Từ Card Captor Bắt Đầu

Chương 11: Đôi Cánh Thiên Sứ

“Cảm nhận hạt châu trong thức hải của ngươi, vận dụng nó hấp thu nguyên tố xung quanh, đưa nó vào hạt châu, sau đó vận chuyển toàn thân, phải chuyển đổi nguyên tố thành linh hồn năng lượng của ngươi, bồi dường linh hồn, đáp nặn cơ thể, nếu không cơ thể ngươi sẽ bị bạo loạn mà phế”

“Linh hồn là bản nguyên của mọi nguồn sức mạnh, nhưng thân thể lại là 1 phần quan trọng nơi phát ra năng lượng, nếu không ta kêu ngươi luyện chế thân thể làm gì, ngu ngốc, đưa hỏa nguyên tố vào xương, dùng thổ nguyên tố hình thành 1 tầng khí mỏng bên ngoài, đưa thủy nguyên tố vào cốt tủy, như thế mới có thể nhanh chóng tăng lên sức mạnh cơ thể”

“Ta và Iternity đưa cho ngươi Ký Ức Tinh Cầu, không chịu học hỏi, lại dám lơ là, ngươi có thẹn với bản thân không? Ngu ngốc, não ngươi để trong đầu cho đủ số lượng à? Đã nói đưa nguyên tố vào hạt châu mà, thứ đó giúp ngươi chuyển hóa nguyên tố có biết không hả, ngươi tưởng mình là Thần sao, muốn làm gì thì làm ? Ngay cả Bóng Tối Hàng Lâm cùng Ánh Sáng Sinh Mệnh 2 loại bí kỹ cũng không chịu học”

2 người đó tất nhiên là Hermes cùng Death, Bóng Tối Hàng Lâm cùng Ánh Sáng Sinh Mệnh là 2 loại bí kỹ của Death cùng Iternity, trong đó bao hàm tất cả lý giải cùng cách sử dụng của ánh sáng cùng bóng tối, nó chứa đựng những thứ mà không phải A cấp cường giả có thể hiểu, mỗi loại có 13 chiêu thức, yếu nhất cũng phải E cấp mới có thể sử dụng, như trong Bóng Tối Hàng Lâm có một chiêu là Bóng Tối Phệ Không, yêu cầu linh hồn lực đạt tới E+, tụ tập năng lượng bóng tối xung quanh, hình thành một cơn lốc năng lượng, những nơi đi qua mọi thứ đều chết sạch. Trong Ánh Sáng Sinh Mệnh thì có 1 chiêu yêu cầu F+ cấp linh hồn, tên là Ánh Sáng Thiên Đường, từ trên trời, những đợt ánh sáng như đèn pha sẽ chiếu xuống những kẻ bị bóng tối thôn phệ hay tu luyện sức mạnh tà ác sẽ, chúng sẽ bị thiêu rụi trong đó

Death không ngừng chỉ đạo, cũng không dứt chửi rủa, Hermes chỉ biết im lặng làm theo, hắn quả thực không có lý do chống chế

“Ta từng nói, ngươi phải khống chế quyền trượng điều khiển sức mạnh trong cơ thể, mà ngươi chỉ biết vung tay mua chân, ngay cả Ánh Sáng Bình Minh chiêu thức đơn giản như vậy cũng mất 2 giây để ra chiêu, kiến thức ngươi học được đi đâu rồi hả, ngươi nắm giữ linh hồn của cường giả, nhưng ngươi lại không chịu cởi bỏ xiềng xích trói buộc sức mạnh đó, nếu như ngươi cứ tiếp tục như vậy, chừng nào mới có thể đột phá trở thành Tinh Thần cường giả hả? Hôm nay ta không xuất hiện, ngươi có biết hậu quả là gì không, nếu không phải Lena phát hiện kịp thời, chặt đứt thông đạo không gian, trục xuất đám người kia, thì ngươi nghĩ bây giờ cô bé đó còn sống trước mặt ngươi hay sao, một lũ phế vật E cấp cũng làm ngươi chật vật như vậy, sau này làm sao đối mặt với cường gia khác?”

