võ giả sơ cấp hàng thật giá thật.

Diệp Vân tuy mới mười tuổi, nhưng khá cao, so với trẻ con bình thường thì cao hơn nhiều, nhưng với hai thanh niên trước mặt thì chiều cao của nó còn rất hạn chế.

Tay phải đỡ một cú đá cao của nam tử mặt rỗ, Diệp Vân lách người qua phải né đòn đá tiếp theo của y. Đồng thời tay trái hóa chưởng đao, chặt vào bắp đùi của nam tử mặt rỗ. Nam tử mặt rỗ đang trên đà đá hụt, lại bị chưởng lực gần trăm cân chặt vào, cảm giác đùi trái đau đớn như sắp gãy.

Diệp Vân nhanh chóng di chuyển thân thể, dùng tay trái đỡ gạt quả đấm móc tới trước mặt, tay phải chuyển thành cùi chỏ thúc mạnh vào một bên bụng của tên trộm. Người thanh niên mặt gỗ đau đớn rú lên một tiếng dài gập người gục xuống.

Lúc này thì nam tử mặt chuột cũng lao tới. Quyền đầu nhè mặt Diệp Vân đấm. Diệp Vân cúi người. Bàn tay vuốt xuôi theo chiều nắm đấm của đối thủ. Đến giữa khớp cẳng tay thì chấn mạnh một cái. Đem cánh tay của y bẻ quặp sang hướng khác. Thanh niên mặt chuột hét lên thảm thiết. Vung cánh tay còn lại đập vào Diệp Vân.

Nhưng đòn đánh vụng về này sao có thể chạm vào cậu được, Diệp Vân cúi đầu né tránh, chân phải dậm lên bàn chân của đối phương, tay nắm lấy một bên người của y, vật ngã xuống đất. Chỉ phút chốc, thanh niên mặt chuột đã giống với đồng bọn của mình nằm co quắp dưới đất.

Đang định kéo hai tên trộm này đi báo cảnh binh, Diệp Vân chợt dừng cước bộ, ngoái đầu nhìn cuối con hẻm. Lúc này xuất hiện thêm hai người mặc đồ võ giả màu đen.

Thấy có người xuất hiện, nam tử mặt chuột kêu lên: “Mau cứu chúng ta.” Người kia không để mắt đến thanh niên mặt chuột, chỉ tập trung nhìn vào Diệp Vân.

Diệp Vân cũng yên lặng đứng tại chỗ đánh giá mấy người vừa xuất hiện. Không ngờ hai tên trộm này còn có đồng bọn, chắc nhờ thế mà chúng dám khiêu chiến Diệp Vân. Chỉ là không biết bọn hắn kêu gọi trợ thủ lúc nào hay căn bản là những người này phục sẵn ở đây từ trước.

Diệp Vân cũng không nhìn ra thân thủ của hai người này ra sao. Nhưng nhìn phục sức và cách di chuyển cậu biết hai tên trộm kia không thể nào sánh bằng.

Rốt cục thì Diệp Vân vẫn còn non kinh nghiệm, đáng lẽ trong tình huống có biến, thì lựa chọn an toàn rút lui là thượng sách. Lúc này muốn chạy e cũng không dễ, người áo đen đã tới cách nó ngoài mười mét. Diệp Vân cũng từ từ lùi lại, bước qua vị trí mà thanh niên mặt chuột đang nằm.

Mắt vẫn nhìn chặt vào đối thủ, cước bộ nhẹ lui. Người kia cũng chậm rãi tiến tới. Khi khoảng cách còn năm mét. Diệp Vân đột nhiên co chân, mũi chân móc lấy người nam tử mặt chuột hất văng về phía người áo đen. Đồng thời phi thân lao lên.

Mọi cử động của Diệp Vân đều bị hai người thần bí nắm rõ. Khi nam tử mặt chuột bị hất văng tới. Người áo đen phía trước, tay phải xuất chưởng đem đánh vào mạn sườn của y, đem y đánh bật vào tường. “Bình”, “bịch”. Thanh niên mặt chuột rú lên một tiếng rồi ngừng bặt, không thấy động đậy gì nữa.

Diệp Vân thấy người áo đen hành xử ngoan độc thấy rùng mình, không ngờ với đồng bọn đối xử như vậy. Nhưng cũng vì thế mà y lỡ mất tiên cơ, bị Diệp Vân tung đòn đánh tới trước. Mắt thấy quyền đầu sắp chạm vào ngực của nam tử áo đen. Chỉ thấy y khóe miệng nhếch lên, ánh mắt trào phúng, cả người bộc phát ra một khí tức cường mãnh đem chặn nắm đấm của Diệp Vân lại, tựa như gặp phải bức tường vô hình, một phân cũng không tiến tới được.

Trong ánh mắt kinh hãi của Diệp Vân, người nọ tay phải xuất ra một chỉ điểm thẳng lên đầu cậu. Diệp Vân đầu óc choáng váng, liền hôn mê bất tỉnh.

Người áo đen cắp Diệp Vân bên hông tung cước nhảy lên bờ tường. Ba bước hình bóng đã mất dạng.

Tất cả mọi việc đều được thanh niên mặt rỗ chứng kiến, nhưng khi thấy đồng bọn của mình chưa biết sống chết thế nào thì hắn cũng im lìm giả chết luôn. Con hẻm vắng lúc này chỉ còn hai kẻ nằm co quắp ở đó.

Ở đầu cuối con hẻm, có ba thanh niên mặc đồ đen nằm gục lên nhau, không biết sống chết thế nào...