Trường Sinh Chi Ta Là Cơ Cung Niết .

Chương 1 : Ta Là ... Cơ Cung Niết ??

Bên trong một công trường ở Thành phố Hồ Chí Minh khi những công nhân khác đều đã chuẩn bị ra về thì vẫn còn một người thanh niên đang hì hục đẩy một chiếc xe cút kít chất đầy cát đá đến một góc sau đó đổ xuống .

- Thiên Bảo sắp tan ca rồi mà còn siêng năng quá nhỉ !

Một người đàn ông trung niên thấy vậy kêu lên một tiếng .

- Đương nhiên rồi Bác Trung nếu không làm như vậy cháu làm sao nhận thêm lương làm ngoài giờ chứ ?

Người thanh niên cười nói .

Tên của hắn là Trần Thiên Bảo cái tên nghe rất giống công tử con nhà giàu phải không . Nhưng đáng tiếc Thiên Bảo không phải con nhà giàu gì mà là một đứa cô nhi lớn lên trong Cô Nhi Viện sau khi học hết lớp 12 thì không có đủ tiền để học tiếp nữa mà phải đến công trường này để làm công nhân .

- Thằng quỷ con cầm lấy đi !

Quản lý công trường Lý Trung nghe vậy cười mắng một tiếng sau đó rút từ trong túi quần ra một cọc tiền đưa cho Trần Thiên Bảo .

- Bác Trung vừa rồi con chỉ nói đùa thôi sao tiền công hôm nay lại nhiều hơn mọi khi một trăm ngàn vậy ?

Trần Thiên Bảo cẩn thận đếm số tiền trong tay rồi kinh ngạc nhìn Lý Trung hỏi .

Tiền công làm việc của hắn ở công trường vốn dĩ chỉ có hai trăm năm mươi ngàn một ngày tại sao hôm nay Lý Trung lại đưa tận ba trăm năm mươi ngàn thử hỏi làm hắn có thể không kinh ngạc .

- Thiên Bảo mấy ngày nay con làm việc vất vả rồi một trăm ngàn này coi như Bác Trung thưởng công cho con ngày mai con không cần phải đi làm cứ ở nhà nghỉ ngơi đi !

Lý Trung trầm giọng nói .

- Ở nhà ? Bác Trung bác nói như vậy không phải muốn đuổi việc con đó chứ ?

Trần Thiên Bảo kinh ngạc hỏi trước đây hắn đã đó coi không ít bộ phim trên ti vi trong phim mỗi khi ông chủ muốn đuổi việc một nhân viên thì sẽ cho người đó một số tiền vượt qua tiền lương hàng ngày cùng với một câu nói ngày mai không cần đi làm bây giờ Lý Trung cũng làm như vậy với hắn không phải cũng đang muốn đuổi việc hắn chứ ?

- Ha ha ha .... Thằng nhóc ngốc nghĩ đi đâu vậy mày quên ngày mai là ngày gì hay sao ?

Lý Trung trông thấy vẻ mặt của Trần Thiên Bảo thì cười to nói .

- Ngày mai ? Hình như là Chủ Nhật thì phải ?

Trần Thiên Bảo suy nghĩ một lúc rồi nói .

- Đúng vậy ! Con có thấy xưa nay có ai đi làm vào ngày Chủ Nhật không ? Ngày mai con cứ ở nhà dùng số tiền này mà dẫn bạn gái đi chơi !

Lý Trung trầm giọng nói .

- Bác Trung bác đừng chọc con , con làm gì có bạn gái chứ ?

Nghe nhắc đến hai chữ bạn gái vẻ mặt của Trần Thiên Bảo thoáng đỏ lên lộ vẻ ngại ngùng nói .

Hắn không giống các thanh niên cùng tuổi khác gần hai mươi tuổi đầu rồi mà vẫn chưa có bạn gái nếu có thời gian rảnh không phải làm việc thì suốt ngày chỉ ở nhà dùng cái Laptop cũ của mình để đọc truyện thôi .

- Không có bạn gái thì phải tận dụng ngày nghỉ ngày mai mau đi kiếm đi còn nói làm gì ?

Lý Trung trầm giọng nói .

- Reng reng reng ....

Đột nhiên lúc này trong túi quần của ông ta lại vang lên tiếng chuông báo của điện thoại .

