Truyền Kỳ

Chương 1: Thanh niên nhiệt huyết

Một thanh niên vừa đi trên đường vừa thở dài.

Thanh niên mặt tuấn tú quần áo chỉnh tề. Tuy không đẹp giai như mấy thần tượng xứ Hàn của các cô gái thời nay, nhưng cũng được tính là mặt mũi sáng sủa nam tính,

Hắn tên gọi Thiên năm nay 25 tuổi, là bảo vệ của một công ti nhỏ, nhưng không may công ti này mới bị phá sản nên Thiên lâm vào cảnh thất nghiệp.

“Tháng này chỉ còn vài trăm sống sao đây?”

Thiên ngẩng lên nhìn trời, thời tiết mùa đông lạnh lẽo càng làm cho lòng hắn chán nản.

Hắn vốn là trẻ mồ côi. Sau khi đỗ đại học, hắn tự thân một mình vừa học vừa làm, vất vả học xong bốn năm. Tốt nghiệp đại học xong, vất vả lắm mới kiếm được công việc ổn định, Thiên tưởng cuộc đời mình từ bây giờ có thể khấm khá hơn, có thể tìm một người bạn gái, có thể tích góp dần mua nhà, lập gia đình, có con ...

Vậy mà giờ đây bị thất nghiệp, Thiên thở dài.

Chỗ ở Thiên thuê hiện tại là một khu phố nhỏ, cách công ty khá xa. Mỗi sáng, Giang Minh đều dậy rất sớm để đi bộ tới không ty. Vì xa trung tâm thành phố, lại vắng vẻ nên phòng thuê rất rẻ, lại cũng không có ai đến thuê trừ hắn ra.

Đang mải suy nghĩ, bỗng một tiếng kim loại va chạm hắn chú ý.

Cau cau mày, Thiên đi tới một cái ngõ nhỏ. Nhà ở đây phần lớn là không có ai thuê nên là chỗ tụ tập của một số thành phần không lành mạnh đến đây hung hăng càn quấy. Thiên cũng có học mấy năm võ thuật nên trong lòng cũng hơi yên tâm, một chống ba bốn tên côn đồ cũng không thành vấn đề đấy.

Bên trong ngõ nhỏ có ba tên côn đồ đang đứng đấy. Một tên trong đó đang cầm một cái túi sách nhỏ mở ra chỉ thấy trong đó đựng rất nhiều vàng, tiếng động vang ra vừa rồi là do hắn làm rơi vàng xuống đất.

"Đại ca phi vụ này đệ làm không tệ chứ." Một tên côn đồ đang đứng nhìn thấy đại ca đang kiểm hàng trong lòng chờ mong hỏi.

"Không tồi, chú mày làm rất tốt xong vụ này có lẽ ta nên thưởng cho chú ha." Tên thủ lĩnh đang kiểm vàng khoé miệng nhếch lên nhìn thẳng vào tên côn đồ vừa hỏi, đúng lúc này thân ảnh loé lên từ bên cạnh hắn tên côn đồ còn lại tay không biết lúc nào đã cầm lấy một con dao nhọn đâm thẳng vài tim tên côn đồ vừa hỏi.

“Buông ngay ra”

Thiên ở bên ngoài nhìn thấy thế quát lên, thân thể vọt tới định ngăn lại nhưng đã muộn, tên côn đồ kia không phản ứng kịp bị đồng bạn dùng dao đâm thẳng vào tim chết ngay tại chỗ.

“Thằng ch* này, mày thích gì?”

Tên cầm dao thẩy Thiên phát hiện mình giết người lập tức buông tay ra bỏ thân thể tên côn đồ kia ra, cầm dao lao tới Thiên ý đồ giết người diệt khẩu.

Nhẹ nhàng lùi lại một cái, Thiên tay trái cầm lấy tay cầm dao kéo sang bên hông đồng thời tay phải nâng lên đấm thẳng vào thái dương tên này, sau đó chân phải nâng lên đá thẳng vào hạ bộ làm tên côn đồ gục xuống, con dao bị văng ra xa.

Tên thủ lĩnh còn lại thấy đồng bạn đơn giản bị đánh như vậy, vô cùng tức giận vứt túi vàng tại đó lao thẳng tới Thiên.

Thiên trừng mắt nhìn tên thủ lĩnh lao tới trong lòng âm thầm than khổ, Thiên vừa nhìn là biết tên này là một cao thủ nếu hắn mà đấu với tên này trong 100 chiêu hắn chắc chắn sẽ thua cho nên chỉ còn có cách chạy đi sau đó báo cảnh sát.

Suy nghĩ thì dài vậy nhưng chỉ diễn ra trong vài dây, Thiên nhìn nắm đấm tên thủ lĩnh càng ngày càng tới gần trong lòng một mảnh bình tĩnh, chỉ thấy hắn nhanh chóng đưa hai tay nên tạo hình như kiểu xoáy nước nắm chặt lấy nắm đấm tên đó kẻo về phía mình làm tên côn đồ mất đà. Chân trái nhân lúc tên đó mất đà gác lên cổ hắn đồng toàn thân xoay lên chân phải nhằm ngay phía trên đầu hắn đá tới nếu trúng quả này tên này không chết thì cũng phải gẫy cổ vào viện.

Nhưng mọi việc không như mong muốn lúc chân hắn sắp đá trúng thì tên côn đồ đã giữ lại thăng bằng chỉ thấy chân hấn giơ lên cao đá thẳng vào chân Thiên bay sượt qua đầu hắn. Cùng lúc đó tay trái hắn nắm chặt chân Thiên gác trên vai hắn, chân phải quỵ xuống đẩy về phía trước, chân trái hắn nhằm thẳng cằm Thiên đang ngã xuống do mất đà đá tới.

Thấy chân tên kia cáng lúc càng gần, chỉ thấy Thiên hai tay nhanh chóng bắt lấy chân hắn dùng một thủ pháp kì lạ kích thích các huyệt trên chân hắn làm cho tên côn đồ đau đớn bỏ chân trái hắn ra đồng thời chân phải vòng xuống đạp vào ngực tên côn đồ lấy đà chạy ra ngoài.

Cái ngõ nhỉ này cũng không xa nên chỉ một lúc Thiên cũng đã gần chạy ra nhưng đúng lúc này ở phía sau hắn một tiếng " Oành " vang lên Thiên chỉ cảm thấy một luồng khí tử vong bao trùm toàn thân hắn, Thiên nỗ lực muốn tránh thoát nhưng vô vọng.

" Phụt ." Từ phía sau lưng hắn một vật kim loại nào đó nhanh chóng xuyên thấu qua ngực trái hắn bay về phía xa. Thân thể đổ xuống ý thức hắn lâm vào một mảnh tối tăm.

~~~~~~~~~

~~~~~~~~~..