Kế Hoạch Tạo Thần

Chương 39

Bà Anna nghe Elder muốn mang theo Leona rời đi một thời gian mà không nói khi nào trở lại thì lo lắng nói:

“Thật cần phải đi lâu như vậy sao ?”

“Cũng không lâu lắm đâu, thỉnh thoảng Leona và Sue cùng Peter sẽ trở lại. Họ cần phải được huấn luyện. Cô cũng muốn họ mạnh lên và có thể tự bải=o vệ mình ma phải không ?”

“Mặc dù là vậy nhưng bên ngoài rất nguy hiểm.” Bà Anna chần chờ.

Leona vội ôm mẹ mình nói:

“Mẹ, con chỉ là đi huấn luyện thôi mà, giống như tập huấn quân sự trong trường thôi. Mỗi tuần con sẽ về mà.”

“Vậy…thôi được. Ra ngoài cẩn thận, nếu như chịu không được thì trở lại, con là con gái, cũng không cần phải liều mạng như vậy.” Bà Anna căn dặn.

Leona cười khổ, cái đó cô có thể quyết định được sao ? Cô vội gật đầu cam đoan với bà Anna rồi quay sang Nami căn dặn:

“Em ở nhà phải ngoan biết chưa ? Không được ra ngoài nghịch phá nữa, ngoài đó có rất nhiều kẻ xấu. Nếu có ai ức hiếp em thì đợi chị trở lại xử hắn.”

Nami gật mạnh đầu nói:

“Em sẽ ngoan mà, ai ức hiếp em thì em sẽ nói cho anh Elder đánh hắn.”

Leona cười méo xẹo, rõ là Nami không mấy tin tưởng vào cô. Ánh mắt cô nhìn sang Elder đang đợi ngoài cửa rồi quay lại chào từ biệt mẹ và em gái mới theo hắn đi ra ngoài.

Sue và Peter đang đợi ở ngoài hẻm, họ có vẻ lưu luyến nhìn về phía nhà của mình. Annie cũng đã về nhà cũ một lần thu dọn những thứ cần thiết. Khi Annie trở lại thì bọ họ cũng làm thủ tục ra khỏi căn cứ.

Mỗi ngày có rất nhiều người ra ngoài tìm thức ăn nên thủ tục cũng không quá rườm rà. Lính gác nhàm chán nhìn qua những cô gái vài lần rồi cũng cho nhóm của Elder ra ngoài.

Khi Elder rời đi không lâu thì một gã đàn ông nhỏ thó ở cửa cũng chạy đi vào đám đông. Gã trở lại báo tin cho Alva. Alva nghe được gã thuộc hạ tìm thấy đứa con gái lần trước mà họ gặp thì đứng bật dậy hỏi:

“Biết họ đi về hướng nào không ?”

“Tôi đã cho người đi theo phía sau họ, hắn sẽ sớm báo tin trở lại.” Gã thuộc hạ khúm núm nói.

“Tốt, làm rất tốt. Hừ, trong căn cứ thì còn phải e dè mặt mũi của ông già xỉ diện kia nếu không thì nó cũng không có cơ hội mà chạy đi như vậy. Tìm được nó thì cho người bắt nó mang về đây.” Alva cười lạnh ra lệnh.

“Vậy còn những người khác thì sao ạ ? Có một đứa con gái khoảng mười hai, mười ba tuổi, cũng rất được và hai con nhỏ khác cũng không tệ.” Gã thuộc hạ hỏi.

“Vậy à ? Vậy thì bắt hết rồi đóng dấu nô lệ sau đó mang trở lại. Chỉ cần là nô lệ thì sẽ chẳng ai quản nữa. Làm xong thì đi lãnh một trăm đồng tiền thưởng đi. Lão biết phải làm gì với những kẻ khác mà phải không ?” Vẻ mặt của Alva càng rạng rỡ xoa xoa hai tay có phần nóng lòng nói.