- Bác gái nhắn tin gọi bác về ăn cơm , con cũng về đi !

Lý Trung đem điện thoại ra xem một chút rồi nói với Trần Thiên Bảo .

- Vâng ! Chúc bác ngủ ngon !

Trần Thiên Bảo nghe vậy đương nhiên không phản đối gật đầu một cái rồi cùng với những người công nhân khác đi ra khỏi công trường .

Sau đó hắn cũng không lập tức về nhà mà lại bước vào một quán cơm ở gần đó .

- Thằng Bảo mày đến rồi hôm nay muốn ăn gì ?

Chủ quán ăn này là một người phụ nữ mập mạp khoảng bốn mươi mấy tuổi thấy Trần Thiên Bảo bước vào thì liền lên tiếng hỏi .

Những ngày bình thường sau khi tan ca hắn thường hay bước vào cửa tiệm này để ăn cho nên hai người cũng coi như quen thuộc .

- Dì Năm cho con một dĩa cơm sườn trứng đặc biệt cùng với một chai Pepsi ướp lạnh đi !

Trần Thiên Bảo ngồi vào một chiếc bàn rồi nói .

- Thằng Bảo hôm nay mày trúng số hay sao mà ăn sang dữ vậy ? Mọi hôm chỉ là một dĩa cơm sườn bình thường thôi mà lại còn thêm cả Pepsi ướp lạnh nữa ?

Dì Năm nghe tiếng nghi hoặc hỏi .

- Trúng số gì đâu gì ơi ! Chẳng là con mới được Bác Trung thưởng cho thêm chút tiền công cho nên mới chơi sang một bữa thôi !

Trần Thiên Bảo mỉm cười nói .

- Thì ra là vậy ! Được rồi mày đợi một chút để dì làm cho !

Dì năm gật đầu một cái sau đó bắt đầu làm thức ăn .

Không bao lâu sau một dĩa cơm sườn trứng thơm ngon cùng với một chai Pepsi ướp lạnh đã được đem ra .

Một ngày làm việc vất vả vốn đã khiến cho bụng của Trần Thiên Bảo đói meo hiện giờ nhìn thấy đồ ăn được đem ra trước mắt thì lập tức cầm lấy muỗng nĩa .

- Cậu gì ơi làm ơn làm phước mua giúp tôi mấy món đồ này đi !

Nhưng đúng lúc này bên tai hắn đột nhiên lại vang lên một tiếng nói .

Trần Thiên Bảo quay đầu nhìn qua thì chỉ thấy người lên tiếng là một ông lão ăn mặc xềnh xoàng trước người đeo một cái bảng gỗ to phía trên treo đủ loại vật dụng như đồng hồ , bóp da , nhẫn , mắt kính vừa nhìn qua đã biết là một người chuyên bán hàng rong .

- Tôi không mua đâu ông đi chỗ khác đi ! Đừng làm phiền tôi ăn cơm nữa !

Trần Thiên Bảo từ chối nói .

- Cậu gì ơi xin cậu làm ơn thương lấy thân tôi , từ chiều đến giờ tôi đi bán khắp nơi mà vẫn chưa bán được bao nhiêu món cứ như vậy thì tối nay cả nhà tôi sẽ không có gì ăn mất , xin cậu mủi lòng thương !

Ông lão thấy Trần Thiên Bảo từ chối cũng không bỏ cuộc lên tiếng van xin .

- Thôi được rồi ! Tôi sẽ mua giúp ông nhưng chỉ một món thôi đó . Biết chưa ?

Trần Thiên Bảo từng có một thời gian đi bán hàng rong cho nên hiểu được nỗi khổ của những người bán hàng rong cộng thêm nghe thấy ông lão nói mình đáng thương như vậy cũng hơi động lòng lên tiếng nói .

- Được được ... Chỉ cần cậu chịu mua giúp tôi thì cho dù là một món cũng được !

Ông lão thấy hắn đổi ý thì vui mừng nói .

Trần Thiên Bảo không để ý tới lời nói của ông ta bắt đầu đảo mắt quan sát những món hàng được treo trên tấm bảng gỗ .

- Tôi chọn vật này !

