Từ Card Captor Bắt Đầu

Chương 14: The Sleep cùng tình cảm gia đình của Sakura

Hôm nay, trường Tomoeda được nghỉ, Hermes cũng không thảnh thơi gì, hắn có vài thứ muốn nghiên cứu 1 chút, hắn phát hiện mình đối với thế giới này biết rất ít, hôm nay đã là lần thứ 7 hắn đến nghe giảng môn khảo cổ của giáo sư Kinomoto - ba của Sakura, bởi trong hiểu biết của hắn, ông ấy là người khá có tiếng, hơn nữa hiểu biết rất nhiều, cũng có 1 chút tư tâm tiếp xúc 1 chút với gia đình của Sakura

Đôi khi trong lúc nghe giảng, nhiều điều không hiểu hắn trực tiếp hỏi, nhiều câu khiến cho ba của Sakura phải suy nghĩ 1 lúc mới trả lời được, khá nhiều người trong trường Đại Học khen hắn có những ý nghĩ sâu sắc, hắn cũng rất được người khác ưa thích, còn nhỏ nhưng ham học hỏi, lớn lên sẽ rất có tương lai - đây là câu mà đại đa số người nói về hắn

Trong lúc này, bên ngoài trường đại học, Sakura và Tomoyo đang ở bên ngoài tìm khoa sử

“Mấy em cần giúp gì không?” có 3 người sinh viên tiến tới, 2 nam 1 nữ, thấy 2 bạn nhỏ như đang tìm gì liền tiến tới hỏi thăm

“Chào chị, tụi em đang tìm khoa sử nhưng không biết nó ở đâu” Sakura quay lại đáp

“Khoa sử hả?”

“Dạ”

“Tụi em tìm khoa sử để gặp ai vậy?” nữ sinh viên kia cúi xuống hỏi

“Dạ, là giáo sư Kinomoto dạy khảo cổ”

“Em tìm giáo sư Kinomoto hả?” người thanh niên bên cạnh hiếu kỳ nói

“Hả, anh biết ba của em hả?”

“Ủa, không lẽ em là con của thầy Kinomoto?”

“Dạ, em là Sakura Kinomoto”

“Ôi dễ thương quá, nè Sakura, em có muốn đi thăm lớp dạy của ba em không?” nữ sinh kia lên tiếng

“Chị nói thiệt hả?” Sakura mừng rõ nói

3 người sinh viên dẫn theo Sakura cùng Tomoyo đến bên cửa sổ phòng dạy học

“Ở đây nè”

Sakura cùng Tomoyo chạy đến nhìn xem, lúc này Tomoyo lên tiếng

“Sakura à, ba bạn giỏi thiệt đó, ủa đó là….”

Tomoyo khen ngợi ba của Sakura, nhưng lại thấy gì đó chỉ về phía giữa lớp học

“Là Hermes phải không?” Sakura không chắc chắn nói

“A..là cậu bé đó hả?” lúc này người nữ sinh viên cũng nhìn về phía đó nói

“Chị biết Hermes hả?” Sakura hơi bất ngờ

“Đúng vậy, cậu bé đó đến đây gần 2 tháng rồi, thứ 7 nào cũng đến hết, mỗi lần đến tiết dạy của thầy Kinomoto đều thấy cậu bé đó, hơn nữa cũng rất thông minh, nhiều câu hỏi cậu bé đặt ra ngay cả anh chị cũng không biết” tên thanh niên bên cạnh nhìn vào cửa sổ nói

“Hả? Thật hả chị?” Tomoyo tò mò

“Ừ, lúc đầu bọn chị cũng khá bất ngờ, nhưng đại học là nơi ai cũng có thể nghe giảng nên cũng không ai đuổi cậu bé đó ra, nhưng dần dần mọi người đều khen ngợi cậu ta, hơn nữa cậu bé đó cũng rất ham học hỏi”

“Oa….Hermes giỏi thiệt đó” Tomoyo 2 mắt tỏa sáng

“Lớp học sắp kết thúc rồi, để chị đưa các em đến gặp thầy” người nữ sinh kia nhìn 1 chút đồng hồ nói

