Ao No Exorcist: Ba Hoàng Tử Quỷ

Chương 15: Đêm nay, đường phố Tokyo có màu đỏ (4)

“Các ngươi đều lại quái vật. Tại sao lại bán mạng cho loài người?”

Con Ghoul gầm lên chất vấn. Vũng nước màu xanh lá cây từ miệng nhiễu thành từng giọt vào mặt đường, kéo theo tiếng “xì xì” vang lên. Khói bốc nghi ngút để rồi đọng lại đó là một loạt những cái lỗ li ti. Mặt đường đã bị ăn mòn trong giây lát.

Không đáp lại cậu trả lời, cái dù là kẻ xông lên đầu tiên. Tuy tốc độ của nó rất nhanh nhưng bản thân con Ghoul cũng được bóng đêm hỗ trợ, nó chỉ kém một chút xíu. Thế nhưng khi thực hiện né đòn, thân thể của nó bỗng dưng trì trệ. Tất cả các vùng trên cơ thể đều không hoạt động được hệt như bị ai đó trói. Chính vì giây phút bất động ngắn ngủi, nó đã không thể né thành công. Một mảng da thịt bị đâm lủng. Dòng máu màu xanh lục theo cánh tay rỉ xuống.

Cảm giác đau đớn khiến nó rống lên rồi lại nhìn về tên nhân loại đang đứng đằng sau cái đèn lồng. Trực giác mách bảo điều vừa rồi là do hắn làm. Bản năng chiến đấu gợi ý nó phải giết chết này trước. Hắn cũng giống như các Aria, những gã Tu Tiên Giả hệ Thuỷ hoặc Mộc, hay những bọn chuyên cầm sách đọc thơ. Rất lợi hại nhưng thân thể yếu ớt vô cùng.

Lấy tốc độ chỉ kém cây dù kia một ít, nó toàn lực xông về phía tên kia, vượt khả năng thích ứng kém cỏi của cái đèn lồng. Lách người sang một bên để tránh các lá bùa nhưng một tấm vẫn đánh trúng cơ thể nó. Bùa bốc cháy khi chạm vào những khúc xương gây đau đớn và thống khổ, đặc biệt là ở phương diện tinh thần.

Thế nhưng con Ghoul không từ bỏ. Bộ vuốt nhọn hoắt toan đâm vào tên kia thì lại bị một vòng sáng màu xanh đáng ghét ngăn cản. Đòn thứ hai vung lên lại bị ngăn cản. Ngay cả chỗ axit xanh lục của nó cũng không thể chạm vào người kia mảy may.

Đáng ghét! Tại sao lại vậy?

Con Ghoul lập tức chạy xa ra khi đèn lồng và cái dù xông tới. Nó nhìn chằm chằm người thanh niên với vẻ mặt không đổi từ đầu trận chiến đến bây giờ. Tất cả đòn tấn công của nó đều bị vô hiệu. Vòng sáng màu xanh kia sẽ luôn xuất hiện kịp lúc.

Nó không hiểu. Nó đã từng chiến đấu với những kẻ tương tự. Mỗi lần sử dụng ma thuật đều là gánh nặng cho những kẻ thi pháp. Tinh thần lực, ma lực và những lực lượng quan trọng khác đều bị hao tổn. Thế nhưng người kia thật giống như một cái động cơ vĩnh viễn có thể luôn sử dụng phép thuật.

Ngẫm lại những đòn đánh bị ngăn chặn, nó phát hiện cái vòng chắn kia chỉ xuất hiện đúng vào vị trí bị tấn công. Đối phương đã phán đoán nó sẽ công kích ở chỗ nào và sử dụng lá chắn đúng vào chỗ đó để tiết kiệm nhiều ma lực nhất thay vì phải dùng lá chắn bao trùm toàn thân.

Từ khi nào các pháp sư lợi hại như vậy rồi? Trực giác chiến đấu hoàn toàn không thua gì một chiến sĩ.

Nó nên làm gì đây? Bằng truyền thừa khắc ghi trong bản năng của nó, nó biết phải tiêu diệt những kẻ sử dụng pháp thuật đầu tiên, sau đó là kẻ có khả năng cứu chữa, tấn công từ xa. Chiến sĩ sẽ là kẻ chết sau cùng.

Nó đã dùng cách này để giết chết một đội Tu Tiên Giả năm người có cấp Thông Thường. Nhanh chóng tiêu diệt kẻ mang hệ Mộc và Thuỷ để đội hình đối phương mất khả năng khống chế và cứu chữa. Sau đó đuổi theo hệ Phong để phòng ngừa bị đánh lén. Tuy hệ Kim và Hoả có sát thương rất mạnh nhưng chúng chỉ có bấy nhiêu đó mà thôi. Sinh ra với chủng tộc là quỷ, ưu thế của nó trước những chủng tộc khác hầu như là tuyệt đối.

Một Diệt Quỷ Sư thông thường sẽ không bao giờ đủ sức chống lại một con quỷ Thông Thường. Điều này càng đúng khi lên cấp Tinh Anh và Trác Tuyệt. Quỷ sẽ luôn mạnh mẽ hơn, đây là định luật vĩnh hằng bất biến.

Nhưng kẻ đứng trước mặt dường như phá vỡ thế giới quan của nó. Những lá bùa của hắn thực sự rất mạnh nhưng tốc độ của nó nhanh hơn. Nó sẽ không thể nào bị đánh trúng trừ phi tiến đến quá gần. Hai điểm đáng gờm duy nhất là khả năng tạo vòng bảo vệ và khả năng trói.

Nếu như vậy…

Con Ghoul gào lên. Nó nghĩ mình biết phải làm gì để chiến đấu với những kẻ này. Ghoul xông vào, cây dù cũng lao tới. Nó xoay người né tránh và đồng thời vung tay khi dù vừa đi qua. Lấy chênh lệch tốc độ, nó có thể sẽ không đánh trúng nhưng lần này… Cánh tay của nó bỗng nhiên dài hơn. Các đốt xương không ngừng kéo dãn ra và lấy một góc độ xảo quyệt nhất để tấn công cây dù.

Dường như không dự liệu được chiêu này, con mắt tại thân dù trừng to ra và có chút hoảng sợ. Thế nhưng một vòng sáng xanh lại xuất hiện trước mặt nó, thành công bảo vệ nó.

“Qủa nhiên”

Con Ghoul kéo dài cánh tay còn lại để tấn công tên còn lại đang lao tới. Một vòng sáng xanh cũng xuất hiện trước cái đèn lồng, thành công bảo vệ nó khỏi đòn tấn công của Ghoul.

Tên Ghoul lùi lại. Nó rống lên một tiếng dường như hưng phấn khích tìm được cách đối phó với ba tên này. Hai con quái vật là vũ khí đắc lực của tên kia nhưng cũng đồng thời là nhược điểm của hắn. Nếu có thể giải quyết hết hai con quái vật này, tên nhân loại kia sẽ hoàn toàn vô dụng.

Ghoul đổi kế hoạch tác chiến. Nó dốc toàn lực lao đến cây dù, mà dù thấy thế cũng vội vã bay đi. Tốc độ chênh lệch không nhiều, Ghoul lại kéo dài cánh tay và thành công bắt được nó. Ghoul siết thật chặt cán dù mà cây dù thì thét lên thảm thiết. Những tưởng nó có thể thành công tiêu diệt tên quái vật này thì bỗng nhiên toàn bộ cơ thể đều không cử động.

Nó hung ác liếc nhìn tên nhân loại, nhận ra đây là kỹ năng của hắn. Chiếc đèn lồng đỏ hoe bay đến nhưng nó vẫn bị trói đứng im. Một giây, một giây rưỡi, nó cảm thấy sợi dây trói vô hình đang dần lỏng ra thì cái đèn lồng đã tiếp sát. Chiếc lưỡi đèn lồng quất ngang người Ghoul, nó chỉ cảm thấy toàn thân mình nóng rực. Tại vùng bị liếm, những nguyên tố lửa hung hăng tàn phá cơ thể nó, một số khúc xương đã cháy đen.

Ghoul rống lên đau đớn. Nó nhảy xa về phía sau và đồng thời phun thứ chất lỏng xanh lè trong miệng. Át chủ bài thứ hai của nó, dung dịch axit với khả năng ăn mòn cực hạn. Thế nhưng cây dù lại nhanh chóng chắn trước mặt cái đèn lồng. Ánh mắt nó và gã nhân loại kia cùng phát ra ánh sáng màu xám.

“Tuyệt kỹ: Xoay thật nhanh”.

Một tiếng nhật ngữ lạnh lẽo vang lên. Cây dù bắt đầu xoay và tạo thành một cơn lốc cuốn tất cả dịch axit của Ghoul bay lên trời. Những dịch đó bị gió phân tán, tinh chuẩn đổ xuống những con quỷ cấp thấp đang chiến đấu với hai gã còn lại. Át chủ bài mà Ghoul tự hào đã giết chết thuộc cấp của nó.

Cuộc chiến đã kết thúc. Nó chỉ đánh ngang cơ với gã thanh niên và hai con quái vật của hắn thì bây giờ hai tên khác lại đến hỗ trợ. Không thể để điều này xảy ra, nó quyết định dùng át chủ bài cuối cùng.

Cả người Ghoul bắt đầu sáng lên, những dòng nhỏ bé li ti xuất hiện trên các khúc xương tựa như những mạch máu. Con Ghoul nhuộm ướt người bằng thứ dịch màu xanh trong miệng, bộ vuốt nhọn hoắt cũng đang rỉ xuống từng giọt kịch độc. Sử dùng độc tố trong miệng để biến toàn bộ cơ thể trở thành một vũ khí sinh học di động. Bấy giờ bộ vuốt của nó không chỉ sắc nhọn mà còn có tính ăn mòn ghê gớm.

Kéo dài hai tay về phía hai con quái vật thì một vòng sáng xanh ngay lập tức xuất hiện để chặn hết sát thương. Tuy nhiên nó lại không thể chắn được những giọt axit bắn ra tung toé trong quá trình va chạm. Bị dịch xanh lục bắn trúng, lũ quái vật thống khổ reo lên thì hai thanh âm lạnh lẽo lại vang lên.

“Spi’de!” “Bladi’el”

Lời vừa dứt, Ghoul nhận ra hai tên trước mặt mình mạnh lên trông thấy. Vốn dĩ tốc độ của nó chỉ chậm hơn cây dù kia một chút, bấy giờ lại hoàn toàn thua xa. Mà ở một bên khác, ánh mắt của đèn lồng cũng phát ra ánh sáng màu xám. Ghoul vô cùng cảnh giác. Cây dù mới nãy cũng phát ra thứ ánh sáng này và thành công hoá giải kịch độc của nó. Đó là lý do nó không hề dám phun bất kỳ thứ độc nào ra nữa. Vậy còn tên này thì sao?

“Tuyệt kỹ: Khổng lồ hoá”.

Nương theo một tiếng nhật ngữ, cơ thể đèn lồng bắt đầu tăng trưởng. Một mét, hai mét, ba mét để rồi đạt đến bảy mét. Khí tức cũng không ngừng tăng lên. Từ một con quái vật mạnh hơn cấp Thông Thường một chút, bỗng nhiên đạt đến đỉnh điểm và cuối cùng nhảy cóc sang Tinh Anh, hoàn toàn ngang bằng với nó.

Kinh ngạc. Hoảng sợ. Thất thố.

Con Ghoul không thể tin được. Đây là kỹ thuật gì mà lại khiến cho sinh vật nhảy cóc tới một cấp bậc? Nhưng mọi thứ đã quá trễ để suy nghĩ thêm. Hai con quái vật lao vào và xáp la cà với nhau. Bộ vuốt nhọn hoắt tẩm dịch ăn mòn xanh lục liên tục tấn công vào đèn lồng. Mà những lần quất lưỡi của cái đèn đều mang theo nguyên tố lửa, thứ nguyên tố mà nó sợ nhất, đốt cháy rất nhiều bộ phận trên cơ thể nó.

Mà ở một bên khác, con mắt duy nhất của cây dù cũng đang sáng lên. Nó bỗng dưng nhận được một lượng tinh thần lực vô cùng lớn từ phía chủ nhân. Sửng sốt quay đầu lại, nó thấy ánh mắt suy yếu của người và những tiếng thở dốc nhỏ bé.

“Chủ nhân đã đến cực hạn. Người đã không còn khả năng chiến đấu và đây mới thực sự là chiến trường cuối cùng”.

Sử dụng lực lượng của mình cùng với tinh thần lực nhận được, nó xoay tròn và quyết định dùng toàn bộ chỗ này để cường hoá cho kỹ năng tấn công thứ nhất của mình. Phóng như bay.

Hai chủ nhân từng nhấn mạnh rất nhiều về kỹ năng này. Rõ ràng chỉ là một chiêu thức bình thường nhưng lại được coi trọng, thậm chí vượt qua tuyệt kỹ mà nó tự hào.

“Umbrella à, Phóng như bay là một chiêu thức rất mạnh. Bởi vì nó hầu như triệt tiêu lực cản không khí, dồn toàn bộ sức lực vào một điểm. Nếu như có thể xoáy liên tục khi tiếp xúc với kẻ địch thì đây sẽ là một đòn tấn công mạnh mẽ hơn cả những tuyệt kỹ của quái vật cấp Tinh Anh”.

Lời của chủ nhân Adam ôn hoà vang lên trong tâm trí nó. Cây dù bấy giờ đã xoáy thật nhanh. Dịch máu, gió bụi, lá cây… tất cả đều hội tụ vào trong dòng xoáy của nó. Bởi vì xoay quá nhanh, toàn thân Umbrella bắt đầu bốc lửa. Một Shikigami Thông Thường như nó có tài đức gì mà thực hiện một đòn tấn công mạnh hơn cấp Tinh Anh? Cơ thể nó không cho phép đều này.

“Sống vì chủ nhân. Chết vì chủ nhân”.

Umbrella không quan tâm. Đau đớn càng làm nó thanh tỉnh. Ý thức đã dần trở nên mơ hồ nhưng vẫn gắt gao nhìn về một hướng. Khoảnh khắc khi con Ghoul đâm vào cơ thể đèn lồng, đèn lồng rít lên rồi ngã xuống. Một quái vật dùng kỹ năng để nhảy cóc vào cấp Tinh Anh thì làm sao có thể chiến thắng một kẻ đã ở Tinh Anh từ lâu?

Con Ghoul như nỏ mạnh hết đà. Toàn thân nó cháy đen. Nó đã dùng toàn bộ vốn liếng của mình để đánh nhau với đèn lồng ở trạng thái khổng lồ hoá. Trơ mắt nhìn một ngọn lốc xoáy mang theo vô vàn cơn gió đang phóng về phía mình, con Ghoul đứng lặng im. Nó đã không còn khả năng di chuyển.

Trong khoảnh khắc, nó dường như hiểu ra. Tên nhân loại đã trao toàn bộ lực lượng của mình cho cây dù. Mà cây dù khi nhận được sức mạnh lớn như vậy cũng không hề phản bội và bất chấp nguy hiểm để thực hiện một đòn tấn công vượt quá giới hạn của nó.

Chủ nhân tin tưởng và bảo bọc thuộc hạ mà thuộc hạ cũng dốc hết sức không phụ lòng chủ nhân. Bằng cách nào mà một sự ràng buộc đầy tín nhiệm như thế này có thể hình thành a? Nó thật ghen tị. So với những con quỷ cao thượng, những kẻ không bao giờ chịu nhìn vào mắt và coi thuộc hạ của mình như cỏ rác thì hai tên quái vật này thật may mắn. Chắc đó cũng có thể là lý do mà chúng cố gắng hết sức đi.

“Nếu như mình có thể được theo hầu người kia…Chỉ tiếc là không có nếu như”.

Ngọn lốc đâm xuyên cơ thể con Ghoul và làm tất cả các khúc xương đều tan vỡ. Lần theo cơn lốc, máu thịt và xương của cả trăm con quái vật vương vãi và trải dài khắp nơi. Để rồi dưới ánh trăng sáng khung cảnh trông thật máu me, yêu diễm và ghê rợn.

Đêm nay, đường phố Tokyo có màu đỏ.

Đêm nay, âm dương sư nhất chiến thành danh...