Sau một lúc ánh mắt của hắn dừng lại trên một miếng ngọc thạch được điêu khắc thành hình dáng của một con Phượng Hoàng nói .

- Cậu à cậu đúng là có con mắt tinh đời , con Phượng Hoàng này nghe nói là được điêu khắc từ một miếng ngọc có lịch sử lâu đời phía dưới Hoàng Liên Sơn bên trong ẩn chứa linh khí của trời đất có thể làm cho người đeo có được may mắn kinh người không cần biết là làm việc gì đều sẽ thuận lợi hơn người khác cả trăm lần !

Ông lão hết lời quảng cáo cho sản phẩm của mình .

- Được rồi ! Không cần nhiều lời nữa nó đáng giá bao nhiêu tiền ông ra giá đi !

Trần Thiên Bảo nghe thấy ông ta " chém gió " như vậy trong lòng cũng có chút ớn lạnh lên tiếng nói .

- Không nhiều không nhiều chỉ có hai trăm ngàn thôi !

Ông lão ra giá .

- Hai trăm ngàn ? Cái giá cắt cổ như vậy mà dám nói không nhiều , ông cho tôi là trẻ con mới ra đời chắc !

Trần Thiên Bảo nghe vậy tức giận kêu lên thường ngày hắn liều mạng làm việc mới có được hai trăm ngàn tiền công , vậy mà hiện tại ông lão trước mắt lại muốn bán một miếng ngọc nát cho hắn với cái giá đó , đúng là đáng giận mà !

- Vậy cậu xem nó đáng giá bao nhiêu , cứ nói đi !

Ông lão hỏi .

- Cái này sao ? Theo tôi thấy miếng ngọc này hình dáng tuy đẹp nhưng điêu khắc cũng không phải rất tinh tế cùng lắm chỉ đáng giá chín chục ngàn thôi !

Trần Thiên Bảo suy ngẫm một chút rồi trả giá .

- Được ! Tôi chịu thiệt một chút chín chục thì chín chục vậy mau đưa tiền đi !

Ông lão gật đầu đồng ý .

- Tốt !

Trần Thiên Bảo lấy từ trong bóp ra chín chục ngàn đưa cho ông ta .

- Chúc cậu ngon miệng !

Ông lão nhận được tiền lập tức rời khỏi quán cơm .

Không lâu đó Trần Thiên Bảo cũng đã ăn cơm xong đứng dậy thanh toán tiền cho Dì Năm rồi bước ra ngoài muốn đi về nơi ở của mình cách đó không xa .

- Vút !

Nhưng lúc hắn vừa mới đi được một đoạn đột nhiên lại có một chiếc xe ô tô từ phía lao vút đến với vận tốc kinh khủng .

- Ầm !

Trần Thiên Bảo không kịp đề phòng trong chớp mắt đã bị chiếc xe đó đụng trúng cả người văng lên trời sau đó té xuống cách đó mấy chục mét há miệng phun ra một ngụm máu tươi .

- Lão già khốn kiếp ông không phải ông nói chỉ cần mua miếng ngọc của ông thì sẽ may mắn hơn người bình thường gấp trăm lần làm việc gì cũng thuận lợi hay sao ? Tại sao tôi vừa mua được nó cầm còn chưa kịp nóng tay thì đã bị xe điên đụng trúng thế này ?

Trước khi ngất đi trong đầu Trần Thiên Bảo chỉ có một suy nghĩ .

.....

Đại Thiên Thế Giới - Âm Gian Tây Châu .

Hoàng Tuyền Cương Vực bên trong một tòa trạch viện .

Mấy tên lão giả đang tụ tập trước một căn phòng trên người mỗi người đều mặc một bộ trường bào rộng thùng thình được may bằng Hỏa Tuyết Thiên Tằm một loại Bằng Tằm rất quý hiếm ở Âm Gian có thể dùng nó may y phục chứng tỏ bọn họ đều là những nhân vật không tầm thường .

Nhưng hiện giờ đám nhân vật bất phàm này lại hoàn toàn không giữ được dáng vẻ cao cao tại thượng thường ngày nữa ngược lại mỗi người đều nôn nóng đi tới đi lui trước cửa phòng thỉnh thoảng còn có người bước lên giống như không nhịn được nữa muốn đẩy cửa bước vào trong vậy .