Lúc này Hermes cũng không biết Sakura cùng Tomoyo đến, kết thức giờ học hắn liền hướng thư viện tiến đến, xem 1 chút tài liệu, cũng không biết qua bao lâu, ánh hoàng hôn cũng dần hiện lên, hắn vẫn còn đang xem sách

Bên ngoài, Sakura cùng Tomoyo đang mang về cafe vừa mua từ cửa hàng cho mọi người, nhưng biến cố phát sinh, mọi người đều đột nhiên lăn ra ngủ, Hermes cảm nhận được chút gì đó từ không khí, dừng lại việc đang làm, đi tới lớp học, vừa đi vừa nhìn xung quanh, mọi người đều đã ngủ hết, gọi thế nào cũng không tỉnh, nhưng đi thêm 1 chút nữa hắn thấy vài người đang dần tỉnh lại, nhìn về phía phòng học thì thấy Tomoyo, ba của Sakura cùng vài người đang chạy đến văn phòng làm việc, hắn hơi bất ngờ về việc Tomoyo xuất hiện ở đây, như nghĩ ra điều gì đó Hermes liền chạy theo

Tiến tới 1 căn phòng nhỏ, chứa đầy những sách vở, tài liệu, bên trong mọi thứ đều rối tung hết lên, máy tính bị nát màn hình, Sakura đứng đó ôm mặt khóc, Hermes tiến tới bên cạnh Tomoyo hỏi

“Có chuyện gì vậy Tomoyo?”

“Không biết nữa” Tomoyo lắc đầu sau đó nhìn vào phòng

Giáo sư Kinomoto đi vào, nhìn 1 chút căn phòng lộn xộn, lại nhìn 1 chút Sakura, nhỏ nhẹ hỏi

“Có chuyện gì vậy con?”

“Nhìn ba mệt mỏi quá nên con chỉ muốn đem tới cho ba 1 ly cafe thôi, con chỉ muốn giúp đỡ ba 1 chút….hu hu….nhưng mà..hức…con xin lỗi ba, con đã làm lôn xộn hết công việc của ba rồi…hu hu….” Sakura vừa khóc vừa giải thích, Hermes thấy thế cũng đau lòng, lúc này ba của Sakura đặt tay lên vai của Sakura nhẹ nhàng nói

“Mọi thứ bị rối tung lên như này không phải lỗi của con, nè, con nhìn nè…mà cafe của con mua về đâu rồi”

Sakura ngừng khóc, quay đầu lại, mắt vẫn rưng rưng đẫm lệ

“Ba ơi…”

“Chờ ba uống xong ly cafe rồi cha con mình đi về nhà ha”

Mọi chuyện cũng không đẹp đẽ cho lắm, nhìn căn phòng lộn xộn, máy tính bể nát, Hermes biết hẳn sẽ rất phiền phức để làm lại hồ sơ, cố nghĩ cách xem có giúp gì được cho Sakura không, lúc này Tomoyo thấy Hermes như có điều suy nghĩ tiến tới hỏi

“Bạn nghĩ gì vậy Hermes?”

“Mình đang nghĩ xem có cách nào giúp Sakura không, thấy bạn ấy như vậy mình không yên tâm lắm”

“Bạn có cách hả?”

“Cũng có, nhưng mất khá nhiều thời gian, chắc phải đến tối mai mới xong được”

“Vậy sao? Hay ngày mai mình tới giúp bạn nhé?”