Hermes trầm mặc, nếu hôm nay Death không hiện thân, Tomoyo bởi sự bất lực của mình sẽ bị chôn vùi trong bóng tối mãi mãi, linh hồn của mình là A cấp, cho nên Tomoyo không bao giờ có thể thoát ra, hắn cắn răng, tăng sự gia tốc chuyển hóa nguyên tố trong cơ thể

Dần dần, cũng không biết thời gian qua bao lâu, hạt châu trong thức hải hắn dần sáng lên, bao trùm toàn bộ thức hải, xuyên qua từng chỗ trong cơ thể hắn, như hoa được tưới nước tắm nắng, các tế bào trong cơ thể dần trở lên to lớn, đến 1 kích cỡ nhất định lại tách ra làm 2, sau đó từng đạo quang mang bên ngoài hướng về phía Hermes lao đến, Thức Hải như bị trùng kích, vang lên từng tiếng nổ, hạt châu không ngừng nhấp nháy, một lúc sau hạt châu đã không còn tỏa sáng, thay vào đó đã biến thành màu tím nhạt, càng lúc càng đậm

Thời gian từng chút trôi qua, màu tím đã biến chất, xuất hiện 1 tia màu vàng óng, như đêm tối xuất hiện ánh trăng, tỏa ra một đợt quang mang màu tím xuyên qua không gian, hóa thành một con gió đi qua mọi thứ trong thế giới Card Captor, lúc này Death cùng Lena từ đằng xa đứng nhìn, hơi chút nheo mắt lại

“Linh hồn ký thác? Hơn nữa còn hấp thu sóng năng lượng bóng tối? Không nghĩ tới hắn lại đạt tới D+, ta nghĩ hắn cao lắm đạt tới D thôi chứ, Linh Tâm của hắn thật đẹp”

“Chắc có lý do nào đó, ai biết được, mà ngươi định giữ hắn ở lại đây bao lâu?”

“Hắn đã đột phá, ta giữ lại hắn để làm gì, để hắn ngây ngốc ở đây thêm 1 chút, để hắn cảm thụ 1 chút vẻ đẹp của sinh mệnh đi”

Ở một nơi xa khác, trường Tomoeda đang là trại hè, cả lớp đã đi biển cắm trại, lúc này mọi người vừa kéo lưới thu được một mẻ cá tươi ngon, chuẩn bị thức ăn cho buổi tối

“Oa, Sakura bạn gọt đẹp thiệt đó”

“Thiệt vậy hả, tại ở nhà mình cũng hay làm”

“Bạn giỏi quá”

“Ơ mà sao Tomoyo có vẻ buồn vậy”

Trong đám người, cô bạn Mihara Chiharu nhìn về phía Tomoyo đang đứng, chỉ thấy Tomoyo đang nhìn lên bầu trời, vẻ mặt như đang đợi, có chút buồn cùng lo lắng

“Chắc bạn ấy nhớ Hermes ấy mà” Sonomi lên tiếng

“Chắc vậy rồi, từ lúc Hermes xin tạm nghỉ học mình thấy Tomoyo thỉnh thoảng lại như vậy, 2 tuần nay ít thấy bạn ấy cười lắm” Naoko trong đám người cũng phụ họa theo

Sakura hơi có vẻ lo lắng nhìn về phía Tomoyo, bỏ xuống dao gọt trái cây trong tay xuống, đi về phía cô ấy

“Bạn có sao không, Tomoyo?”

“Mình không sao, chỉ hơi lo lắng thôi” Tomoyo hơi cúi đầu

Lúc này một cơn gió mát mẻ kéo tới, không có vị mặn của biển, không phải sự nóng nảy của mùa hè, nó rất mát mẻ, như kéo theo sự sống, cây cỏ như đón chào lấy cơn gió, khẽ lay nhẹ, tỏa ra một mùi thơm ngát của thiên nhiên

Trên bầu trời, một cầu vồng kỳ dị xuất hiện, nó không như những cầu vòng bình thường, đẹp đến kỳ lạ, Sakura cùng Tomoyo cảm nhận được cơn gió, khẽ ngẩng đầu lên, bị cảnh tượng trước mắt thu hút

Trước biển là một cầu vòng, chim chóc bay lên hàng đàn tới cả trăm con, trên mặt biển, những con cá đang nhảy mua tung tăng, cô thoát khỏi mặt nước hưởng thụ, đón chào lấy luồng gió cùng vẻ đẹp này