- Các ngươi tập trung ở đây làm gì ?

Đột nhiên lúc này sau lưng bọn họ lại vang lên một tiếng quát .

Mấy tên lão giả quay lại thì chỉ thấy người bước tới là một ông lão khoảng bảy mươi tuổi .

- Tham kiến Gia Chủ !

Bọn họ lập tức chia thành hai hàng cung kính kêu lên một tiếng .

- Ta hỏi các ngươi đến đây làm ? Cơ Huy ngươi nói đi !

Gia chủ Cơ gia Cơ Thiên Hành quát lên một tiếng .

- Bẩm Gia chủ ngày hôm nay ta cùng các vị Trưởng lão khác đến đây là để chờ đợi Thiếu Phu nhân sinh ra Thiếu chủ ạ !

Cơ Huy Trưởng lão bước ra phía trước nói .

- Hồ đồ ! Niết nhi tuy rằng là con dâu của lão phu đứa trẻ trong bụng nó là cháu của lão phu nhưng các ngươi thân là Trưởng lão của Cơ gia sao có thể vì bọn chúng mà từ bỏ công việc thường ngày của mình chạy hết tới nơi này chờ đợi chứ ?

Cơ Thiên Hành quát lớn một tiếng .

Những Trưởng lão Cơ gia nghe vậy đồng thời co đầu rụt cổ lại không dám nói tiếng nào .

- Gia chủ ngươi nói sai rồi !

Nhưng vẫn còn một người dũng cảm bước ra nói .

- Cơ Dũng Trưởng lão ngươi nói cái gì ?

Cơ Thiên Hành trầm giọng quát hỏi .

- Bẩm Gia chủ tại hạ không có ý nghịch lại ý tứ của người bỏ qua chuyện của Gia tộc không lo tới nhưng tầm quan trọng của đứa bé Vũ Niết tiểu thư đang sinh không phải người không biết nó không chỉ là cháu của người còn là người thừa kế duy nhất của Cơ gia chúng ta nữa ,ngài không phải không biết thời gian Hồng Quân cùng Lục Thánh tiến hành kế hoạch của bọn họ đã sắp tới , rất có thể tương lai của Cơ gia chúng ta thậm chí Đại Chu Thánh Đình ở Dương Gian cũng phải trông cậy vào một mình nó . Gia chủ ngài thử nó xem chúng ta có thể không gấp cho được ?

Cơ Dũng Trường lão nói .

Cơ Thiên Hành nghe vậy nhất thời không biết phải trả lời thế nào .

- Oe oe oe ...

Bỗng nhiên vào lúc này trong căn phòng sau lưng bọn họ lại vang lên tiếng khóc của trẻ con .

- Sinh rồi ! Thiếu phu nhân sinh rồi !

Liền đó là âm thanh vui mừng của thị nữ .

- Két !

Cơ Thiên Hành cùng với các Trưởng lão của Cơ gia nghe vậy không ai nói với ai một tiếng nào đồng thời đẩy cửa bước vào trong phòng .

Vừa tiến vào trong bọn họ đã lập tức nhìn thấy hình ảnh của một thiếu phụ vẻ mặt trắng bệt cùng với một tiểu hài tử được bọc trong vải lót màu hồng đang được nữ tì bế ở bên cạnh

Đó chính là con dâu Mạc Vũ Niết của Cơ Thiên Hành cùng với đứa con mới sinh của nàng .

- Phụ thân con không phụ lòng người cuối cùng đã sinh ra hài tử rồi !

Mạc Vũ Niết nhìn thấy Cơ Thiên Hành bước vào thì vui vẻ kêu lên một tiếng .

- Khụ khụ khụ ....

Có điều vừa mới nói xong nàng đã liên tục ho khan .

- Khinh Huyền con không sao chứ ? Người đâu mau lấy Thánh Nguyên Đan tới đây !

Cơ Thiên Hành thấy vậy thất thố kêu lên một tiếng .

- Phụ thân người không cần phí sức của con thế nào con là người hiểu rõ nhất . Mệnh cách của con đã sớm tan vỡ có thể sống tới lúc này đã là may mắn , người không cần phí sức vì con nữa cứ để con đi gặp Huyền Không đi !