“Không cần đâu, ngày mai bạn phải đi học đàn mà”

“Không sao đâu mà, mai học xong mình sẽ tới”

Về đến nhà, Hermes liền bắt tay vào làm việc, vào phòng lấy ra 1 cái laptop mở ra

“Jarvis, tải tất cả thông tin có trên mạng về khảo cổ xuống, sàng lọc những thứ không cần thiết bỏ đi”

“Vâng thưa cậu chủ”

Hermes lấy Jarvis từ Tony đến nay cũng không nhiều cơ hội sử dụng, thế giới này ngoài những thông tin nội bộ cơ mật của các nước thì mọi thứ đều có thể trên mạng xem được, tất nhiên trừ những thông tin nội bộ khác chưa cập nhập lên, hắn còn phải xem tài liệu khác để bổ sung

Thời gian từng phút trôi qua, đến giờ đã qua 18 tiếng, hiện tại là buổi chiều 4 giờ, Hermes vươn vai ngáp 1 cái, tuy rằng hắn hiện tai linh hồn rất mạnh, nhưng cơ thể hắn vẫn cần bổ sung dinh dưỡng, linh hồn cũng cần nghỉ ngơi, liên tục làm việc 18 tiếng khiến hắn có chút mệt mỏi, tất nhiên chỉ là có chút mệt mỏi mà thôi, không ảnh hưởng gì nhiều

“Cậu chủ, cô Tomoyo tới, đang đứng ngoài cổng” Jarvis đột nhiên lên tiếng

“Hả, mở cổng đi” Hermes cũng không nghĩ tới Tomoyo nói đến là đến, nhìn một chút đồng hồ, 4 giờ chiều, xem ra là vừa học xong liền tới đây, thật có lòng mà, Hermes tiến tới mở cửa chào đón Tomoyo, cô bé nhìn xung quanh, 1 núi sách đang xếp chồng bên máy tính, bên cạnh thì vài hộp cơm ăn dở, xem liền biết là gọi thức ăn nhanh, có chút đau lòng nhìn Hermes

“Mình không sao đâu” như hiểu được suy nghĩ của Tomoyo, Hermes cười nói

“Bạn làm đến đâu rồi?”

“Cũng gần xong rồi, bạn giúp mình lấy mấy quyển sách ở bên kia giúp mình, đúng rồi, 3 quyển trên cùng đó”

Tomoyo theo hướng dẫn của Hermes tiến tới kệ sách, trong phòng rất nhiều sách, đã phần là lịch sử, vì tìm hiểu hắn đã mua hầu như toàn bộ sách sử cùng sách khảo cổ trên thị trường có thể mua, cũng gần 100 quyển, Tomoyo lấy xuống 3 quyển sách, liếc mắt nhìn qua đằng sau bàn máy tính, gần 6-70 quyển xếp ở nơi đó, kinh ngạc hỏi

“Những cái này…..”

“À, mấy cái đó mình xem xong rồi, toàn bộ đã lưu vào máy tính, chỉ còn lại 1 chút ở đó thôi” vừa nói hắn vừa chỉ về nơi giá sách, Tomoyo tiến tới nhìn 1 chút, vẫn còn gần 20 quyển, rất dày

“1 mình bạn làm hết chỗ này đó hả? Đừng bảo đêm qua bạn thức trắng đó nha” Tomoyo có chút không yên lòng hỏi

“Không sao đâu, bạn biết mình không phải người bình thường mà, thức mấy ngày là chuyện nhỏ” Hermes cười đáp

Tomoyo cũng không hỏi nhiều, bận rộn giúp hắn lấy sách, đôi khi lại lấy ly nước cùng 1 ít trái cây cho hắn, đối với Hermes mà nói hôm nay có vẻ như là ngày vui sướng nhất, được Tomoyo chăm sóc, hắn cũng hăng hái gia tốc làm việc

Thời gian trôi qua, đã gần 8 giờ tối, Hermes đứng dậy hướng về phía Tomoyo nói

“Cũng trễ rồi đó, để mình đưa bạn về nhà, công việc cũng xong rồi, chút nữa mình sẽ mang đến nhà Sakura cho”

“Vậy bạn đưa xong nhớ nghỉ ngơi đó, mình có người rước rồi, bạn đừng lo”

Tiễn Tomoyo ra ngoài, thấy bên ngoài đã có sẵn 1 chiếc xe đang đợi, Hermes tiến đến chào hỏi rồi lại quay vào nhà, nhìn đống sách, lấy từ bên dưới ra thêm vài quyển tiếp tục nghiên cứu, còn gần 10 quyển nữa mới xong toàn bộ, nhưng sợ Tomoyo lo lắng hắn liền không nói, tốn thêm chút thời gian cuối cùng cũng xong việc, nhìn 1 chút đồng hồ, đã 2 giờ đêm, rút ra chiếc USB, tắm rửa 1 chút rồi tiến tới nhà Sakura