Tomoyo như cảm nhận được sự ấm áp, nắm lấy sợi dây truyền, khẽ kêu “Hermes”

Sakura cũng nhận thấy điều đó, khí tức của Hermes như lan tỏa khắp thiên địa, thiên nhiên đón chào hắn bằng cách tỏa ra mùi hương thơm ngát, Lee ở nơi đó đang thái bắp cải, cảm thụ hương gió, chợt ngẩn người, tay đang thái rau đột nhiên cắt vào tay

“A…..đau quá”

“Lee à bạn có sao không?” Sakura thấy thế liền chạy đến hỏi

“Không sao đâu, chỉ cắt vào tay 1 chút thôi” Lee quay qua nói, nhìn lên bầu trời hét lên “Hermes bạn tốt nhất trốn đi, bạn mà quay lại đây thì không yên với mình đâu” sau đó liền ôm lấy ngón tay đi về phòng, bỏ lại đám người đang ngơ ngác không hiểu gì

Hermes đang cảm thụ lấy sinh mệnh của thiên nhiên, đột nhiên tiếng hét của Lee truyền vào tai, hắn giật mình, lẩm nhẩm “Hư không kính”, một chiếc gương dần dần hình thành trước mặt hắn, chiếc gương như làm bằng mây, trôi lơ ửng ở đó, hắn nhìn vào thấy bị cắt vào tay do Linh Hồn Ký Thác của mình đưa đến, tất nhiên cơn gió đó chỉ ký thác vào sinh mệnh yếu đuối như cỏ cây, động vật, nhưng con người cũng sẽ được tẩy rửa 1 chút linh hồn, khiến họ cảm thấy dễ chịu như mùa đông được tắm nắng

Hắn có chút ngượng ngùng, lấy lại sự tập trung của mình, khi mọi thứ trong thế giới đều đã đi qua, hắn đứng dậy đi về phía Death cùng Lena, xòe bàn tay ra

“Đưa đây”

“Cái gì?”

“Đôi Cánh Thiên Sứ”

“Ta là Death, không phải Iternity, không có cái đó, ngươi tìm hắn mà hỏi”

“Nhưng trong Ký Ức Tinh Cầu, ta thấy rõ là ngươi đã lấy mất nó, mà hắn thì lấy đi Đôi Cánh Bóng Đêm của ngươi, dù là gì nó cũng không hề có chút tác dụng với ngươi ngoài việc trang trí cho đẹp mắt, vậy ngươi cần để làm gì, đưa ra đi”

“Xem như kiếp trước ta nợ ngươi” Death ai thán nói, sau đó lấy ra một hạt châu trong suốt, bên trong có 1 đôi cánh màu trắng, nhìn giống cánh thiên nga, cảm giác nếu sờ lên nó sẽ rất tuyệt

Thu lại hạt châu, Hermes khom người hướng về Death cùng Lena bái

“Cám ơn 2 ngài trợ giúp, sư phụ” nói xong liền hướng về hư không mở ra 1 cánh cửa rồi đi vào biến mất (giải thích thêm là canh cửa không gian yêu cầu duy nhất là linh hồn cường đại sẽ mở được, linh hồn càng mạnh, đi được càng xa)

“Cứ để hắn đi như vậy sao?”

“Không thì làm thế nào? Ta chỉ có nhiêu đó dạy hắn, nếu cái gì cũng nói cho hắn biết, thì ta so với bảo mẫu khác gì?”

“Nhưng sao ngươi lại đưa đôi cánh đó cho hắn? Ta cảm thấy nó đối với ngươi đặc biệt có ý nghĩa”

“Không có gì, hắn nói đúng, nó đối với ta vô dụng, chẳng phải nó vẫn nằm ở đó sao, chỉ là đổi 1 vị chủ nhân thôi, ta nghĩ cô bé đó xứng đáng nhận được nó, không phải sao?”

