Xuyên Về Thời Lê Hỗn Quân Phiệt

Chương 51: Vũ Hồng (Cầu đề cử, cảm ơn bác Robert Bosmans, Thích chuyện chữ đã tặng quà. Các bác khác đã đề cử)

"Mẫu phi đang nóng giận, hoàng muội chịu khó ở nhà vài ngày, hôm nào sinh nhật, hoàng huynh tới đón."

Lê Đào rưng rưng nước mắt:

"Hoàng huynh không thương hoàng muội, muốn hoàng muội chết ngạt trong không gian cô quạnh đó ư."

Quốc lắc đầu:

"Nghe lời đi, hoàng huynh còn có việc phải giải quyết."

Xong kệ từng tiếng: 'Thối sư huynh' phát ra, trở lại xe ngựa, thấy Quốc nhìn sang, Đại Lâm hiểu ý, đáp:

"Thưa Vương gia, ban đầu việc này xuất phát từ khu Bắc, dần dần truyền vào trà lâu, tới tai đám quan Ngự Sử."

Quốc cắt ngang:

"Cái đó bản vương không quan tâm, nói trọng điểm."

Đại Lâm gật đầu:

"Các manh mối đều hướng về Hợp Hoan Lâu, kết hợp với vụ lần trước, tiểu nhân chắc chắn 100% là chúng. Mặt khác, Trần Long vừa báo lại, đã xác định mật thất ở đỉnh phòng của Mị Nguyệt, tiếc là chưa âm thầm xâm nhập vào trong được."

Quốc cười:

“Thú vị a, lần đầu ở Kinh thành có kẻ dám công khai đối đầu với bản vương, không biết là kẻ ngu hay đủ tự tin đây. Không gián tiếp được thì trực tiếp, chẳng lẽ nàng ta dám cản bản vương đốt phá."

Đại Lâm nói:

"Thưa Vương gia, sợ là không được, bởi theo tin người của ta truyền lại, thì sau hôm đó, nàng ta dưới sự giới thiệu của Trần Đức đã gặp và móc nối thành công mượn dùng danh tiếng Trần Hùng - Chỉ Huy Sứ Điện Tiền, để bảo hộ. Mà Vương gia cũng biết, Trần Hùng trước nay là thân tín của Uy Vương. Cho nên..."

Quốc híp mắt:

“Hoàng huynh à, hoàng đệ còn chưa tính sổ hoàng huynh mấy vụ kia thế mà hoàng huynh lại cản trở tiếp. Đây là muốn sống chết không thôi ư?"

Xong nhẹ giọng:

"Lâu mới có thứ gây hứng thú, bản vương định chậm rãi đùa nghịch, không ngờ không biết điều, ngươi bảo Lan Hương sắp xếp một vở kịch 'Trộm báo án'. Coi như bản Vương thông báo với Kinh Thành là bản vương đã trở về."

Đại Lâm gật đầu.

*

Sáng ngày hôm sau, thành Nam, hai xe ngựa phi nước đại, xong dừng lại trước một khu biệt viện, nơi ở của Chỉ Huy Sứ Thần Vũ – Vũ Hồng. Trên xe một thanh niên cầm quạt phe phẩy bước xuống, tên nô tài canh cửa nhìn thấy, ánh mắt sáng rực vội vã cung kính:

"Thưa Đại Nhân, Lão gia đã đợi ở bên trong."

Vũ Lăng gật đầu móc ra chút bạc vụn ném ra, tên nô tài, nhẹ giọng:

"Lát Vũ Nam tới, để hắn vào thẳng bên trong."

Tên nô tài rối rít cảm ơn.

Khi tiến vào sân thấy Vũ Hồng đang cùng tiểu thiếp Ngọc Nhi vui đùa, Vũ Lăng cung kính:

“Thảo dân bái kiến đại nhân.”

Vũ Hồng cười mắng:

"Huynh đệ ta còn khách sáo cái gì. Mà đến chơi với gia đình huynh là tốt rồi, còn mang quà cáp theo làm gì."

Vũ Lăng đáp:

"Đệ đi buôn bán thấy mấy món hay hay, nên mua lấy làm quà, của ít lòng nhiều mong huynh và tỷ nhận lấy."

Hộp mở ra, đập vào mắt là một vòng ngọc nhỏ, phía dưới lót bằng một sấp ngân phiếu, nếu ra tiền trang đổi ít cũng 2 vạn lượng bạc, Vũ Hồng cười:

"Lần này huynh nhận, nhưng sau không được theo lẽ đó đâu nhé, huynh đệ trong nhà với nhau."

Vũ Lăng đáp:

"Vâng. Huynh dậy phải.”

Xong vỗ trán, tiếp:

“Mà chút xíu đệ quên mất, khi đệ qua Hàng Châu có mua vài thớt vải lụa quý, mang cho Ngọc Nhi tỷ, chắc xe vận chuyển sắp tới."

Quả nhiên nói vậy, Ngọc Nhi gương mặt niềm nở:

"Đệ uống chút trà đi, đây là loại thượng hạng, tỷ mua mãi mới được. Mà chưa có người yêu, mai tỷ dẫn gặp cô bé con Thiêm Sự, vừa đẹp người vừa đẹp nết."

"Họ Vũ có người phát quang cơ đồ rồi."

Bầu không khí vui vẻ, nhưng chưa được một tuần trà, thì một người be bét máu chạy vào, Ngọc Nhi sợ hãi lui lại, Vũ Lăng mặt lạnh băng:

"Ngươi biết đây là đâu không? Mau quỳ xuống."

Vũ Nam cúi đầu:

"Vâng, nhưng thưa cậu chủ con hốt hoảng vậy là xe hàng vận chuyển lụa bị đánh cắp.."

Cả ba cả kinh, Vũ Hồng gằn giọng:

“Ở Kinh Thành mà bọn cướp dám vô pháp vô thiên thế ư?"

Vũ Nam tiếp:

“Thưa quan gia, thưa cậu chủ là người của ta bị mua chuộc, xong âm thầm đánh thuốc mê, đợi dính đòn thì xông vào chém giết, lúc đó con đi vệ sinh lên may mắn tránh một kiếp.."

Vũ Lăng đạp mạnh:

“Ngu xuẩn, mày biết đó là đồ tao chuẩn bị cho Ngọc Nhi tỷ không? Đó là hàng thượng hạng, không phải có tiền cũng mua được đâu. Dùng nó may áo đẹp lắm."

Nghe vậy, Ngọc Nhi động lòng, khuyên:

“Không phải tức giận lúc này là được, điều quan trọng nhất lúc này là chúng ta cần tìm lại số lụa đó."

Xong nhìn qua bên, ánh mắt ngập nước, Vũ Hồng cười nhẹ, hôn lên má người đẹp, đáp:

"Nếu Kinh Thành, thì để huynh huy động người đi tìm, dám động vào đồ của đệ, huynh sẽ khiến chúng phải lột da.”

Vũ Lăng gật đầu:

"Đệ cảm ơn."

*

Không lâu từ trong phủ, Vũ Hồng và Vũ Lăng mang theo 100 người dưới sự chỉ dẫn của tên kia đi tới chỗ bị đánh cướp. Trên đất nằm hơn 10 người, mùi máu tanh bắt đầu dẫn dắt chim ruồi...Vũ Hồng ngồi xuống, trầm giọng:

"Một đao lấy mạng, đám này chắc chắn là chuyên nghiệp. Đệ có đắc tội với ai không."

Vũ Lăng đáp:

"Đệ chủ yếu buôn bán bên ngoài, cũng mới vào Kinh Thành, sợ là khi xuống thuyền hàng hoá quá nhiều, khiến kẻ gian để ý.”

Vũ Hồng gật đầu, nhìn đám lính:

"Tản ra xung quanh, tìm người tra hỏi, đám này chắc chắn chưa thể đi xa.”

Một hồi, Vũ Hào - Phó chỉ huy sứ xách về một trung niên quần áo lấm lép, cung kính:

"Thưa đại nhân, hạ quan thấy tên này đang ở gần đây. Bộ dáng lấm la lấm lém trông rất khả nghi, nên bắt lại."

Vũ Hồng gật đầu, rút đao ra khỏi vỏ, kề lên cổ, hừ lạnh:

“Bản quan hỏi ngươi, biết đám cướp vừa nãy đi đâu không?"

Tên này run run:

"Thưa đại nhân, con đi làm về, nắng quá nên vào đây trú tạm, không ngờ vừa tới đã chứng kiến cảnh chém giết, tính nhát gan nên chui xuống ruộng trốn. Do ở xa con chỉ nghe loáng thoáng chúng nói đi Hợp Hoan Lâu."

Vũ Hào tiếp:

"Thưa đại nhân, có vẻ lời hắn ta nói đúng, người của ta theo vết ngựa lùng tìm thì cũng phát hiện một xe đang cháy dở gần đó."

Vũ Hồng trầm giọng:

"Được, chúng ta đi."

Nhưng đúng lúc này Vũ Lăng kéo tay:

"Thưa huynh, đệ vừa vào nhưng thông qua trà lâu cũng nghe nói nơi đó của Chỉ Huy Sứ Điện Tiền, Trần Hùng bảo kê...hay bỏ qua đi, lần sau đệ tìm mua lại..."

Thấy Vũ Hồng có chút do dự, Vũ Hào tiến lên nhỏ giọng:

"Thưa đại nhân, trước khi đi phu nhân dặn con phải tìm bằng được, bởi phu có nó may y phục đẹp….người hưởng phúc là đại nhân.”

Nghe thế, Vũ Hồng cười lạnh:

“Thằng đó huynh sớm ngứa mắt, nếu không phải hắn bép xép thì ít nhất huynh không bị phạt nửa tư. Đi."

Mà khi Vũ Hồng dẫn người tới Hợp Hoan Lâu thì một đám cháy hàng loạt diễn ra ở gần Hoàng Cung, Trần Hùng hớt hải chỉ huy dập tắt, đầu đầy mồ hôi.

*

Dù mới sáng sớm nhưng Hợp Hoan Lâu đã vô cùng đông khách, Vũ Hồng mang theo 100 người có mặt đã khiến đám đông xôn xao, Vũ Hồng quát:

"Bao vây lại, tất cả ngồi xuống."

Những binh lính với gươm sáng choang đập cửa từng phòng, lôi nhưng cô gái đang trần truồng xếp hành 1 hàng, còn những khách nhân được giam lỏng trong 1 phòng sau khi đưa tiền hối lộ. Mị Nguyệt đang lười biếng trên giường vội đi xuống, đon đả:

“Thưa đại nhân, không biết ngọn gió nào đưa người tới đây, thảo dân không sớm tiếp đón, mong đại nhân thông cảm.”

Vũ Hồng cười lạnh:

“hôm nay bản quan tới tra án, liên quan tới giết người. Không quen thân gì hết.”

Binh lính được lệnh nhanh chóng ném bao ra, mười xác be bét máu hiển lộ, những người vây xem kinh hô, Mị Nguyệt sắc mặt tái xanh, đi đến sát:

"Thưa đại nhân, thảo dân bị oan, mong người minh xét."

Vừa nói vừa đưa qua một túi tiền, khi ước lượng được khá nặng tay định nhận thì Vũ Hào đã tiến lên, đấm mạnh:

"Ranh con, dám hối lộ quan sai đại thần ư."

Xong nghé tai Vũ Hồng nói:

"Thưa đại nhân, bên ngoài có nhiều người, đại nhân nhận dễ bị mụ ta nắm điểm yếu, còn tiền thì vào trong đó, chúng ta thiếu gì cách moi."

Nghe thế, Vũ Hồng sắc mặt trắng xanh, tiến lên đá túi bụi:

"Dám chơi đểu bản quan ư, chết đi."

Mị Nguyệt không ngừng xin tha, sau đó Vũ Hồng mỏi chân sút sang bên cạnh như một con chó chết. Đợi không còn ai, một tên người hầu mới tiến lại đỡ lên, Mị Nguyệt nhẹ giọng:

“Ngươi đi báo cho Trần đại nhân, và để người điều tra hai kẻ kia, ta muốn chúng bị giày vò từ từ cho đến chết. Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.”

Người này gật đầu, nhanh chóng mất hút trong đám đông.

P/s: Tôi còn 1 chương viết nốt phần này..