Ở một góc quán rựu, vẫn là hai người giấu mình trong áo khoác trùm màu đen. Silver vừa từ bên ngoài trở lại, hắn rót cho mình một ly rựu nho uống cạn mới nói:

“Tìm được một tên. Cô biết ta tìm được ai không ?”

“Ai?” Cô gái hỏi.

“Tên Kiếm Sĩ Điên, không nghĩ tới hắn cũng tới nơi này nhưng cảm giác hắn đã rất khác, không cảm thấy được sức mạnh của hắn nữa nhưng hắn vẫn cho ta cảm giác rất nguy hiểm.”

“Ý ngươi là Kiếm Sĩ Gió, Elder.” Cô gái cũng ngạc nhiên.

“Thì hắn đó, người ta chỉ gọi hắn là tên Điên thôi. Nhớ tới sự tích của hắn mà ta cũng phải nể, trong học viện thì trừ mấy gã biến thái thì tên Điên đó vẫn đáng nể nhất. Có mấy ai chỉ vì luyện kiếm mà đưa mình vào chỗ chết như hắn.” Silver cảm thán.

“Nghe nói cái danh hiệu Điên của hắn bắt đầu từ lúc hắn vào trong Quỷ Cốc để luyện kiếm ở khe núi tử thần.” Cô gái như nhớ lại.

“Ừ, hắn vì lĩnh ngộ sức mạnh của gió mà vào đó. Vốn ta tưởng tên cuồng sức mạnh tới mức biến mình thành người không ra người mà quỷ không ra quỷ Zed đã là điên nhất thì tên Elder cũng không kém chút nào. Lần đó nếu không phải Sona chấp nhận vào tận đó cứu hắn thì hắn đã tiêu đời.”

“Ta vẫn không hiểu, Sona nhìn vừa mắt hắn ta ở chỗ nào. Hình như Zed và Elder có thù cũng vì Sona thì phải ?”

“Chính xác rồi còn gì. Zed trước khi dùng cấm thuật thì đã thích Sona rồi, mà Sona thì lại thích tên Điên kia. Lúc đó Zed đâu có đánh lại Elder, vậy là hắn điên máu dùng luôn cấm thuật. Hắn hận luôn cả Sona lẫn Elder.” Silver cũng sôi nỗi kể.

“Chưa thấy ai mà nhiều chuyện như ngươi. Có chuyện gì trong học viện mà ngươi không biết không ?” Cô gái liếc Silver nói.

“Đó không gọi là nhiều chuyện, người không phải không biết là ta kiếm bao nhiêu tiền từ việc bán tin tức. Không tìm hiểu thì lấy tin đâu mà bán.” Silver uống thêm một ly nói.

“Uống ít thôi, không thì ngươi thành con sâu rượu đó.” Cô gái quan tâm.

“Rựu này nhẹ quá, không say được. Không uống thì sức mạnh của băng còn sót lại sẽ làm ta bị đông cứng.” Silver chán nản lắc đầu.

“Hừm, ai bảo ngươi lên đỉnh núi tuyết chọc con phượng hoàng băng làm gì.”

“Ngươi tưởng ra rãnh lắm lên đó chắc. Ta nghe nói nó đã biến thành quả trứng để lột xác, nếu kí khế ước thì ta sẽ có một chiến thú vô địch, ai biết khi ta tới nơi thì nó lại tỉnh dậy chứ. Ta còn chưa làm gì nó nữa mà nó cứ giống như ta giết cả nhà nó vậy, đuổi theo ta tận trong rừng. Hừm cuối cùng ta cũng xử được nó nhưng lại dính nguyền rũa.” Silver thở dài một tiếng.

“Ngươi cũng đâu phải không được gì, giờ có cắt ngươi ra từng khúc thì ngươi cũng sống nhăn đó thôi.” Cô gái hừ một tiếng ganh tị.

Trở lại với nhóm của Elder, bọn họ không có xe nên phải đi bộ một quảng đường khá xa. Elder đang đi chợt ngừng lại, hắn quay ra phía sau nhìn về con đường mà hắn đã đi qua. Lúc này con đường bị cỏ che khuất khá nhiều nên cũng không thấy gì. Môi hắn khẽ nhếch lên một nụ cười bí hiểm, ánh mắt hắn lóe lên ánh sáng tím nhìn xuyên qua nơi bụi cỏ rậm rồi quay lại tiếp tục đi.

