Ao No Exorcist: Ba Hoàng Tử Quỷ

Chương 12: Đêm nay, đường phố Tokyo có màu đỏ (1)

Điện thờ Abe no Seimei, miếu thờ lớn nhất cung phụng vị âm dương sư vĩ đại nhất xứ sở hoa anh đào. Nguyên bản nơi này rộng thênh thang, bóng râm từ những tán cây xanh phủ kín mặt đất. Các cơn gió mát lạnh luôn dạo chơi quanh đây, tinh nghịch thổi vào lòng người từng cơn sảng khoái.

Luôn là một chốn linh thiêng không có bao nhiêu người qua lại, nơi này bấy giờ đã chật kín. Mỗi tấc đất lại chen chút đến hai, ba cái mạng. Đám trẻ con nghịch ngợm chơi trò trốn tìm mà những người lớn thì mệt mỏi tựa lưng vào các gốc cây.

“Đây là cháo của mọi người, xin hãy dùng ngay cho nóng”.

Ren kính cẩn mang những cái tô với đầy ắp cháo đến cho người tị nạn, ở bên trong còn được nấu với một chút thịt bằm và đậu hũ. Điện thờ của sư già và cậu đã đón nhiều người tị nạn ở khắp nơi. Có người độc thân, cũng có người mang theo gia đình và con cái. Họ xuất thân khác nhau, chỗ ở cũng khác nhau nhưng có một điểm chung là họ đều trong vô cùng cực nhọc và lam lũ.

Lắng nghe họ trải lòng về đời mình, một thế giới mới như mở ra trong Ren. Khi cậu biết âm dương sư có thể thực hiện đủ loại phép thuật thần thông, Ren đã vui mừng đến cỡ nào. Có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục. Ren vinh dự vì địa vị của âm dương sư được tăng cao, cậu thậm chí suy nghĩ mình sẽ tìm chàng thanh niên tóc trắng kia để bái làm sư phụ. Dù gì, nếu có thể hô phong hoán vũ, cưỡi mây đạp gió thì ai muốn trở thành người bình thường đâu.

Nhưng tâm thái của Ren đã thay đổi hẳn. Chứng kiến những người cùng khổ kia và nghe sư già giản, cậu mới thấy thế giới này phức tạp đến cỡ nào. Không âm mưu thì có toan tính, ai ai cũng muốn mình trở thành người có lợi nhất. Vậy lẽ nào vị âm dương sư với mái tóc trắng dài kia, người cậu thần tượng cũng toan tính như vậy sao?

Bưng khay thức ăn trống rỗng đến bếp, Ren ngẩng đầu kia nghe sư già gọi. Ông đang đứng bên một cái nồi sắt lớn, liên tục khuấy đều cháo.

“Con đã phát hết cháo cho mọi người chưa?”

“Con đã. Nhưng trong kho không còn nhiều thịt và gạo. Nếu không phải vì thầy đã đặt gạo từ hai tuần trước thì bấy giờ kho đã trống rỗng. Con cũng đã gọi cho một số đại lý nhưng chẳng biết vì sao họ luôn tìm cớ không bán cho chúng ta”.

“Mặc kệ đi. Được đến đâu hay đến đó”.

Sư già mở miệng cười ha hả. Ông lấy hai chiếc bát gỗ cũ kỹ rồi rót cháo vào. Hai thầy trò vì cứu trợ mà quên cả ăn uống. Nếu những người tị nạn có ở đây, họ sẽ bất ngờ khi biết mình là người được ăn đầu tiên.

“Con vẫn kiên trì ở lại đây sao Ren, thậm chí khi ta đuổi con đi”.

Sư già xì xụp húp vài muỗng cháo, không để ý tới gương mặt đang trở nên khó coi của Ren mà tiếp tục nói.

“Lấy danh nghĩa chủ trì điện thờ và là người giám hộ của con, ta hoàn toàn có thể yêu cầu con rời khỏi đây. Ta sẽ cho con một ít tiền đủ để chi trả phí sinh hoạt và học tập tại Đại Học Tokyo. Lấy năng lực học tập của con, con rất nhanh sẽ học thành tài, ra trường cưới một cô vợ xinh đẹp, có một cuộc sống hạnh phúc. Thế nên tội tình gì mà cứ phải ở lại đây đâu?”.

“Con cũng thấy trên Tivi, báo đài rồi đó. Người thường toan tính nhau qua các chính sách chính trị, chứng khoán…còn những người siêu phàm thì dùng cái mạng để tính nhau. Thế giới này có rất nhiều góc tối dơ bẩn mà ta không muốn để con thấy”.