Mạc Vũ Niết lắc đầu nói .

Nàng thân là Tổ Tiên cấp cường giả sau khi sinh xong cho dù có suy yếu đến thế nào cũng không thể có biểu hiện như vậy . Nhưng vào một ngàn năm trước vào tình huống không biết mình đã có thai nàng đã cùng với chồng của mình cũng chính là con trai của Cơ Thiên Hành - Cơ Huyền Cung cùng nhau tiến vào Chiến trường Thiên Ngoại Thiên chiến đấu với Ác Ma của Thế Giới Đại Ác định giúp một phần sức cho Đại Thiên Thế Giới .

Ban đầu mọi chuyện rất thuận lợi hai người bọn họ liên thủ cùng với một số cường giả Đại Thiên Thế Giới giết chết rất nhiều Ác Ma . Có điều về sau trong một lần bất cẩn hai người đã rơi vào vòng phục kích của của Ác Ma kết quả Cơ Huyền Cung liều mạng đồng quy ư tận bảo vệ Mạc Khinh Huyền bị trọng thương rút lui trở về Cơ gia .

Tuy rằng về sau các Trưởng lão của Cơ gia đã dùng rất nhiều cách để chữa trị cho Mạc Vũ Niết có điều vết thương của nàng thật sự quá nặng cho dù có chữa trị thế nào cũng không thể hoàn toàn khôi phục được hơn nữa càng ngày càng nặng hơn nếu không phải nàng có ý chí cùng với chấp niệm kinh người cho dù liều mạng cũng muốn sinh con trai của mình ra thì e rằng đã mất mạng từ lâu .

- Phụ thân người có thể cho con xem hài tử của con một chút có được không !

Mạc Khinh Huyền cố sức nói .

- Đương nhiên !

Cơ Thiên Hành gật đầu một cái sau đó nhận lấy tiểu hài tử từ trong tay nữ tì đem tới trước mặt Mạc Khinh Huyền .

- Dung mạo tuấn tú lắm rất giống Cung ca vừa giống con , phải rồi phụ thân không bằng chúng ta đặt tên cho nó là Cung Niết đi ! Đó vừa là kết hợp tên của con cùng Cung ca lại vừa có ý Phượng Hoàng niết bàn có thể chứng tỏ đứa bé sau khi lớn lên có thể giống như ước muốn của mọi người thống lĩnh Cơ gia chúng ta giống như Phượng Hoàng niết bàn tránh thoát tính kế của người trong thiên hạ chân chính có được một chỗ đứng ở Đại Thiên Thế Giới , người nói có được hay không ?

Mạc Vũ Niết quan sát hài tử trong tay một lúc rồi nói .

- Được ! Đứa trẻ này tên Cung Niết , Cơ Cung Niết !

Cơ Thiên Hành liều mạng gật đầu nói .

- Người thích là tốt rồi ! Như vậy sau này Tiểu Cung Niết làm phiền người chăm sóc rồi . Còn con phải đi gặp Cung ca rồi !

Mạc Vũ Niết nói một tiếng cuối cùng rồi nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ vĩnh hằng .

- Niết nhi !

Cơ Thiên Hành thấy vậy đau khổ hét lên một tiếng .

Mấy người tì nữ ở bên cạnh cũng cất tiếng khóc lớn .

Không ai chú ý tới lúc này trong ánh mắt của Tiểu Cơ Cung Niết đang nằm trên giường lại hiện lên vẻ kỳ dị hắn chính là Trần Thiên Bảo .

Sau khi bị xe ô tô tông trúng hắn vốn dĩ nghĩ mình sẽ chết chắc không ngờ sau khi tỉnh lại lại thấy mình xuất hiện ở nơi này .

- Không ngờ ta lại giống như các nhân vật trong tiểu thuyết vậy mà xuyên việt rồi ! Có điều cái tên Cơ Cung Niết sao lại nghe quen như vậy còn có Hồng Quân , Lục Thánh , Đại Thiên Thế Giới nữa !

Trần Thiên Bảo thầm nghĩ .

- Phải rồi ! Không lẽ ta đã xuyên việt thành Đại Chu Thiên Đế - Cơ Cung Niết hay sao ?

Sau một lúc trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một tia sáng kinh ngạc kêu lên một tiếng ...