Từ Card Captor Bắt Đầu

Chương 22: Cứu thoát cùng chân tướng

“Đừng mà anh hai” Sakura cố vươn tới, đôi mắt đã sưng lên, 2 mắt đẫm lệ, Yue, Mizuki, Lee và Kero không dám nhúc nhích, chỉ có thể đứng nhìn, 2 răng cắn chặt, Tomoyo thì thẫn thờ ngồi nơi đó, 2 tay vô lực buông xuống, ánh mắt trống rỗng, nước mắt không ngừng chảy, muốn phát ra tiếng khóc nhưng cổ họng như bị ai đó bóp chặt không phát ra được tiếng nào

Phụt! Phụt

Chân bên trái của Toya bị chém đứt, đau đớn quá độ khiến anh ta mồ hôi chảy như mưa, 2 mắt đã có chút vô thần, không biết do quá tức giận hay do cây đao quá sắc bén, chỉ cần khẽ vung lên là 2 chân anh ta đã rời khỏi chỗ

Hermes nở nụ cười, nhếch môi nói

“Còn 1 tay”

Toya mắt như phun lửa nhìn Hermes, cắn đầu lưỡi cho mình tỉnh táo lại, muốn dùng tay kia chặt đi cánh tay của mình nhưng muốn động cũng không được, chỉ còn lại 1 cánh tay làm sao anh ta có thể làm được điều mà Hermes nói, Toya đau đớn run rẩy nhìn Hermes nói

“Ta…..không chặt được…..ta…”

“Ồ, vậy sao? Thật đáng tiếc” Hermes cười cười, đưa đôi tay nhỏ bé ra đặt lên đầu Fujitaka, khẽ dùng lực, đầu của ông ta liền bị đẩy sâu xuống dưới cổ, chết đến không thể chết lại

“Ba ơi….ba..huhu” lần này cũng không ai cản Sakura, cô bé chạy tới ôm lấy xác ba mình khóc lóc, Hermes thản nhiên nói

“Đáng tiếc, chỉ cần 1 cánh tay nữa là ông ta có thể sống, chỉ trách anh ngươi quá vô dụng”

“Khốn kiếp” Lee đang bị đám áo đen bắt giữ, cố gắng vùng vẫy nhưng không thoát được, chỉ có thể phát ra 1 câu công kích như vậy

“Chết, quên mất ngươi” nghe được tiếng nói của Lee, Hermes nhếch miệng cười, cánh tay chụp vào hư không, Meiling bị chụp tới

“Thả Meiling ra” Lee thấy Meiling bị bắt hét lớn

“A…..không lẽ ta nhìn lầm? Ta nghĩ ngươi quan tâm là cô bé Sakura chứ? Không ngờ lại là con nhỏ này, chậc chậc”

“Hay là….chúng ta tiếp tục chơi 1 trò chơi đi” Hermes môi khẽ nhếch, từ “trò chơi” trong miệng hắn phát ra, không ai ở đây muốn nghe cả

“Lee Syaoran, dòng dõi của Clow Reed, nếu ông ta ở đây có lẽ có thể giúp được các ngươi, nhưng tiếc rằng ông ta đã chết, bỏ lại sứ mệnh cho 1 cô bé, cùng 2 con linh thú, thế này đi, Lee nè, ngươi chỉ cần giết 2 tên kia, con bé này sẽ được sống, ngược lại, chỉ cần 2 ngươi giết hắn, Sakura sẽ được sống, công bằng quá phải không?” Hermes đi đi lại lại rồi chỉ về phía Lee, Yue và Kero nói

“Ngươi là tên khốn” Lee điên cuồng vùng vẫy, 2 tên đang giữ lấy hắn bị hắn bất ngờ đẩy ra, Lee lao lên, rút ra thanh kiếm đâm về phía Hermes, nhưng khi đến các ngực Hermes 20cm, thì cô gái bên cạnh Hermes liền ra tay

Cô gái kia nhanh chóng tiến lên, 2 ngón tay kẹp lấy đầu thanh kiếm kéo về phía sau, tay còn lại hóa chưởng vỗ vào trên ngực Lee, Lee như diều đứt dây bay lại phía đám người

“Dám đánh lén chủ nhân, ngươi muốn chết!” giọng nói của cô gái kia vang lên, rất nhẹ nhàng, rất êm ái nhưng tràn đầy tức giận cùng lãnh ý, muốn đi tới 1 chưởng giết chết Lee nhưng Hermes phía sau ngăn lại

“Được rồi, nếu ngay cả hắn ta cũng không đánh lại cũng không có tư cách sống đến bây giờ, lùi xuống đi”

Cô gái kia nghe thấy Hermes nói liền dừng lại, liếc mắt nhìn Lee rồi xoay người đi về đứng phía sau Hermes, Hermes tiến tới, mỉm cười nhìn Lee

“Dùng kiếm của ta cho ngươi để giết ta, ngươi là ngây thơ hay ngu ngốc đây, nếu ngươi không muốn chơi, ta cũng không còn hứng thú… xem pháo hoa bao giờ chưa?”