“Ai biết được, từ lúc cậu ta xuất hiện, những người có quan hệ với cậu ta đã không còn nằm trong sự kiểm soát của ta nữa, tương lai thế nào thì phải nhìn mới biết được”

“Thôi bỏ đi”

Hermes từ thông đạo đi ra, đứng trước 1 bãi biển, nơi xa thì 1 đám người đang cầm nến, xếp hàng đi vào hang động, hắn nghe loáng thoáng là thử tài gan dạ, hắn đưa tay xuyên qua không gian, xuất hiện trong phòng của mình, lấy 1 bộ quần áo ra, mặc vào, sau đó chạy về phía đám người

“Mỗi nhóm từ 2 đến 3 người, các em xếp thành hàng đi” giong cô giáo vang lên, các học sinh cũng xếp hàng lần lượt đi vào, đến lượt Sakura cùng Tomoyo

“Được rồi kế tiếp”

“Khoan đã”

Cả đám bị giọng nói vang lên thu hút chú ý, từ xa Hermes chạy tới

“Cô ơi cho em tham gia với”

“Ủa Hermes sao em lại ở đây?” cô giáo có vẻ hơi bất ngờ

“Hermes, cậu ấy về hồi nào vậy?”

“Sao cậu ấy lại đến đây?”

Giọng nói bàn tán của các bạn học vang lên, cũng không phải ghét bỏ Hermes mà hơi bất ngờ về sự xuất hiện của hắn

“Dạ em trở về trường thì nghe nói đang cắm trại hè, nên em đuổi theo đến đây” Hermes gãi gãi đầu nói láo

“Không sao đâu, vậy em vào chung với Kinomoto cùng Tomoyo nha” Cô giáo thân thiện cười, Hermes tiến tới cầm lấy nến trong tay Tomoyo, nở nụ cười

“Mình vào thôi, Tomoyo” lúc này Tomoyo cũng vui mừng về sự hiện thân của Hermes, cười tươi tắn kéo theo Sakura đi sau lưng hắn, đi đến hang cửa hang động thì phía sau Lee đang giận giữ la lên

“Hermes, chút nữa ra ngoài bạn biết tay mình”

“Bạn ấy bị sao vậy? Sao lại nhắm vào Hermes?”

“Ai biết được, hồi sáng cắt vào tay cùng đổ cho Hermes mà”

Lee oan ức khóc thầm, ai mới bị oan đây

Sakura với Tomoyo che miệng cười cùng Hermes đi vào hang động, đi được 1 đoạn thì một bóng trắng nhảy ra hù dọa Sakura khóc thét lên

“Không sao đâu, là thầy Terada đó” Tomoyo kéo tấm vải trắng khỏi người thầy Terada cho Sakura nhìn, Hermes thì cười nói

“Em chào thầy”

“Ha ha, Kinomoto em nhát thật đó, mà Hermes em đến đây hồi nào vậy”

“Dạ cũng vừa mới đến thôi ạ, em về trường thì nghe nói lớp đi cắm trại hè nên em đuổi theo đến, cũng may là còn kịp”

“Ha ha, thôi được rồi các em vào đi, nhớ cẩn thận nha”

Đoạn đường vào trong rất vắng vẻ, cũng không thấy sự xuất hiện của giáo viên ra hù dọa bọn họ, trong lúc Sakura và Tomoyo đang thắc mắc thì tiếng hét của Chiharu vang lên, đám người Hermes chạy đến thì nghe Chiharu nói

“Không biết sao Naoko lại biến mất nữa”

“Bạn nói gì? Naoko biến mất là sao?” Sakura gấp gáp hỏi

“Mình cũng không biết nữa, bạn ấy tự nhiên biến mất ngay trước mặt mình, phải không Rika?”

Naoko quay sang hỏi Rika đang thút thít, thì cô bé cũng biết mất

“Lúc nãy Naoko cũng biến mất như vậy đó” nói xong cả Chiharu cũng biến mất

Hermes nghi ngờ nhìn xung quanh, cũng không thấy sự xuất hiện của bóng đen lần trước, thở dài 1 hơi, đang định nói gì thì Sakura kéo theo Tomoyo chạy đi, nói là phải báo cho thầy cô biết, Hermes thấy không ổn đuổi theo, thì Tomoyo cũng biến mất, Hermes cảm nhận 1 chút, cũng không lo lắng gì, Tomoyo cũng đám người chỉ bị nhốt trong 1 không gian, không nguy hiểm gì cả, Sakura thì ôm mặt khóc, kéo lấy tay áo của Hermes hỏi

“Có phải ma làm các bạn biến mất không?”