“Nhưng rốt cuộc con đã thấy”.

Ren nhìn thẳng vào mắt sư già. Gương mặt anh tuấn pha chút trẻ con bấy giờ trông vô cùng kiên định.

“Bố mẹ đã bỏ con lại trước cổng điện thờ. Con lớn lên với tình yêu và sự săn sóc của thầy. Nơi này chỉ có hai chúng ta nhưng con hạnh phúc. Con mãi không quên cái ánh mắt thành kính của thầy khi nhìn vào bức tượng Abe no Seimei, khoảnh khắc khi con học tập mệt mỏi và tựa lưng vào gốc cây đào để ngủ. Bữa cơm hằng ngày đều là rau dưa nhưng con thoả mãn. Con sẵn sàng dâng hiến cuộc đời mình cho chốn miếu thờ thanh tu. Bởi lẽ đây chính là con đường con chọn và con thấy hạnh phúc với sự lựa chọn đó”.

Thấy Ren đã ăn xong, dọn chén rồi chuẩn bị rời đi. Sư già mới nghẹn ngào khẩn cầu.

“Nếu vậy, con hãy đi khỏi đây qua đêm nay có được không? Chỉ cần qua đêm nay, con hẵng trở về. Miếu thờ này sẽ vĩnh viễn mở ra với con”.

Ren cười nhìn thầy mình. Cậu lắc đầu không nói rồi rời đi.

Sư già gục đầu xuống thở dài. Ông lấy vài viên cờ trong túi rồi thảy lên bàn. Cờ văng tứ tung, mỗi mặt đều có một ký tự đặc biệt. Nhìn dòng chữ được tạo nên từ những con cờ, sư già lắc đầu ngao ngán.

“Đoán không ra…Thật sự đoán không ra”.

*

[Tin tối cho những người dân đang sống tại các thành phố bị quỷ tấn công, chính phủ Nhật Bản đã quyết định điều đồng các lực lượng Diệt Quỷ Sư tinh anh tại các thành phố như Tokyo, Osaka, Yokohama, Nagoya… đến trấn thủ tại nơi này. Người dân sẽ sớm lấy lại cuộc sống an bình và được bồi thường xứng đáng ]

[Phát hiện dấu vết của ác quỷ cấp Sử Thi. Hiệp Sĩ Mephisto và Shiro Fujimoto - Paladin thứ 250, hiệu trưởng của học viện Chân Thập Tự tại Tokyo đang trên đường điều tra].

[Buổi bán đấu giá những lọ thuốc chữa thương Potion trung cấp do đại sư Evon Ladren đã khép lại thành công. Mỗi lọ thuốc được bán với giá ba nghìn năm trăm dollar, tổng cộng mang về cho vị đại sư 35000$.

Phát biểu cảm nghĩ về buổi đấu giá, vị đại sư cho hay: “Nhiều người nói Potion của tôi là đắt nhưng thực tế thì không. Ai ai học nghiên cứu Dược Học cũng phải đều trải qua vô vàn thí nghiệm và sở hữu một lượng kiến thức khổng lồ. Chưa kể đến những thiết bị nghiên cứu, tinh lọc đắt đỏ”]

Ba anh em Adam, Rin và Yukio ngồi xem tivi mà mỗi người có những tâm tư khác nhau. Rin thì thèm chảy dãi khi nghe nói một bình thuốc Potion có thể bán với giá cao như thế này. Nếu Yukio có thể điều chế thành công những loại dược phẩm kia, chẳng phải cuộc sống của ba anh em họ sẽ nhanh chóng được cải thiện? Rin thực sự rất muốn ăn những món do các đầu bếp trong căn tin của học viện Chân Thập Tự nấu. Nó thật sự quá thơm, quá ngon.

“Yukio này, tại sao em không điều chế ra những bình thuốc như thế này để bán lấy tiền?. Anh em chúng ta sẽ giàu to”. Rin nằm dài trên sàn nhà thuận miệng kêu gào.

Yukio trợn trắng mắt. Cậu vốn dĩ muốn lờ đi nhưng thấy anh Adam lại đang nhìn mình chăm chú. Yukio do dự một chút rồi nói.

“Dược Học thật sự rất khó. Các anh thấy người ta nhận được danh hào “Đại Sư” chỉ bởi vì chế ra Potion trung cấp. Lấy năng lực bây giờ, em có thể chế tạo ra Potion hạ cấp”.

Rin giật mình ngồi dậy nhìn em trai mình đồng thời há mồm thật to.

“Cái gì, em có thể chế ra Potion hạ cấp? Vậy tại sao không đi chế thuốc!! Nhanh nhanh, cơ hội làm giàu của anh em chúng ta đến rồi”.

Rin lập tức đứng dậy, ôm chặt hai nách Yukio như muốn xốc cậu lên để đi chế thuốc cho bằng được. Nhưng Yukio thì biểu hiện bất đắc dĩ.

“Vậy tại sao em không thử?”

Adam hiểu khá rõ Yukio. Ba anh em cậu đều giống nhau một điểm là không sợ hãi hay e ngại song cách biểu hiện của mỗi người lại khác nhau. Adam không bao giờ sợ hãi bởi vì cậu luôn có kế hoạch để đối phó với những gì có thể xảy ra. Nếu Adam được yêu cầu sử dụng tám tiếng đồng hồ để chặt cây, cậu sẽ dùng sáu tiếng để mài rìu và sẵn tiện tìm các biện pháp hiệu quả nhất. Người nào dám tính kế cậu ư? Cậu sẽ có phương án A để đối phó. Phương án A không được? Không sao. Cậu còn có phương án B,C,D, hai mươi chữ cái còn lại.

Rin không sợ hãi vì bản tính của nó là ngang tàng, không sợ trời không sợ đất. Với nồng độ máu chúa quỷ chiếm tới 99%, một khi Rin tức giận nó sẽ biến thành một cái hack mà bản thân Adam cũng không dám trêu vào. Đứng trước sức mạnh vũ lực, trí tuệ nhỉnh hơn một bậc. Nhưng đối diện với một sức mạnh vũ lực không thích xài não, tốt nhất là nên tránh xa.

Đó là lý do ngươi không bao giờ nên tính toán với những kẻ có đầu óc đơn giản hoặc không thích xài não. Bởi lẽ dù kế hoạch của ngươi có tinh vi đến đâu, bọn họ đều sẽ dùng một phương thức kỳ quái không thể tưởng nào đó mà thoát khỏi kế hoạch của ngươi. Nếu ngươi quyết định phương án đơn giản thì “BÙM!”, bọn họ cũng bằng một cách kỳ quái nào đó mà thông minh đột xuất và thoát khỏi kế hoạch của ngươi .

“Không thể trêu vào! Không thể trêu vào”

Adam nhìn Rin đang hùng hùng hổ hổ mà đậu đen rau muống trong lòng. Cậu bất giác nhích người ra xa em trai mình một chút.

Mà Yukio thì lại là một người vô cùng biết mình. Nó không tự ti, cũng không kiêu ngạo. Nó chỉ là hiểu rõ thực lực của chính mình. Nếu Yukio làm được, nó sẽ làm. Nếu chắc chắn không làm được, nó nhất định sẽ không làm.

“Điều gì đang cản trở em?”

Thấy vẻ mặt đầy mâu thuẫn của Yukio, Adam mới kêu lên tên nó. Đến bây giờ Yukio mới chịu nói thật.

“Giá thảo dược dù là cái rẻ nhất cũng được bán với giá 10$ một sợi. Công thức của Potion hạ cấp “Diễm Hương” được phổ biến gồm: 3 lá Ngân Diệp, 7 hoa Thuỷ Bình và một viên sữa mật ong chúa của dòng Bloodied. Ngân Diệp được bán với giá 20$ một lá, Thuỷ bình 17$ và sữa mật ong chúa là 75$. Nếu em muốn pha chế một bình Potion hạ cấp thì cần phải bỏ ra 254$ tương đương với 34225 yen Nhật (gần 6 triệu VND)”

“Chưa kể đến các anh phải bỏ tiền mua các loại máy móc, thiết bị thích hợp để tăng cao hiệu suất điều chế. Các loại máy lọc, máy ly tâm… là không thể thiếu. Nhưng các loại máy đó trên thị trường được bán với giá hàng chục nghìn đô la”.

Nghe đến cần thật nhiều tiền để chế một lọ thuốc, Rin thật sự chóng mặt rồi. Cậu lặng im quay về chỗ của mình và ngoan ngoãn xem phim. Mà Adam thì trầm mặc không nói.

“Chưa kể đến là sự cạnh tranh khốc liệt trong thị trường thảo dược. Các vườn nuôi thảo dược đều ký hợp đồng với một xưởng điều chế thuốc duy nhất. Mà để bán được Potion với giá cao, các xưởng sẽ phân phối thuốc đến các sàn đấu giá mà họ ký hợp đồng. Từ đó tạo thành mô hình tam giác độc quyền gồm: “vườn, xưởng và sàn”. Một Dược Sư tự do muốn tự điều chế và tự bán thuốc là điều không thể nào. Bởi vì Vườn khống chế nguyên liệu, Xưởng khống chế kỹ thuật và Sàn Đấu Giá khống chế tiêu thụ”.

“Thế hai lọ thuốc em đã sử dụng trong cuộc chiến với con cóc Reaper đến từ đâu?”.

Yukio vuốt đầu con cóc đang lộ vẽ thoả mãn trên vai mình rồi tiếp tục nói.

“Anh nhớ vườn thuốc Tokyo chứ, nơi xảy ra sự kiện về âm dương sư? Các Dược Sư tự do không muốn trở thành cu-li cho ba nơi kia đều tập trung tại đó. Nếu em chế tạo thành công một bình Potion “Diễm Hương” với giá gốc 254$, em sẽ thu về 25$. Họ sẽ thưởng thêm tiền nếu Potion có chất lượng tốt. Theo nguồn tin em nhận được từ vườn thảo dược Tokyo thì những Potion của em đã được bán đấu giá 700$ một bình. Đáng tiếc là em không có nhận được chỗ tiền đó”.

“Lừa đảo! Thật là lửa đảo mà!!!”

Rin tức giận hét lên. Cậu đếm ngón tay tính toán rồi trừng mắt những Yukio.

“Chúa ơi! Yukio!. Chúng bán Potion em chế tạo với giá 954 đô la mà em chỉ có thu được 25 đô la. Thật là bóc lột! Không thể tưởng tượng nổi”.

Rin nổi điên lên rồi. Cậu thực sự muốn chạy tới cái vườn kia rồi rút kiếm chém sạch thảo dược cho hết giận nhưng Yukio lại coi đó là điều hiển nhiên.

“Các công thức được viết trong sách không hoàn toàn đạt hiệu quả đúng như lời nói bởi vì chúng đã bị lược bỏ một số thành phần tuy không quan trọng nhưng có vai trò quyết định trong chất lượng của sản phẩm.

Ví như sách không hề đề cập tới phải thêm một viên sữa ong chúa vào trong công thức của “Diễm Hương” và phải đến vườn thuốc em mới được học. Thêm sữa ong chúa Bloodied vào “Diễm Hương” sẽ tăng chất lượng của nó từ 60% lên 90%. Em lấy kiến thức, kinh nghiệm điều chế thuốc và danh tiếng. Họ nhận được tiền. Đây là sự hợp tác dù nó có hơi bất công. Hết cách rồi, ai bảo anh em chúng ta thân côi thế côi, không có thế lực nào chống lưng?”

Những lời “thân côi thế côi”, “không có thế lực chống lưng” giống như một con dao đâm thẳng vào trái tim Adam. Cậu nhìn cậu em trai nói về vị trí của mình trong danh sách xếp hạng các Dược Sư tại vườn thảo dược, rằng những bình Potion nó tạo ra với chất lượng tốt như thế nào. Đôi mắt ẩn giấu niềm tự hào nhưng có chút buồn buồn khiến Adam chạnh lòng.

Yukio là một thiên tài, đặc biệt là về môn Dược học. Những Diệt Quỷ Sư vừa trở thành Doctor còn không thể pha chế một bình Potion hạ cấp có chất lượng cao, vậy mà Yukio lại làm được khi mới mười sáu tuổi. Điều này không thể không làm Adam điều chỉnh kế hoạch của mình.

Yukio không quan tâm đến tiền, danh vọng hay địa vị. Nó chỉ muốn kiến thức và đạt được những thành tựu viên mãn trong lĩnh vực Dược Học. Nhưng trong một thế giới mà ngay cả những kiến thức cơ bản cũng bị giấu diếm thì thật là bi ai.

Adam đứng dậy nắm vai em mình rồi an ủi bảo.

“Hết thảy sẽ tốt hơn”.

Yukio gật đầu cười. Thấy hai anh em mình mùi mẫn như thế, Rin cũng ôm chầm lấy cả hai rồi gào to.

“HẾT THẢY SẼ TỐT HƠN!!!!”

“Hahaha!”

Thế là trong căn phòng ký túc xá Chân Thập Tự, ba tiếng cười giòn giã vang lên...