Chưa để mọi người hiểu rõ, Hermes tiến tới nắm lấy cổ Meiling đang hôn mê, ném lên trời, nhìn cảnh này đám người biến sắc, rốt cuộc hiểu rõ lời nói của Hermes là có ý gì. Hermes bàn tay phải phát ra ánh sáng, 1 chưởng đánh lên trời, chỉ nghe ầm 1 tiếng, như pháo hoa nở rộ, nhưng màu sắc chỉ còn lại màu đỏ, như sương bụi rơi xuống tí tách…tí tách

Tất cả mọi người đều bị nhuộm đỏ trong máu, Lee nhìn thấy Meiling chết thảm trước mặt mình, ngay cả xương cốt cũng không còn, 2 tay nắm chặt quỳ trên đất khóc thành tiếng

Hermes cũng không muốn ngăn cản sự bi thương của Lee, mặc cho hắn khóc lóc nơi đó, lạnh nhạt nói với người con gái phía sau nhưng tất cả mọi người đều nghe được

“Thấy được không? Như vậy không phải rất vui sao? Nếu như bây giờ tôi rút ra nuốt lấy linh hồn hắn, hẳn sẽ mỹ vị, niềm vui thú này ngươi phải hiểu thưởng thức, như cô trước kia mới gọi là nhàm chán”

“Ngài nói đúng, vở kịch này rất hay, chỉ tiếc không biết ngài có thể diễn hết hay không đây?” cô gái phía sau mở miệng, 1 lời 2 nghĩa nhưng chỉ có mỗi mình Hermes là có thể nghe được

“Cô không nói gì không ai bảo cô câm đâu” Hermes tức giận liếc nhìn cô gái đó, cô gái đó thì tỏ vẻ thích thú cười khúc khích, không quan tâm đến cô ta, Hermes quay qua nhìn đám người, nhưng lúc này thấy Toya trên mặt đất đang hấp hối liền cười cợt

“A….còn sống sao? Vậy thì chúng ta chơi tiếp đi”

Dứt lời, Hermes đưa tay lên, nắm vào không trung, như bàn tay vô hình túm lấy Toya, nhưng không phải thể xác hắn, mà là linh hồn hắn

“Sakura à, linh hồn của anh ngươi, ngươi muốn anh ta lên thiên đường, hay muốn anh ta biến mất vĩnh viễn đây?” Hermes nắm lấy linh hồn Toya, nhìn qua Sakura nói

Trả lời hắn chỉ là 1 đôi mắt lạnh băng, gương mặt non nớt cùng ánh mắt không chút nào hòa hợp, nhưng Hermes tin tưởng đây không phải ảo giác, ánh mắt kia như muốn xé tan hắn ra, duy nhất 1 ý niệm đó mà thôi

“Trừng mắt cũng không giải quyết vấn đề gì đâu” đối mặt với ánh mắt đó, Hermes chỉ lạnh giọng nói

Như giận giữ tột độ, 2 tay nắm chặt, cả người toát ra 1 cỗ sức mạnh kỳ lạ, Sakura chỉ khẽ nói “Light”. Từ trong người Sakura xuất hiện 1 cô gái toàn thân sáng chói, lao thẳng lên bầu trời, như muốn tách ra đám mây, xé tan bầu trời đen tối, Hermes thấy thế khá bất ngờ, liền 1 chưởng đưa ra, trên bầu trời mây đen càng dầy đặc, nó ôm lấy cô gái sáng chói, kéo cô ta vào bóng đêm vô tận, chỉ tiếc là 1 lúc sau cô ta liền thoát ra được, trở lại trong người Sakura. Hermes cũng không ngăn cản, khẽ cười, muốn nói gì thì phía trước 1 đạo ánh sét lao đến chỗ hắn, hắn khẽ hất tay, đạo sét liền bay lên trời

Tia sét kia bị hất bay, như tức giận âm thanh càng lớn, hóa thành vô số tia sét ôm trọn cả bầu trời, lao xuống dưới đầu Hermes, hắn nhìn thấy vậy chỉ hừ 1 tiếng, toàn thân như được gió thổi từ dưới lên (giống biến thân super saiyan), 2 chân nhún 1 cái lao lên, 2 tay hóa chảo túm lấy từng tia sét, khi gom hết các tia sét lại hắn liền ném lên trời lần nữa. Tiếng nổ không ngừng vang lên, ánh sét như 1 chút tia sáng chiếu rọi bầu trời, sau đó tan biến vào hư không

Hermes bay xuống, mỉm cười nhìn Lee và Sakura nói

“Trong tuyệt cảnh đột phá? Lại còn có thể không sử dụng vật dẫn để thi triển sức mạnh, xem ra lúc trước ta dậy các ngươi cũng học được không ít nha”

Lee và Sakura nghe Hermes nói thế tức giận muốn đứng lên chiến đấu, nhưng toàn thân sức mạnh đã dùng hết, bất lực ngồi đó nhìn chằm chằm Hermes đầy tức giận

Lúc này cô gái phía sau Hermes tiến tới nói

“Thú vui của ngài là đây sao?”

“Biết sao được, tôi rất nhàm chán mà, mà tên kia đâu?”

“Bên kia” cô gái kia chỉ vào linh hồn Toya đang lơ lửng, Hermes nhìn sang, tiến tới, chụp 1 phát linh hồn anh ta liền hóa thành viên châu, Hermes cầm lấy ném vào trong miệng, âm thanh phát ra như nhai kẹo

“Cũng không tệ lắm”

Sakura thấy linh hồn anh mình bị Hermes nhai trong miệng, trong đầu không ngừng hiện lên ký ức tuổi thơ

“Quái vật, lại dậy muộn à?”

“Phù thủy lại đi học muộn”

“Lên đây anh cõng, bênh thế này còn cố đi học”

“Sakura ra, ăn sáng đi con”

“Sakura, trễ giờ rồi đó”

“Sakura……….

“Sakura….Sakura”

Âm thanh của Toya cùng ba mình như quanh quẩn trong đầu Sakura, gia đình ấm áp, sự yêu thương của ba, sự quan tâm của anh hai đã không bao giờ có thể xuất hiện, Sakura thất lạc té xuống ngất đi. Lee thấy thế vội chạy tới đỡ lấy Sakura ôm vào lòng, nhìn Hermes đầy cảnh giác

Tomoyo từ trong đờ đẫn, đau thương từ từ trấn tĩnh lại, đứng dậy, nhìn chằm chằm Hermes như cố khắc sâu hình dạng hắn vào lòng, đôi môi run rẩy khẽ nói

“Tại sao….tại sao chứ, sao bạn lại có thể độc ác như vậy, họ đều là bạn bè của bạn mà……Hermes….bạn…..anh biết không, sợi dây truyền này, ngày đó anh đưa cho em, em luôn xem nó là thứ quý giá nhất, những lời anh nói với em, em đều nhớ rõ trong đầu, hôm đó em bị thẻ bài Clow lấy mất giọng nói, anh ngồi bên cạnh kể chuyện cho em ngủ, em đã rất hạnh phúc…rất hạnh phúc, nhưng tại sao……tại sao chứ!”

Tomoyo cầm lấy sợi dây truyền trên cổ nắm vào trong tay ôm vào ngực, từng tiếng nói, âm thanh, tiếng khóc nức nở đã xuất hiện chút khàn khàn làm cho người nghe muốn tiến tới an ủi

Sau lưng Tomoyo đôi cánh xuất hiện, như ánh sáng giữ đêm, đôi cánh duỗi ra làm 2 tên áo đen bên cạnh tan biến

“Tại sao có thể như vậy?!” Hermes giật mình nhìn tới, giọng nói đầy vẻ kinh ngạc cùng chút……vui mừng

Đôi cánh của Tomoyo đưa cô bé lên cao, cánh khẽ vỗ, 1 luồng cuồng phong thổi bay toàn bộ tên áo đen, đôi canh biến càng lúc càng to, ôm lấy toàn bộ đám người Sakura, 1 lúc sau đôi cánh biến mất, Tomoyo từ trên không té xuống, cô gái bên cạnh Hermes lao tới ôm lấy Tomoyo

Đám người Sakura lúc này đã hoàn toàn khôi phục như ban đầu, hình như đôi cánh của Tomoyo đã chữa trị cho toàn bộ mọi người, cảm nhận trong cơ thể sức mạnh khôi phục, lại nhìn thấy Tomoyo bị bắt đi, đám người Sakura như muốn lao tới liều mạng thì trên bầu trời xuất hiện thanh âm

“Đừng xúc động, Nakuru, Spinny, đưa họ rời khỏi đây nhanh lên”

Giọng nói kia vang lên, trên tay xuất hiện quyền trượng, từ quyền trượng phóng tới 1 đạo ánh sáng vàng che tầm mắt Hermes, khi ánh sáng biến mất, đám người Sakura cũng biến mất theo, Hermes thấy vậy khẽ mỉm cười, những rất nhanh liền thu lại, quay đầu nhìn cô gái sau lưng mình đang ôm Tomoyo

“Sao cô làm như vậy”

“Ngài không thấy cô bé này linh hồn xuất hiện vết rách sao, cũng may chỉ là nhỏ bé tổn thương, cần vài ngày là ổn, nếu không thật khó xác định cô bé có thể sống sót hay không”

“Cái gì?” Hermes hoảng sợ chạy đến kiểm tra, quả nhiên….

Mở ra 2 mắt, đập vào mắt Tomoyo là 1 phòng ngủ lộng lẫy, hương thêm nhè nhẹ dễ ngửi làm cho cô bé bớt căng thẳng không ít, hồi tưởng lại những chuyện xảy ra, Tomoyo nhìn xung quanh phòng, đột nhiên bên cạnh truyền tới tiếng động, giật mình quay sang, Hermes đang ngồi đó ngủ

Tomoyo hoảng sợ lùi lại, tiếng động khá lớn làm Hermes tỉnh dậy, thấy Tomoyo đã tỉnh muốn tiến tới, nhưng thấy ánh mắt sợ hãi của Tomoyo hắn do dự, đứng đó hồi lâu, miệng mới thốt ra 1 câu

“Thật xin lỗi”

Tomoyo không nhìn lời nói của hắn, vẫn cố lùi lại dù lưng đã chạm vào đầu giường, co người lại như muốn tránh xa hắn càng xa càng tốt. Hermes thấy thế không biết nên mở lời thế nào, lúc này cửa phòng mở ra, cô gái hôm qua tiến vào, từ đầu đến cuối đều mặc 1 chiếc áo khoác màu đen, không ai thấy mặt mũi cô ta ra sao cả. Cô ta cởi ra chiếc áo khoác, gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt Tomoyo

“Là chị….tại sao?” Tomoyo kinh ngạc, nhìn Hermes rồi nhìn cô gái kia, khẽ run rẩy, cô gái kia thấy vậy thở dài 1 hơi, tiến tới nắm lấy bàn tay đang run rẩy hoảng sợ của Tomoyo mở miệng nói

“Cô bé ngốc, đừng sợ, nghe chị nói đã, em xem đây là cái gì” cô gái kia tất nhiên chính là Lena, cô ta lấy từ trong người ra 1 viên ngọc màu trắng đưa cho Tomoyo xem

Tomoyo cố gắng bình tĩnh, tuy còn hoảng sợ những nhìn vào thứ trong tay Lena, nhìn 1 lúc như thấy điều gì đó, cô bé kinh ngạc thốt lên

“Đây…..đây là…..tại sao có thể như vậy, đây rốt cuộc là chuyện gì”

“Đây là Tinh Cầu Giả Tưởng, nó có thể sao chép mọi thứ trên thế giới, từ cây cỏ hoa lá, thành thị, con người…chỉ cần giữ viên cầu này, tất cả mọi thứ trong đó đều do mình điều khiển, tất nhiên những thứ này chỉ là giả, đều do biến hóa mà ra, không phải thật, bên trong dù có xảy ra chuyện gì thì ở đây cũng không sao hết”

“Nhưng rõ ràng đêm qua….” Tomoyo đầu óc không đủ dùng, hết nhìn Lena lại nhìn về phía Hermes như muốn 2 người giải đáp

“Được rồi, để chị nói rõ từ đầu cho em hiểu. Hermes không phải là người của thế giới này chắc em cũng hiểu, nhưng trên người cậu ta gánh vác 1 trách nhiệm to lớn hơn nhiều. Cậu ta là được 2 vị thần Eternity và Death chọn làm Sáng Thế Thần tiếp theo, bởi trong vũ trụ xuất hiện 1 kẻ địch tà ác, kẻ đó đi thôn phệ toàn bộ những tinh cầu, chỉ cần nơi hắn đến thì nơi đó không còn sinh mệnh hay sự sống nào, bọn chúng ăn tất cả mọi thứ, kể cả linh hồn con người, và Hermes phải học cách chống lại kẻ đó”