Ở phía sau một bụi cỏ cách Elder một đoạn, một người đàn ông đang thừ người ra giống như kẻ mất hồn sau đó chầm chậm quay trở lại đường cũ tìm về căn cứ.

“Có chuyện gì sao ?” Amie thấy Elder nhìn lại phía sau hỏi.

“Không có gì. Chỉ là một con chuột lớn đang rình mò, đã bị anh đuổi đi.”

Annie nghe tới chuột lớn mừng rỡ hỏi:

“Đâu…đâu ? Chuột lớn ở nơi nào? Chúng ta có thể bắt nó lột da rồi nướng. Thịt chuột rất ngon a!”

Sắc mặt Elder trở nên cổ quái, hắn hết cách với Annie đành giả điếc tiếp tục dẫn đường. Annie thấy Elder không chỉ con chuột cũng tiếc nuối nhìn lại các bụi cỏ hi vọng thấy được động tĩnh nào đó tới khi Amie kéo nó rời đi.

Đi tới buổi trưa thì Elder cũng tới được địa điểm mà hắn và Han đã ước định. Đó là một trường học nội trú bị bỏ hoang thuộc một thị trấn ở phía Tây của căn cứ. Thị trấn đó từng bị người ta dùng bom đạn oanh tạc khi nó bị kí sinh thể chiếm hoàn toàn nên rất đổ nát, trước kia người ta đã càn quét qua nơi này nên những gì có thể lấy đều bị lấy sạch, sẽ không có ai tìm tới đây nữa. Trong thị trấn đổ nát thì trường học vẫn còn khá nguyên vẹn, quan trọng nhất là nó có tường rào cao cùng dây kẽm phía trên để ngăn đám kí sinh thể ở bên ngoài.

Khi Elder tới thì những thiếu niên được Han mang đi từ trước đang tập bài tập thể lực, họ mang theo các bao cát trên lưng và chạy quanh sân trường rộng lớn trong khi Han hò hét bên cạnh hối thúc.

Han thấy Elder mang mọi người tới cũng đi tới chào hỏi. Mặc dù ông ta lớn hơn Elder nhưng từ sau khi bị biến thành ác ma thì mỗi lần đứng trước mặt Elder ông ta đều thấy áp lực và không tự chủ được kính sợ, sự sợ hãi từ bản năng đối với thủ lĩnh của chủng loài bầy đàn.

Elder khẻ gật đầu với Han rồi nhìn về phía các thiếu niên đang đỏ bừng mặt cắn răng chạy hỏi:

“Bọn họ tiến bộ thế nào ?”

“Bọn họ phát triển rất nhanh, quả thực tôi cũng khó có thể tin cơ thể họ có thể nhanh chóng thích ứng với các thử thách mà tôi đặt ra như vậy. Hiện tại mỗi người có thể mang theo năm mươi ký và chạy năm mươi cây số liên tục không có vấn đề gì.” Han kích động nói.

“Hiện tại chúng ta có một trăm hai mươi người, thêm cả những người mới tới, hẳn là đủ để tiến hành kế hoạch. Kế tiếp nâng cường độ luyện tập lên gấp đôi, cơ thể họ vẫn còn có thể tiếp tục phát triển. Cho tới khi nào cảm giác khó chịu trong họ mất đi thì lập ra một danh sách đưa cho tôi.” Elder trầm ngâm nhìn theo nhóm thiếu niên trên sân nói.

“Nếu lập tức nâng cường độ lên gấp đôi thì tôi e là cơ thể họ sẽ bị thương. Chúng ta không phải gấp gáp như vậy, họ đều còn rất trẻ.” Han có chút không nỡ hủy hoại cơ thể của những thiếu niên kia nói.

Elder cười nhìn Han ,lắc đầu nói:

“Han, ông quên một việc; họ không còn là con người, họ là một chủng tộc khác, họ có tiềm lực để có thể chịu được những áp lực đó. Cho dù cơ thể họ có bị thương thì nó cũng sẽ tự lành lại, bị thương càng nhiều thì họ sẽ càng mạnh. Ác ma là một chủng tộc lớn lên trong chiến tranh và giết chóc.”

Han sững sốt nhìn Elder, ông thở dài một tiếng rồi nói:

“Vậy tôi sẽ theo ý cậu. Thật là cơ thể họ sẽ không để lại di chứng chứ ?”

“Cứ yên tâm đi Han. Tôi sẽ không làm hại người của mình. Trong tương lai, họ là tay, chân của tôi. Tôi cần họ mạnh hơn nhưng không có nghĩa là tôi bỏ mặc không nghĩ cho lợi ích và an toàn của họ.”

Elder vỗ vài Han nói rồi trầm ngâm một lúc nói tiếp:

“Tăng mức độ huấn luyện cũng là vì thúc ép họ thức tỉnh. Ông thức tỉnh sức mạnh dựa vào ngoại vật nhưng họ thì phải tự mình làm điều đó. Họ cần được kích thích đủ để thức tỉnh.”

Annie và Leona ở cạnh cũng nhìn Elder như muốn hỏi. Elder quét mắt qua phía họ nói:

“Hai người cũng giống như vậy, từ hôm nay các người theo bọn họ tiếp nhận huấn luyện, cả Amie cũng thế.”

“Em đã thức tỉnh.” Amie vội nói, cô vẫn sợ nhất là huấn luyện với Elder.

Elder nhìn Amie rồi trở nên nghiêm khắc nói:

“Không có thương lượng. Sức mạnh không tăng thì sẽ gỉam, nếu em lười nhác thì nó sẽ dần suy kiệt rồi biến mất. Ác ma không ngừng chiến đấu mới có thể mạnh hơn, lui lại đồng nghĩa sẽ bị đào thải. Nếu em vẫn lười biếng như vậy thì sau khi chiếm được căn cứ anh sẽ bỏ em lại đó để đi làm những chuyện anh cần làm. Anh không cần thêm vướng bận.”

Amie nhìn Elder với vẻ xa lạ, nước mắt cô lăn dài ủy khuất nhưng ánh mắt Elder vẫn không có chút thay đổi nào, hắn cũng không có ý định an ủi cô như lúc trước. Amie đành cam chịu uất ức:

“Em chịu huấn luyện là được chứ gì. Anh hung dữ như vậy làm gì ? Anh cho em là vướng bận sao ? Vậy anh mang theo em tới đây làm gì? Anh cứ bỏ mặc em ở Sago rồi đi một mình cũng được mà.”

Amie nói gần như hét lên trong nước mắt với Elder rồi chạy đi, cô lại chỗ những bao cát tự mang lấy rồi chạy theo đám đông ở giữa sân.

Han đi lại cạnh Elder nhỏ giọng :

“Cậu đã hơi nặng lời. Dù sao con bé vẫn còn nhỏ.”

“Có lẽ vậy. Nhưng tôi cũng cần nghiêm khắc một chút. Con bé đã bị tôi nuông chiều quen rồi, cũng nên chịu khổ một chút.”

Elder nói xong thì quay sang những người mới tới nghiêm mặt nói:

“Còn đứng đây làm gì? Ra mang theo bao cát chạy cùng mọi người đi. Mỗi người chạy năm mươi vòng.”

Lúc này thì cả Annie hay làm nũng với Elder cũng không dám nói một tiếng không. Sue muốn nói gì đó nhưng cũng đành im lặng chạy ra giữa sân mang theo bao cát chạy cùng mọi người.

Ánh mắt Elder nhìn theo Amie đang vẫn còn ấm ức khóc trong khi chạy, môi hắn khẽ nhếch nói thầm:

“Sao ? Đau lòng ? Hừ, nếu không phải mi mềm yếu thì con bé đã không như vậy. Cứ ở đó mà suy ngẫm lại những sai lầm của mình đi!”..