Hermes bật cười, ký 1 cái vào đầu Sakura

“Ngốc, bạn cảm nhận 1 chút đi, là do thẻ bài Clow gây ra đó, thu phục nó là hết chuyện thôi”

Lúc này Lee từ phía ngoài chạy vào, cũng thấy Sakura khóc liền tiến đến an ủi 1 chút, nhìn về phía Hermes hỏi

“Bạn có cách nào không?”

“Có, nhưng mình sẽ không tham dự vào, các bạn 1 người là hậu duệ của Clow Reed, 1 người là chủ nhân các thẻ bài, việc này phải do 2 bạn đến giải quyết, nhưng mình cần đưa Tomoyo ra ngoài đã”

Nói xong liền xuất ra quyền trượng, đây là điều mà Death dặn dò hắn suốt, bởi quyền trượng có thể trợ giúp hắn nắm giữ sức mạnh nhanh hơn, một ánh sáng xuất hiện ở đầu quyền trượng, chiếu về không trung, tách ra một khe hở, Tomoyo từ trên rơi xuống, Hermes đưa tay đỡ lấy, cô bé từ từ mở mắt ra, ngơ ngác nhìn về phía Hermes

Sakura mừng rỡ chạy đến ôm lấy Tomoyo khóc, Lee che mặt nói

“Sakura, bây giờ không phải lúc ăn mừng đâu, phải thu phục thẻ bài Clow trước đã”

“Mình quên mất” Lúc này Sakura cũng khôi phục tinh thần, xuất ra thẻ bài Float, bao trọn lấy Sakura cùng Lee bay qua bên kia, Hermes thì mỉm cười duỗi tay về phía Tomoyo mỉm cười nói

“Đi thôi”

Tomoyo nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, Hermes vung tay lên, 1 chiếc cầu bằng ánh sáng xuất hiện, hắn cùng Tomoyo đi bộ qua bên kia, đứng ở giữa cầu nhìn về phía Sakura, thu phục xong thẻ bài Lee cùng Sakura quay lại, hưng sững sờ về chiếc cầu ánh sáng

Lúc này Hermes chợt nhớ ra cái gì, lấy ra hạt châu, đưa cho Tomoyo

“Cái gì vậy?”

“Cầm lấy nó, bóp nhẹ 1 cái thử xem”

Tomoyo cầm lấy hạt châu, hơi do dự, sau đó bóp nhẹ 1 cái, một luồng ánh sáng như dây trói xuất hiệu, bao trọn lấy Tomoyo hóa thành 1 cái kén ánh sáng, chưa đầy 10 giây sau, cái kén nứt ra, Tomoyo hoàn hảo đứng đó, nhưng phía sau lại hiện ra 1 đôi cánh trắng đầy mỹ lệ, như cảm nhận được phía sau mình đôi cánh, Tomoyo thử vỗ cánh, đôi cánh liền đưa Tomoyo bay lên cao, thỏa thích vui mừng hưởng thụ tự do bay lượn, Tomoyo chơi quên cả trời đất, đáp xuống phía Sakura hỏi

“Bạn thấy có đẹp không, Sakura?”

“Oa, bạn hóa thành thiên thần luôn rồi đó Tomoyo, ngưỡng mộ bạn quá” Sakura cầm lấy tay của Tomoyo quay 1 vòng

“Có đôi cánh này ra ngoài giải thích thế nào?” Lee nhìn 1 chút rồi nói

“Đơn giản thôi, nghĩ thu lại là được”

Tomoyo thử 1 chút, quả nhiên hữu dụng, chạy về phía Hermes nắm lấy tay hắn, đôi mắt tỏa sáng nói

“Cám ơn bạn nha, Hermes”

Sau đó lại chạy về phía Sakura, nhưng đến trước mặt Sakura lại đột nhiên dừng lại, ôm 2 má nói

“Chết rồi”

“Sao vậy?” cả 3 người đều kỳ quái, đáng ra phải vui mừng chứ nhỉ?

“Mình quên đem theo máy quay phim rồi, không quay lại được cảnh Sakura chiến đấu, tiếc quá”

Ầm

Cả 3 người đều bật ngửa, riêng Hermes là chật vật nhất, hắn quên đang dùng ánh sáng làm cầu, té thẳng xuống nước..

Có thể bạn cũng muốn đọc: