Ma Chủng

Chương 3: Tu luyện

Vừa sáng bảnh mắt Hồ trưởng lão đã một phen giật mình. Hứa Tử Du ôm một mắt thâm quầng nhìn lão, gật gù chào hỏi rồi lờ đờ đi làm những chuyện khác. Cả Tụ Linh Sơn chỉ có mỗi hắn làm tạp dịch nên công việc đội lên khá nhiều, không bắt đầu từ sớm thì còn lâu mới xong.

Hồ trưởng lão có thể làm ngơ nhưng cả ngày thấy hắn lượn qua lượn lại như hồn ma vật vờ thế thì lão cũng chướng mắt. Không hỏi thì ngược đãi bản thân, mà hỏi thì lại sợ câu trả lời của hắn khiến huyết áp lão tăng cao. Cân nhắc cả buổi, Hồ trưởng lão vẫn quyết định hỏi.

“Nhập Môn Ma Công hơi dài, đệ tử xem cả đêm, chưa hiểu hơn phân nửa.” Hứa Tử Du đáp.

Hồ trưởng lão hơi im lặng một lát mới bảo: “Bình thường ngươi sáng dạ, sao giờ ngu thế?”

Hứa Tử Du gãi đầu, bẽn lẽn đáp lại: “Tư chất đệ tử không tốt, đọc không hiểu…”

“Câm, câm, câm.” Hồ trưởng lão ngắt lời hắn với thái độ bực dọc: “Ma đạo chúng ta từ bao giờ lại quan tâm tới ba cái thứ tư chất vớ vẩn của lũ chính đạo thế. Bọn chúng phụ thuộc chọn lọc tự nhiên, còn chúng ta tự nắm lấy mệnh mình, hơi đâu đi phó mặc vận mệnh cho trời.”

Tu hành là một chặng đường gian nan và đầy rẫy khó khăn. Bất kỳ ai trên đời cũng mong muốn được tu hành, sớm ngày trường sinh bất lão hay chỉ đơn giản là có chút thực lực rồi đến nhân gian hưởng vinh hoa phú quý, ngày ngày được nhân loại thờ phụng như lục địa thần tiên. Nhưng chuyện tốt thế không bao giờ rơi xuống đầu đại đa số.

Muốn tu hành, trước tiên cần linh căn. Linh căn càng đơn thuộc tính, tu hành càng thuận lợi.

Chính đạo tu hành lệ thuộc vào chọn lọc tự nhiên, tức là ưu tiên tài nguyên cho những người được thiên địa ưu ái. Còn những kẻ khác tự bơi, bơi được bao nhiêu đấy thì bơi.

Ma đạo không quan tâm tới chuyện đó. Bọn họ thông qua công pháp phù hợp để cưỡng đoạt thiên địa linh khí vào người, bất chấp linh căn của mình như thế nào. Linh căn thuần thì tốt, không tốt cũng chẳng sao. Môi trường tu hành của ma đạo tuy khắc nghiệt, bất cứ lúc nào cũng bị hãm hại nhưng ít nhất ở đây ai cũng có cơ hội truy cầu đại đạo.

“Nhìn lão phu mà xem, tứ tạp linh căn đặt ở chính đạo giờ chắc còn chẳng làm nổi đệ tử ngoại môn, nói gì một trưởng lão Tiềm Hư.” Hồ trưởng lão tiếp tục luyên thuyên.

Hứa Tử Du chạm đúng chỗ cay của lão nên đành phải quỳ dưới đất, vừa dõng tai nghe vừa châm trà để không bị gián đoạn. Sống lâu trong cái khổ, hắn cũng quen rồi.

Hồ trưởng lão xả một tràng, tâm trạng liền thoải mái: “Bây giờ chưa nhiều người, không hiểu chỗ nào thì tinh gọn trong một câu, lão phu sẽ giải đáp.”

Đợi mãi mới tới cơ hội, Hứa Tử Du nhanh chóng hỏi kỹ về quá trình dung nạp linh khí.

Đây là kiến thức căn bản khi tu hành, hắn đương nhiên hiểu, nhưng giữa chính đạo và ma đạo khác biệt rất nhiều. Chính đạo thông qua linh căn, ma đạo lại thông qua cơ thể. Linh căn là thứ phân biệt, còn cơ thể trừ phi xui lắm gặp phải phế mạch thì mới khó tu luyện, không thì ai cũng có khả năng tu hành bước vào đại đạo.

Ma đạo tu hành nhờ vào cưỡng đoạt thiên địa linh khí rồi dung nhập vào trong từng thớ thịt tấc xương, để thiên địa linh khí tẩy lễ nhục thân mà gia tăng giới hạn chịu đựng. Trong suốt quá trình này, cơ thể tu hành giả sẽ đau đớn triền miên, nhiều khi hấp thụ quá đà còn bị tẩu hỏa nhập ma, thần trí không thanh tỉnh, lúc điên lúc khùng không kiểm soát bản thân.

Nhưng điên thì sao chứ. Vì truy cầu đại đạo, hy sinh một chút này có là gì. Thà rằng thất bại do bản thân, còn hơn chưa kịp làm gì đã bị phán định không thể tu hành.

Tu hành theo kiểu chính đạo ai cũng biết, nhưng theo kiểu ma đạo lại không. Chưa kể, mỗi một trường phái ma đạo lại càng có cách tu hành độc đáo khác nhau.

Có người kết hợp tu hành giữa yêu thú với con người, để yêu thú hấp thụ rồi truyền sang thông qua khế ước. Có người tu hành thông qua giao phối, nhờ vào khoái cảm để cảm nhận thiên địa, nương nhờ cơn cực khoái để giải tỏa đi những đau đớn trong người.

Hồ trưởng lão xắn tay áo lên cao.

“Lão phu chưa từng vào nội môn nên không tiếp xúc các loại tu hành cấp cao, nhưng với ngươi thì tu hành căn bản là đủ rồi. Nếu có cơ hội tự khắc sẽ có được phương thức tu hành không tệ. Song, kiểu gì cũng gắn với căn bản.”

Hồ trưởng lão có một tật đi lòng vòng một lúc lại quay trở về điểm bắt đầu. Nhiều khi lão luyên thuyên trên trời dưới đất nhưng đến câu cuối kiểu gì cũng quay lại câu giống hệt ban đầu.

Hứa Tử Du thoạt đầu còn nghe chăm chú, sau một quãng thời gian làm quen thì chỉ cần nghe câu đầu đã đủ. Đằng nào lão chẳng về lại chỗ cũ.

… Ấy chết, hắn bị lây rồi.

Hồ trưởng lão thực hiện hấp nạp linh khí bằng khẩu quyết của Nhập Môn Ma Công. Hứa Tử Du không thấy gì cả, chỉ cảm nhận một luồng gió thổi vào tay lão. Dọc trên cánh tay, các đường tơ máu chạy đều, tung ngang xẻ dọc không theo bất cứ trình từ nào cả.

“Những đường tơ đen ngươi thấy là mạch tu hành của ma đạo chúng ta. Càng tu hành lên cao, mạch sẽ nối với linh căn, khi ấy ngươi có thể luyện công pháp võ kỹ ứng với thuộc tính của bản thân. Tu hành là một chuyện, sống sót lại là chuyện khác. Bao giờ ngươi nối mạch với linh căn thành công, lão phu sẽ tìm công pháp phù hợp giúp ngươi.” Hồ trưởng lão bảo.

Hứa Tử Du mừng rơn, vội hành lễ: “Đa tạ trưởng lão đã chiếu cố.”

“Tụ Linh Sơn có mỗi mình ngươi, lão phu không chiếu cố không được. Nhưng sau này có lứa tốt hơn thì cũng đừng trách lão phu có mới nới cũ. Lão phu không thích kẻ hèn.”

Hứa Tử Du bĩu môi: “… Sống dai là được mà.”

Hồ trưởng lão rướn tai, cười lạnh: “Ngươi nghĩ nói thầm thì lão phu không nghe à?”

Hứa Tử Du nín thinh. Hồ trưởng lão không nói hai lời, trực tiếp đá vào mông hắn, sút thẳng từ bên trong bay ra bên ngoài. Mặc dù đã có tuổi nhưng tu vi Tiềm Hư nào phải để chơi, lực chân của lão đủ để giẫm nát một tảng đá cỡ lớn. Nếu lão thực sự có ý xấu, không khéo Hứa Tử Du phải từ biệt xương chậu của mình, từ nay về sau làm một phế nhân.

Hứa Tử Du vừa đứng dậy, một túi linh thạch từ đâu chợt đập vào mặt hắn.

Chủ mưu ngang nhiên đạp lên đùi hắn rồi thản nhiên bước vào trong.

“Chuẩn bị một tòa động phủ linh khí cấp năm cho ta, dùng trong một ngày.”

Hứa Tử Du kiểm tra linh thạch, vò đầu rồi đuổi theo.

Xét trên đầu việc, công việc tạp dịch của Hứa Tử Du không nhiều, họa chăng Tụ Linh Sơn lớn quá, một mình hắn phải cắm đầu cắm mặt mới làm xong. Hồ trưởng lão có thể gọi thêm người, nhưng lão nhất quyết không hạ tiêu chuẩn. Dù sao hoàn cảnh của Tụ Linh Sơn tốt, nếu chỉ gọi đệ tử tạp dịch làm mấy việc vặt thì lại hời cho bọn chúng quá. Ít nhất phải chịu khó đi sửa Tụ Linh Trận như Hứa Tử Du thì mới được hưởng quyền lợi. Song, trách nhiệm lớn, không phải ai cũng muốn làm. Thành ra Hồ trưởng lão vẫn thấy thuận mắt con thỏ đế hơn.

Hứa Tử Du không phải quá tài năng, cũng chẳng đảm đang tạp dịch như các nữ đệ tử. Hắn chỉ là một lục bình không rễ làm mọi chuyện để được sống. Hắn sợ Hồ trưởng lão, nhưng lại không muốn bị đưa đến những nơi nguy hiểm khác nên mới cắn răng đi theo. May mà giờ đã quen với hoàn cảnh sinh hoạt nên hắn dễ thở hơn nhiều.

Trở về động phủ vào buổi tối, Hứa Tử Du bỏ qua việc tắm rửa mà khoanh chân đả tọa, dựa theo chỉ bảo của Hồ trưởng lão để hấp nạp linh khí.

Hoàn cảnh của Ngự Ma Tông có chút đặc biệt do nằm gần Ma Uyên nên càng về đêm mật độ linh khí lại dày thêm. Song, dày thêm không có nghĩa là tốt hơn.

Bởi Ma Uyên tràn ngập độc tính, về đêm càng độc.

Tu luyện ban đêm giúp đại năng ma đạo tiết kiệm thời gian tu hành nhưng buộc phải có biện pháp loại trừ độc tính. Hồ trưởng lão phá lệ cho hắn một viên Uyên Độc Đan để hắn có thể bước chân vào con đường tu hành chính thức. Thành hay bại do bản thân, lão sẽ không can thiệp. Hắn dùng lúc nào cũng được, lão cũng không quan tâm.

Hứa Tử Du nuốt viên đan đắng nghét ấy vào miệng. Đan tan thành nước, một hơi chảy thẳng xuống dưới bụng. Dược lực rất mạnh, chưa gì đã làm hắn cảm thấy vừa nóng vừa lạnh.

Hứa Tử Du dựa theo khẩu quyết Nhập Môn Ma Công, bắt đầu tu hành.

Trong động phủ dần xuất hiện gió thoảng. Mới đầu chúng còn phân tán, sau lại tập trung quanh người Hứa Tử Du rồi dung nhập vào cơ thể thông qua lỗ chân lông.

Gương mặt hắn chợt tái nhợt, bất giác chửi nhỏ: “Má nó chứ…”

Các thớ cơ bị ép đến cực hạn. Chúng nóng ran rồi phát đau. Cả người hắn chưa gì đã đỏ bừng như một cục than hồng. Dẫu thế, hắn vẫn cắn răng luyện, thậm chí là cấu vào đùi để giữ tâm trí tỉnh táo. “Tuyệt đối không được phép bất tỉnh.” Hồ trưởng lão đã căn dặn như thế.

Vạn vật trên đời đều có thể bị quán tính, tu hành cũng vậy. Nếu trước đó thiên địa linh khí đã chuyển động theo khẩu quyết thì dù cho tu hành giả có bị đau đến ngất, cơ thể vẫn sẽ tiếp nhận linh khí tự động. Đấy cũng là nguồn cơn của tẩu hỏa nhập ma.

Chính đạo nhập ma còn lớn chuyện, hận không thể giấu, chứ ma đạo nhập ma lại như cơm bữa. Nhìn sang Dược Y Đường là hiểu, ngày nào cũng có kẻ nhập ma bị khiêng đến chữa trị.

Hứa Tử Du không phải đệ tử ngoại môn nên không thuộc quyền hạn chữa trị miễn phí theo định kỳ của Dược Y Đường. Nếu hắn nhập ma, hắn buộc phải trả linh thạch. Mà số linh thạch hắn kiếm được từ bổng lộc lẫn công việc sửa chữa Tụ Linh Trận đều dành cho tu luyện cả rồi. Hắn mà nhập ma, đảm bảo sẽ bị chia năm xẻ bảy làm vật thí nghiệm.

Mang nỗi sợ ấy trong người, Hứa Tử Du liền bấu chặt đùi, bấu đến chảy máu, móng tay cắt ngắn thế mà cũng găm vào trong thịt. Gió thổi trong động phủ mỗi lúc một lớn, màn sương trắng về đêm chợt tràn vào bên trong, càng lúc càng mịt mù.

Chớp mắt, cơ thể Hứa Tử Du bị nhấn chìm trong sương...