“Kính kong, kính kong”

“Đã trễ thế này không biết ai còn tới nữa, để con ra xem cho” Toya đang phụ ba mình sắp xếp tài liệu, nhìn 1 chút đang ngủ trên ghế Sakura, tiến tới mở cửa

“Ủa…..nhóc, biết mấy giờ rồi không mà còn đến đây?” Toya mở cửa ra thì thấy Hermes đứng đó, hơi bất ngờ liền nói

“Dạ, chào anh Toya, em có vài thứ muốn cho giáo sư Kinomoto xem” Hermes cười nói

“Thôi được rồi em vào đi”

Tiến vào trong nhà, theo Toya đi lên lầu, trong phòng đèn vẫn còn mở, hắn tiến vào cúi đầu chào hỏi

“Em chào thầy”

“A….Hermes phải không? Sao em lại tới đây?”

“Dạ, em có cái này muốn đưa cho thầy, hôm qua thấy tài liệu lộn xộn hết, em sợ ngày mai buổi hội thảo sẽ không suôn sẻ nên có chuẩn bị vài thứ, hy vọng sẽ giúp được cho thầy” Hermes tiến tới đưa USB cho Fujitaka

Ba của Sakura hơi bất ngờ, nhìn 1 chút trong tay USB, cắm vào máy tính, một file dữ liệu xuất hiện, trên những bản word đề đặt tên theo nội dung như “nông lâm thời kỳ Edo 1603-1868”, mở xem thử, rất nhiều nội dung hiện ra trước mắt, dữ liệu rất dài, tới mấy chục trang, đọc kỹ từng mục trong đó, rất chi tiết và tỷ mỉ, lúc này Hermes ở phía sau lên tiếng

“Thầy xem 1 chút có giúp được gì không ạ, em không hiểu cách soạn hồ sơ lắm nên dựa theo cách giảng của thầy mà làm ra”

“A…em làm hết chỗ này sao, thầy không ngờ đó, em quả là thiên tài” Fujitaka kinh ngạc nói, Toya lúc này đang ở ngoài, nghe ba mình nói cũng tiến tới

“Sao vậy ba?”

“À không sao, xem ra hôm nay ba có thể ngủ 1 chút rồi” Fujitaka giải thích

“Cám ơn em nha, nhờ em mà thầy sẽ nhẹ việc đi rất nhiều, chắc từ đêm qua đến giờ em thức suốt luôn phải không, thật làm phiền em quá” giáo sư Kinomoto quay sang xoa đầu Hermes nói

“Dạ không sao, em là học trò của thầy mà, Sakura cũng là bạn nữa, em giúp bận rộn 1 chút là tất nhiên ạ” Hermes cười đáp, hắn cũng không tránh né cánh tay của giáo sư, còn rất hưởng thụ, hắn cảm nhận được sự quan tâm như gia đình trong đó

“Tối mai em đến nhà thầy nhé, thầy sẽ làm cơm xem như cám ơn em”

“Dạ được, mai em nhất định sẽ tới” Hermes mỉm cười đáp

“Trễ lắm rồi, Toya, con đưa Hermes về nhà giúp ba, trễ thế này ra đường cũng không an toàn lắm”

“Dạ được rồi”

Ra khỏi của nhà, Toya lấy ra xe đạp, Hermes ngồi phía sau, vừa đi vừa tán gẫu

“Hình như em là học sinh mới”

“Dạ, em mới chuyển tới được 1 thời gian”

“Sau này nhờ em giúp Sakura, anh cũng bớt lo lắng”

“Tất nhiên ạ, bạn ấy cũng giúp em rất nhiều mà” Hermes nghe hiểu nhưng vẫn giả khù khờ đáp, Toya cũng không nói thẳng ra, đưa Hermes về nhà liền quay về..

Có thể bạn cũng muốn đọc: