Kế Hoạch Tạo Thần

Chương 23: Rời Khỏi Thành Phố

Đứng từ trên sân thượng của một tòa nhà, Elder nhìn xuống đường, nơi mà đang có rất nhiều kí sinh thể đang tụ tập gầm gừ với nhau. Việc những người chạy nạn di dời khỏi thành phố để đi nơi khác làm đám kí sinh thể không tìm được thức ăn, bây giờ chúng rất đói, chúng phải ăn thứ gì đó nếu không chúng sẽ chết, đồng loại là một lựa chọn.

Amie cũng được Elder mang theo ra ngoài, hắn muốn cô học dần với sự tàn khốc của thế giới, cô có vẻ sợ độ cao, cứ bám víu lấy hắn trong khi nhìn xuống đất. Amie không biết tại sao Elder cứ nhìn vào đám kí sinh thể bên dưới hỏi;

“Anh đang nghĩ gì sao ?”

Elder gật đầu, hắn hơi trầm ngâm rồi nói;

“Anh đang nghĩ mình nên làm gì. Anh muốn cứu thế giới này nhưng bây giờ khắp nơi đều có những người giống như bên dưới, với anh thì họ vẫn là người, một chủng người mới, họ sẽ có trí tuệ, có ý thức và thậm chí là sẽ có tình cảm, cảm xúc. Vậy anh sẽ chỉ vì một nhóm nhỏ người may mắn cầm cự để giết rất nhiều người của một chủng loài mới sao ?”

Amie im lặng, cô cũng không biết phải chọn như thế nào khi đặt mình vào vị trí của Elder. Cô không biết cái gọi là chủng loài mới như thế nào, lúc này cái cô thấy chỉ là sự man dại, nguy hiểm, đói khát của họ.

Elder dường như cũng không phải thật sự cần câu trả lời, hắn lại nói tiếp;

“Nếu anh đã không ngăn được các thần sứ phát tán mầm mống dịch bệnh ra ngoài thì anh chỉ có thể giúp cho những người còn lại có một cơ hội để sống. Nhưng anh biết chắc chiến tranh giữa hai chủng loài sẽ xảy ra, sẽ có nhiều người chết thậm chí là cuộc chiến đó sẽ kéo dài nhiều năm cho tới khi một chủng loài biến mất. Vậy điều anh sẽ làm là đúng hay sai ?”

Amie lúc này mới lên tiếng;

“Họ không thể hòa bình sống với nhau sao ? Một năm, mười năm, vài chục năm, thù hận rồi sẽ nhạt nhòa, em tin sẽ có lúc họ sẽ chấp nhận sự tồn tại của nhau nếu như những người phía dưới có được trí tuệ như anh nói. Cái mà người ta cần lúc này là một cơ hội, một cơ hội để sống và chờ đợi.”

“Có lẽ em đúng nhưng sẽ có kẻ không để điều đó xảy ra, thần sứ được gửi tới để thanh trừng những gì cản trở kế hoạch tạo thần của họ. Đáng tiếc là nhân loại không hề đoàn kết, họ rời rạc và ích kỷ. Họ thật sự đáng để anh phải mạo hiểm chống lại những thần sứ khác ư ?”

Elder cảm thấy mất phương hướng, nếu không phải vì Amie và Nina thì hắn cũng sẽ không phải nghĩ nhiều như vậy. Có lẽ Azura nói đúng, tình cảm làm hắn trở nên mềm yếu, hắn bắt đầu đắn đo được mất.

Amie mím môi suy nghĩ, cô nhìn về hướng nhà của mình một lúc rồi quay sang Elder, nói;

“Vậy anh sẽ bỏ mặc họ sao, những con người đáng thương đó? Giống như anh đã nói, con người có kẻ tốt và người xấu, không phải ai cũng xấu và họ đáng được sống, họ chỉ cần một chút hi vọng, một cơ hội để sống.”

Elder nhìn sang Amie, vẻ hoang mang trên mặt hắn được thay thế bằng một nụ cười gượng gạo, hắn nói;

“Anh cần thêm thời gian suy nghĩ, có lẽ đã đến lúc chúng ta rời đi. Em cũng đã kiểm soát được phần nào sức mạnh của mình. Anh cũng cần tìm lại những người bạn, có lẽ anh sẽ nhờ họ giúp.”

“Bạn của anh ? Những thần sứ ?” Amie tỏ ra lo lắng.

“Ừ, họ cũng là những thần sứ.”

Khi đã thu dọn xong những thứ cần thiết thì Elder chạy ra ngoài tìm một chiếc xe, có rất nhiều xe bị bỏ lại bên đường, có chiếc còn cả chìa khóa, chỉ cần đổ đầy xăng và thêm dầu nhớt là có thể sử dụng.

Elder cũng tìm được một số bình chứa để đổ đầy xăng rồi bỏ vào không gian để dự trữ, nước uống cũng được mang theo khá nhiều, lương thực thì vẫn còn không ít.

Làm quen với chiếc xe xong thì Elder lái xe đi một vòng trong thành phố đê thu dọn những thứ vật dụng cần thiết mà hắn và Amie cần, quần áo, vật dụng cá nhân, thuốc men. Hắn cũng tìm tới đồn cảnh sát để thử tìm kiếm một lượt nhưng nơi đó đã bị dọn sạch, vốn hắn còn hi vọng tìm thấy súng đạn.

Trời hừng sáng thì Elder đã lái xe mang theo Amie tới nghĩa trang để chào tạm biệt ba, mẹ của họ.

Elder ngồi bên cạnh mộ mẹ của hắn thì thầm;

“Mẹ, bọn con sắp rời đi, có lẽ sẽ khá lâu mới có thể trở lại. Amie đã có con chăm sóc, con sẽ làm được những gì con đã hứa. Con thật hi vọng tất cả chỉ là một giấc mơ dài, khi tỉnh dậy thì có thể thấy mẹ đang bận bịu chuẩn bị bữa sáng, lại được mẹ xoa đầu mặc dù con thường bảo con đã lớn. Amie cũng đã lớn, con bé trưởng thành hơn trước rất nhiều, mẹ có thể yên tâm. Con phải đi rồi, tạm biệt ba, mẹ.”

Amie lại òa khóc khi nghĩ tới những chuyện trước kia cho tới khi Elder đến bên cạnh kéo cô vào lòng khẽ vỗ về cô rồi nói;

“Chúng ta phải đi, ngày nào đó chúng ta sẽ quay lại.”

Amie nhìn lại phía hai ngôi mộ lần nữa mới lặng lẽ đi theo Elder trở ra xe. Mặt trời lộ ra sau áng mây, nắng sớm soi xuống những giọt sương đọng lại đêm qua ở nghĩa trang làm mọi thứ trở nên lung linh dập dìu theo những ngọn cỏ như đang đưa tiễn họ.

Chiếc xe rời khỏi thành phố Sago, nó đang hướng về phía Bắc để đến một thành phố lớn cách đó khá xa, thành phố Dana của tiểu bang Sanpo, nằm ở phía Đông của liên bang. Dana cũng là một thành phố gần biển, nó nằm trên con đường lớn chạy dọc theo biển nối liền với Sago.

Trên đường, Elder nhìn thấy nhiều nơi bị bỏ hoang, các thị trấn mà hắn đi qua cũng vắng lặng, khắp nơi đều chìm trong sự tĩnh lặng chết chóc.

Amie có phần thương cảm khi thấy các khu dân cư bị bỏ hoang nói;

“Liệu thế giới sẽ còn bao nhiêu người sống ?”

“Anh cũng không biết, người có thể chịu được đến lúc này thì họ đã miễn dịch với ổ nấm trong đầu họ rồi, chắc số lượng cũng sẽ giảm không nhiều nữa.” Elder đáp.

“Miễn dịch có nghĩa là họ sẽ không còn phát bệnh ?” Amie mừng rỡ.

“Có thể nói là vậy, họ không phát điên nhưng họ vẫn cần rất nhiều thức ăn vì nấm đã dung hợp một phần với họ, nếu không có thức ăn thì họ sẽ bị nó hút khô để làm chất dinh dưỡng. Họ dung hợp với ổ nấm càng nhiều thì họ càng mạnh nhưng khả năng họ lại phát điên càng cao khi chịu kích thích quá độ hoặc tự họ buông bỏ kháng cự lại việc bị nấm khống chế.”

“Vậy là những người sống họ đã không còn là nhân loại trước kia ?” Amie ngơ ngác hỏi.

“Ừ, ai đã bị kí sinh đều sẽ dần bị biến đổi thể chất dù họ muốn hay không, trước kia, ở thế giới của anh, có những người muốn mạnh hơn họ đã chủ động dung hợp với loại nấm ma đó. Họ dùng ý chí của mình để chống lại nó và buộc nó phải giúp họ mạnh lên.” Elder có vẻ hồi tưởng lại nói.

“Họ không sợ sao ?”

“Thế giới của anh người ta tôn sùng sức mạnh cá nhân, họ phát triển không phải khoa học như nơi này mà là tìm cách để mạnh hơn, tìm hiểu những điều huyền bí và tìm con đường bất tử. Chiến tranh ở đó là chuyện thường ngày, đó là thế giới của các chiến binh, những đứa bé từ nhỏ đã xem sức mạnh và chiến đấu là niềm vinh dự, các thần sứ cũng vậy. Họ xem thường những con người yếu ớt, nên cũng không khó hiểu khi họ sẵn sàng gieo rắt hạt giống để tạo ra một thế giới mà họ quen thuộc.”

“Vậy anh thì sao?” Chợt Amie nhìn vào Elder hỏi.

“Anh à ? Anh cũng vậy nhưng anh có thứ quan trọng hơn để quan tâm.” Elder cười nói...