“Vào 1 đêm nọ, 1 ngôi sao băng lao xuống nhà của Hermes, phá tan nhà hắn, nhưng cậu ta chẳng sao cả, ngôi sao đó là 1 vật ký thác, bên trong chứa đựng linh hồn của 1 cường giả còn mạnh hơn Sáng Thế Thần gấp 100 lần, đó là linh hồn của 1 trong 4 vị thẩm phán tối cao trong vũ trụ, 4 vị thẩm phán có sức mạnh to lớn không ai có thể vượt qua, nhiệm vụ của họ là duy trì trật tự vũ trụ, họ không can thiệp vào bất cứ chuyện gì, nhưng nếu có ai dám ảnh hưởng đến sự cân bằng thì họ sẽ ra tay giải quyết. Tuy vậy, cứ mỗi 1000 kỷ nguyên vũ trụ trôi qua, khoảng 100 ngàn tỷ năm, họ sẽ vẫn lạc, mà họ phải tìm người thừa kế ý chỉ của mình, bởi vì khi họ vẫn lạc, hạo kiếp sẽ buông xuống, nếu không có người thừa kế, vũ trụ sẽ bị tận diệt”

“Hermes rất may mắn được 1 trong 4 vị thẩm phán chọn chúng, hơn nữa còn giao cho cậu ta tư cách chọn 3 vị trí còn lại, ý chí và linh hồn cậu ta rất mạnh, cho nên thông qua khảo nghiệm của vị thẩm phán đó, được kế thừa ý chỉ của ông ta, và được ông ta giao cho nhiệm vụ tìm 3 vị thẩm phán tiếp theo”

“Mà Hermes chọn chính là em, Sakura và Lee, nhưng để đạt được truyền thừa thì linh hồn và ý chỉ của tụi em phải đạt điều kiện, cho nên cậu ta đã nhờ chị tạo ra thứ này, đưa 3 người bọn em vào đó, theo kế hoạch thì cậu ta sẽ làm 1 kẻ ác, giết toàn bộ người thân của các em, để các em hận cậu ta, quyết tâm trả thù, có mục tiêu mới có cố gắng, có thù hận thì mới có thể quyết tâm”

“Nhưng không ngờ cuối cùng em lại được đôi cánh chọn làm chủ nhân, mà em lại chọn cách hy sinh mình để bảo vệ bọn họ, linh hồn em bị thương, cho nên cậu ta đau lòng mang em về đây, nhưng là không nghĩ tới em lại được 1 trong 3 vị thẩm phán còn lại tán thành, em dám yêu dám hận, từ yêu thành hận, từ tuyệt vọng biến thành hy vọng, không bị thù hận làm mù quáng, không bị tình cảm chiếm mất lý trí, cho nên em đạt được Sinh Mệnh và Lý Trí thẩm phán tán thành, mà Hermes lúc trước thì được Sức Mạnh và Trí Tuệ thẩm phán chọn, 2 em đúng là có duyên, 2 vị thẩm phán này lúc trước cũng là 1 đôi đấy, hiểu rõ chưa, cô bé ngốc” Lena giải thích hồi lâu, đến cuối cùng liền trêu ghẹo nói

Tomoyo nghe xong, nhìn vế phía Hermes, ngày hôm qua đối với nàng mà nói đơn giản chính là địa ngục, nhưng tất cả lại chỉ là giả, sao nàng có thể không vui mừng chứ

Tomoyo 2 mắt bắt đầu nhỏ lệ, đi xuống giường, tiến tới trước mặt Hermes, đột nhiên vung tay nhỏ lên, 1 cái tát trời giáng vào mặt cậu ta, sau đó cô bé liền ôm lấy hắn khóc lớn

“Tại sao lại gạt em chứ, anh có biết em đau đớn thế nào không? Anh có biết nhìn từng người bạn của mình chết đi khó chịu lắm không, sao lại gạt em, đã nói sẽ không giấu em chuyện gì, sao anh nhẫn tâm thế” Tomoyo không ngừng khóc lóc, 2 tay ôm chặt hắn, mỗi câu nói đầu đấm nhẹ vào lưng hắn như giải tỏa sự đau đớn mà cô phải chịu đựng

“Thật xin lỗi, sau này anh sẽ không giấu em bất kỳ chuyện gì nữa, anh hứa” Hermes ôm chặt lấy Tomoyo, chỉ có cách này mới bớt đi nỗi đau trong lòng, hắn rất đau đớn khi làm như vậy, nhưng hắn không có thời gian..

Có thể bạn cũng muốn đọc: