Đế Quốc Mỹ Nữ

Chương 102: Hiệp nghị thuận lợi.

Tựa hồ nhìn thấy Trương Dương có chút câu nệ, hắn cười cười, còn nói thêm:

- Không cần khách khí, coi nơi này trở thành nhà cậu là được mà!

Kỳ thật Trương Dương cũng không phải e ngại trường hợp này, nếu không hắn cũng sẽ không một mình đến nói chuyện hợp tác cùng người ta, nhưng vừa nhìn thấyDương Phi, trong lòng liền có chút nói không ra.

Đại khái Dương Phi cũng nhận thấy được mình ở lại, có chút không thích hợp đi, nàng liếc mắt nhìn TrươngDương một cái, liền cùng mở miệng nói với Dương Thụ Sơn:

- Ông ơi, cháu đi lên nha!

Dương Thụ Sơn nhìn nàng một cái, gật gật đầu:

- Cháu bảo dì Triệu đi chuẩn bị cơm chiều.

Dương Phi vừa đi, Dương Thụ Sơn liền trực tiếp tiến vào chủ đề:

- Tôi cũng không giới thiệu nhiều, công trình Long Duệ cùng Nam Tinh số 1 hiện tại mọi người đều biết, ý đồ của các cậu Thượng Quan giáo sư mới vừa nãy đã gọi điện thoại nói với tôi, tôi cũng chuyển cáo Vương viện trưởng rồi. Trương Dương, cậu trực tiếp nói chi tiết cùng Vương viện trưởng đi.

Vương viện trưởng gật gật đầu, tiếp nhận nói:

- Tôi chỉ có một câu, chỉ cần bệnh viện chúng tôi đủ khả năng, cậu chỉ cần nói ra, chúng tôi toàn lực phối hợp.

Nhìn thấy thuận lợi như thế, trong lòng Trương Dương không thể nghi ngờ thả lỏng rất nhiều, sau khi tỏ vẻ cảm tạ, chậm rãi nói rằng:

- Kỳ thật rất đơn giản, hết thảy làm kiểm tra tại bệnh viện như trước, mà chúng tôi chỉ cần phía bệnh viện xuất ra hai tầng, và cung cấp thiết bị theo dõi cùng nhân viên chữa bệnh và chăm sóc là được.

Trương Dương nghĩ nghĩ lại bổ sung nói:

- Mặt khác hy vọng bệnh viện đồng thời phái ba bác sĩ khoa ung thư, để giám sát tiến triển bệnh tình của người bệnh, trong ba bác sĩ này, hy vọng bao hàm Dương Tĩnh, bác sĩ Dương …

- Bác sĩ Dương?

Điều kiện Trương Dương đề xuất cũng không có vấn đề gì, làm kiểm tra tại bệnh viện, bệnh viện cũng có thể kiếm không ít tiền.

Nhưng hắn muốn bác sĩ chữa ung thư làm gì? Dược vật kháng ung thư của bọn họ không phải chỉ cần tiêm vào là được sao? Ngay cả một hộ sĩ đều làm được.

Vương viện trưởng không khỏi quay đầu nhìn nhìn Dương Thụ Sơn, có vẻ có chút chần chờ, Vương viện trưởng rất rõ ràng, Nam Tinh số 1 ngày sau thật sự có mặt, rất nhiều bác sĩ u không thể không bị chuyển ngành, mà thời gian này có thể vào trung tâm điều trị do Trương Dương sáng lập, không thể nghi ngờ, tiền đồ rất quang vinh.

Nhưng Trương Dương vì cái gì không chỉ điểm người khác, lại chỉ điểm nàng nhỉ? Chẳng lẽ tiểu tử này coi trọng người trong viện? Nhưng điều này cũng khó nói, Dương lão gọi mình đến nhà ông ta, không phải chính là vì giúp hắn sao? Ôi, hoa hậu của viện liền bị người ta đặt hàng như vậy?

Mà Dương Thụ Sơn cũng thấy hứng trí, nhìn Trương Dương, đầy hứng thú hỏi han:

- Vì cái gì cần Tĩnh Nhi? Nói nghe đi.

Trương Dương nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn nên thẳng thắn, vì thế thản nhiên nói rằng:

- Làm nghề y, cứu sống người, là thiên chức của bác sĩ, mà tôi cảm thấy bác sĩ Dương thực sự làm được điểm ấy, hơn nữa kỳ thật không ngại thẳng thắn nói cho hai vị biết. Năm đó, ông nội của tôi cũng do bị ung thư gan mà qua đời, khi ông nội của tôi nằm viện, đã được bác sĩ Dương chiếu cố. Tôi cảm thấy, với thiện lương của chị ấy, người phụ trách trung tâm điều trị ung thư tương lai không ai thích hợp hơn chị ấy.

Nghe vậy, Vương viện trưởng không khỏi nhìn thoáng qua Dương Thụ Sơn. Dương Thụ Sơn vẫn chỉ hơi cười, nhìn Trương Dương, như có điều suy nghĩ mà gật gật đầu:

- Cho nên nói, đây kỳ thật bên trong có tư tâm của cậu, đúng không?

- Vâng.

Điểm ấy Trương Dương không kiêng kỵ mà thừa nhận, là người đều có tư tâm, đặc biệt trong tình huống chínhmình không biết năng lực của người khác, một ngườichính mình không hiểu rõ, cùng một người quan hệ tốt đẹp với chính mình, nên lựa chọn như thế nào, không cần nhiều lời.

- Vậy cậu cảm thấy Tĩnh Nhi sẽ đáp ứng cậu sao?

Dương Thụ Sơn lại hỏi.

Trương Dương nghĩ nghĩ, đáp:

- Tôi sẽ cố gắng khuyên nhủ chị ấy đáp ứng, đương nhiên, hy vọng Dương lão cũng hỗ trợ.

- Ha ha, được rồi, nếu như vậy, Vương viện trưởng không ngại đáp ứng cậu ấy trước chứ?

Dương Thụ Sơn cười tủm tỉm mà nhìn Trương Dương.

- Tôi rất hy vọng cậu có thể thành công, nhưng khuyên nhủ được hay không khuyên nhủ được, cái này cần xem bản lĩnh của cậu!

- Cám ơn Dương lão, tôi nghĩ chị Tĩnh sẽ đáp ứng.

- Ừ …

Dương Thụ Sơn gật gật đầu, ít nhất cho tới bây giờ, tiểu tử tuổi trẻ này biểu hiện còn làm ông cảm thấy lễ phép:

- Các cậu còn có chi tiết gì muốn nói không, nếu như không có, Vương viện trưởng có thể cho người chuẩn bị tốt hợp đồng!

Trương Dương đờ ra một chút, nhanh như vậy!

- Tôi nghĩ, tôi còn cần nói chuyện phí dụng và vấn đề phân phối lợi nhuận.

Trương Dương cảm thấy thứ này vẫn cần giải nghĩa cho hết, dù sao bệnh viện người ta cũng không thể không công cho ngươi một chỗ rộng cùng nhiều nhân viên y tế như vậy.

Vương viện trưởng cùng Dương Thụ Sơn vừa nghe, lại nhìn nhau một cái, từng người là ha ha cười, Vương viện trưởng nhẹ vỗ nhẹ đầu gối, gật đầu nói:

- Được, vậy cậu nói xem.

- Thẳng thắn mà nói, hiện tại nếu lấy một chai 10 ml Nam Tinh số 1 giá hai vạn mà tiêu thụ, phần lãi của chúng ta gộp lợi nhuận ước chừng một vạn rưỡi, khấu đi tiền lương nhân viên y tế, phí sử dụng thiết bị, cùng với phí quản lý địa điểm … ít nhất còn có một vạn ba lãi ròng, đươngnhiên chúng ta còn phải khấu trừ đầu tư từ tổ nghiên cứu khoa học công trình Long Duệ giai đoạn trước đầu tư, cho nên tiêu thụ mỗi một chai, chúng tôi nguyện ý chia hoa hồng cho bệnh viện năm nghìn tệ, không biết ý củaVương viện trưởng như thế nào?

Lô đầu tiên một ngàn bình, lợi nhuận là năm trăm vạn, đối với bất cứ bệnh viện nào mà nói, đều là một bánh ngọt thật lớn, mà bọn họ phải làm chỉ là cung cấp địa điểm mà thôi.

- Trương Dương.

Sau khi nghe xong, Dương Thụ Sơn vươn tay đặt lên tay vịn ghế sô pha, nhẹ nhàng vuốt phẳng vài cái, cười nói:

- Cậu thực thẳng thắn thành khẩn, nhưng việc buôn bán, không nên thẳng thắn thành khẩn như vậy, cậu có biết hay không, cậu vừa nói như thế, không gian cho Vương viện trưởng cùng cậu cò kè mặc cả liền lớn, ha ha, được rồi, kỳ thật tôi liền thẳng thắn với cậu nhé!

- Trước khi cậu tới, Vương viện trưởng cũng đã nói với tôi, bệnh viện có thể không ràng buộc mà để địa điểm cho các cậu thuê, nhân viên y tế cùng phương tiện các cậu cũng có thể miễn phí sử dụng, nhưng các cậu cần cam đoan một điều, mặc dù ngày sau trung tâm điều trị tách ra khỏi Bệnh viện Trung Sơn, Bệnh viện Trung Sơn của Mai Ninh cũng có thể trực tiếp nhận Nam Tinh số 1 từ các cậu, điểm ấy cậu có thể đáp ứng không?

Trương Dương không khỏi kinh hỉ một trận, miễn phí?

Mà điều kiện miễn phí lại không ảnh hưởng tới Nữ Oa dược nghiệp thu hoạch Nam Tinh số 1, điểm ấy, không có bất cứ vấn đề gì, hắn đương nhiên biết bệnh viện làm như vậy, đơn giản chính là không muốn ngày sau bị người nào khống chế. Dù sao Nam Tinh số 1 ngày sau sản xuất bao nhiêu cũng không rõ, mà đại lý tiêu thụ là Tinh Vân dược nghiệp nếu làm trò sư tử ngoạm, bọn họ cũng không khỏi không ôm nỗi hận vào lòng, như vậy bệnh viện nhà ai thị trường không lớn sẽ bị vứt bỏ.

Mặc dù ngày sau Nam Tinh số 1 có thể trị liệu ung thư như cảm mạo, một hai ngày tiêu trừ u ác tính, nhưng lợi nhuận từ hai mảng kiểm tra, điều dưỡng vẫn là cực kỳ khủng bố. Cái khác không nói, chỉ một người bệnh ung thư mà nói, nhỏ là xét nghiệm máu, chụp CT, lớn đến làm một bộ PET/CT, cộng hưởng từ, phí dụng những cái này cũng là cực kỳ kinh người, sau đó khi những thủ tục này xong, mặc dù u tiêu trừ, còn phải kiểm tra lại, còn phải điều trị, lại là một số lớn.

Cho nên, kỳ thật cho dù sử dụng Nam Tinh số 1, toàn bộ đợt trị liệu, không có năm sáu vạn cũng không đủ, khấu đi hai vạn tiền mua thuốc, còn lại ba bốn vạn, bệnh viện tất nhiên kiếm không ít.

Nếu Trương Dương đồng ý có thể trực tiếp cung ứng, như vậy bệnh viện ít nhất có thể cam đoan, trung tâm điều trị của Trương Dương tiếp nhận không hết người bệnh, bọn họ bên này có thể tiếp nhận, cùng trung tâm điều trị đó hình thành một cái góc bù tốt đẹp.

Mà Trương Dương bên này, phải làm nhiều lắm cũng chỉ là cùng trích một phần sản lượng tiêu thụ từ Đại Lý của Tinh Vân dược nghiệp, đem Bệnh viện Trung Sơn của Thành phố Mai Ninh đổi thành nơi cung ứng đặc biệt.

- Được ạ, không có vấn đề, cái này tôi có thể đáp ứng.

Trương Dương không có một tia do dự mà hồi đáp.

Chương 102-2: Chung phòng với mỹ nhân lạnh lùng.

- Tốt lắm, nếu như vậy, tôi cho người chuẩn bị tốt hợp đồng, sáng mai, tôi cho người đưa đến sở các cậu.

Vương viện trưởng sảng khoái đáp.

Trước sau không đến một giờ, một vấn đề nguyên bản Trương Dương tưởng rằng sẽ rất khó đã được giải quyết dễ dàng.

Vương viện trưởng nói xong liền cáo từ Dương Thụ Sơn, khi Trương Dương do dự có nên cáo từ hay không, Dương Thụ Sơn lại vươn tay ý bảo hắn an tâm một chút chớ nóng.

- Cậu ăn xong cơm chiều rồi đi.

Dương Thụ Sơn nhìn Trương Dương, mang trên mặt tươi cười nồng đậm:

- Vừa vặn thừa dịp lỗ hổng này, hai chúng ta tâm sự, như thế nào?

Trương Dương gật gật đầu, kỳ thật hắn cảm thấy rất hứng thú đối với ông lão trước mắt này.

- Kỳ thật, Tĩnh Nhi sớm đã nhắc tới cậu.

Dương Thụ Sơn mang theo bình đun nấu đi đến bên máy lọc nước uống, bỏ thêm một ít nước khoáng, sau đó đặt vào đế bình đun nước siêu tốc, nhìn Trương Dương, khẽ mĩm cười nói:

- Cậu chính là cái cậu sinh viên đi gặp mặt với Phi Phi đúng không?

Trương Dương sửng sốt, mà lầu hai, mới vừa chuẩn bị xuống lầu gọi ông nàng lên ăn cơm chiều, Dương Phi cũng sửng sốt, do dự một chút, dừng bước đứng ở cửa thang lầu, không tiếp tục đi xuống dưới, nàng đang muốn nghe xem, sau đó nữa hai người nói như thế nào.

- Ngài làm sao mà biết được?

Trương Dương trong lòng nổi lên tính toán, Dương Phi, đây cũng không phải là tôi chủ động nói, là ông nội cô, lão gia tử chính mình nói, oan có đầu nợ có chủ. Hic, ta nên lấy cái di động ghi lại làm chứng trước.

- Làm sao biết? Bởi vì chuyện đó là ta an bài.

Dương Thụ Sơn nhìn bình siêu tốc bắt đầu toát ra hơi nóng, thản nhiên mà nói rằng:

- Đương nhiên, ta không biết đối tượng là cậu.

Trương Dương vẻ mặt cười khổ:

- Lão gia tử, nói thật, lúc trước nếu không phải chị Dương Tĩnh nhiệt tâm mà giúp cháu thu xếp, cháu sẽ không đi, nhưng. . . Kỳ thật cho dù cháu đi cũng chính là làm bộ mà thôi, trong lòng cháu cô Dương Phi chính là nữ thần, cháu làm sao có thể . . .

Dương Thụ Sơn cười cười, xách ấm nước còn chưa hoàn toàn sôi hết, đổ vào vỏ ấm trà nguội, lại cầm lấy một cái quai mang theo ấm trà lắc lắc, sau đó đổ hết nước, mở ra nắp ấm trà, lấy ra một bao lá trà, cắt ra cho vào ấm trà, sau đó cho nước ấm, lại rất nhanh tráng qua hai chén trà bằng nước sôi, trà dậy hương, mới rót vào ấm trà chút nước sôi.

Một loạt động tác thành thạo đến giống như diễn luyện vô số lần, hắn rót hai chén trà, động tác vững vàng hiển hiện tác phong một lão quân nhân, thậm chí nước trà rơi vào chén ngay cả một giọt đều không thấy bắn ra.

- Cậu cũng hiểu được Phi Phi là một người con gái rất khó tiếp cận, đúng không?

Hắn một bên ý bảo Trương Dương uống trà, một bên dùng một ngữ khí không chút để ý, tùy ý hỏi han.

Đương nhiên khó có thể tiếp cận. Không, không chỉ nói tiếp cận, cho dù là nhắc tới tên của nàng, đều có loại cảm giác sợ hãi, đại khái hình tượng mình ở trước mặt nàng cuối cùng là hư hỏng đến không tả nổi. Trương Dương quả thật cảm thấy rời xa Dương Phi hẳn là có thể cho mình sống lâu hơn một ít.

Đương nhiên, tại địa bàn của người ta nói lời như thế, cái kia. . . Cái gì kia, Trương Dương vẫn cần châm chước một chút dùng từ dùng câu, chậm rãi đáp:

- Kỳ thật cô Dương cũng không khó tiếp cận, nhưng điều kiện thật tốt quá, dễ dàng để cho người khác sinh ra cảm giác tự ti, tựa như cây thuốc phiện, tuy rằng xinh đẹp, ngửi rồi cũng dễ dàng không thể tự kềm chế. . . Khụ. . . Khụ, cây thuốc phiện này có vẻ hình dung có chút quá đáng. Nói như thế này, cô Dương tựa như nước hoa cao cấp nhất trong tủ đồ trang điểm, người nhìn thấy biết dùng đều muốn dùng, nhưng cũng biết dùng không nổi.

- Ha ha, ta hiểu được đôi chút, nói trắng ra là, Phi Phi nhà ta là một mỹ nữ lạnh lùng, kiêu ngạo, khiến người khác khó có thể tiếp cận.

Dương Thụ Sơn hơi chút ngả thân mình ra sau, để cho mình ngồi càng thêm thoải mái hơn một ít, sau đó nhẹ nhàng uống một hơi nước trà trong chén, hỏi Trương Dương, nói;

- Cậu là đàn ông, cậu cảm thấy, nếu muốn có được mỹ nữ lạnh lùng và kiêu ngạo như vậy, nên dùng phương pháp nào?

Lão nhân gia người hay thật đấy, hỏi người khác như thế nào lừa được cháu của ngài à? Thực hết chỗ nói rồi,Dương Phi thật sự không gả được cho ai sao? Trương Dương nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu:

- Cháu không biết, nếu như là cháu, cháu sẽ trực tiếp lựa chọn từ bỏ.

Hắn cảm thấy, Dương Phi như là một người con gái khép kín, muốn có được nàng, quá khó khăn.

Nghe vậy, trên mặt Dương Thụ Sơn hiện lên một tia thất vọng thản nhiên, nhưng lập tức chợt lóe lên không thấy, cười cười nói:

- Vừa rồi chỉ là đùa một chút cùng cậu, không cần để ý nha.

Thân hắn nghiêng về phía trước, dời đề tài, mở miệng nói:

- Ta nghe Thượng Quan giáo sư nói, kỳ thật toàn bộ lý luận trung tâm kỹ thuật công trình Long Duệ đều là một mình cậu nói ra, có thật không?

Trương Dương nghĩ nghĩ, nguyên nhân Thượng Quan giáo sư thẳng thắn cùng Dương Thụ Sơn hẳn là muốn cho Dương Thụ Sơn coi trọng đối với mình đầy đủ, hơn nữa hắn cũng tin tưởng, tin tức như thế, với thân phận của hắn cũng sẽ không tùy ý tiết lộ ra ngoài.

Vì thế thản nhiên mà gật gật đầu nói:

- Không sai ạ, nhưng những lý luận đó cũng là căn cứ vào lý luận của Thượng Quan giáo sư, Đinh giáo sư còn có Trịnh Duẫn Thái giáo sư, ba người đề xuất phát triển mà lên, nói trắng ra là, cháu chỉ là người đặt khối nhọn cuối cùng cho Kim Tự Tháp thôi!

Câu trả lời của hắn, không thể nghi ngờ chiếm được tình cảm của Dương Thụ Sơn.

Dương Thụ Sơn dùng một giọng tán thưởng nói rằng:

- Không tồi, một người có được thành tựu như thế còn có thể bảo trì đầu óc thanh tỉnh như thế, hơn nữa không tham về danh lợi, phi thường khó được.

Nói xong, ngữ khí lại vừa chuyển, mang lên một tia phê bình:

- Những người trẻ tuổi có thể khiêm tốn là chuyện tốt, nhưng nếu quá mức, người ta có lẽ sẽ coi là cậu kiêu ngạo, cho nên, cứ tự nhiên mới là tốt nhất.

Trước tâng sau hứng, thường thường khiến người càng dễ dàng nhớ rõ, Trương Dương cầm chén trên bàn trà, uống một hơi, gật gật đầu:

- Cám ơn Dương lão nhắc nhở.

Dương Thụ Sơn không biết tình huống của hắn, nói như vậy cũng không có gì, nhưng hắn vẫn cảm thấy chính mình vẫn nên hơi chút che giấu cái đuôi mới là an toàn.

Dù sao, trong tình huống không đủ năng lực bảo hộ mình, bại lộ toàn bộ thực lực chính mình tuyệt đối không phải lựa chọn sáng suốt, thậm chí kết quả chính là người ta chộp hắn tới để nghiên cứu tế bào não của hắn.

- Đúng rồi, cậu năm nay bao nhiêu tuổi?

Dương Thụ Sơn thêm nước trà cho Trương Dương, lại hỏi một vấn đề không liên quan với nhau.

- Hai mươi mốt, sang năm cháu tốt nghiệp.

Trương Dương đáp, gần đây tựa hồ cũng có một người khác cũng hỏi hắn vấn đề này, người đó … hình như là Phó thị trưởng Hạ.

- Phi Phi hai mươi bốn, vừa vặn hơn cậu ba tuổi. . .

Dương Thụ Sơn cười cười, nói.

Lời nói này không cần nói cũng biết, gái hơn ba (tựa như trai hơn 1, gái hơn 2 của VN), câu tục ngữ này đang lưu hành.

Trương Dương há miệng thở dốc, nước trà trên tay thiếu chút nữa tràn ra, vừa định nói thêm cái gì, bên tai liền nghe được một tiếng vang của giày cao gót dẫm trên bậc thang thanh thúy, cùng với giọng nói hơi bình thản của Dương Phi.

- Ông nội, đến giờ ăn cơm.

Dương Thụ Sơn liếc mắt nhìn Trương Dương một cái, bật người ngậm miệng lại, đánh ha ha nói rằng:

- Cái này, Trương Dương à, đừng quên điện thoại cho Vương viện trưởng, xác nhận khi nào thì có thể lấy hợp đồng nha.

- Dạ, vâng ạ, vâng, cháu biết rồi.

Trương Dương toát mồ hôi lạnh, đáp lại.

Dương Phi chân thành mà đi xuống, nhìn qua Trương Dương và Dương Thụ Sơn một cái, ánh mắt phân minh bất đồng, nhìn Dương Thụ Sơn chỉ dùng từ oán giận để hình dung, nhìn Trương Dương thì lại mang theo một tia sát khí. . .

Hic, Trương Dương xác định chính mình không nhìn lầm, là đằng đằng sát khí, tựa hồ sẽ lấy cái dĩa ăn đâm thẳng vào chính mình!

Không đắc tội nàng mà! Trương Dương vươn tay gãi gãi đầu, chẳng lẽ vừa rồi đối thoại. . . Ối mẹ ơi, nếu như vậy.

..