Trùng Sinh: Nhìn Thấy Tài Khí Ta Đây Cuối Cùng Thành Phú Vòng Ung Thư

Chương 50: Kết thúc trò khôi hài

Rất không tệ, một đám tài khí màu xám giống như phân nhánh thò ra, rất có tư thế phát triển khỏe mạnh.

Đây là phải dựa vào vấn đề thân thể để kiếm tiền, chẳng lẽ hắn đánh không lại Tằng Quốc Hùng.

Hình thể hai người không khác nhau lắm, nhưng Tằng Quốc Hùng thì trẻ hơn một chút.

Từ đó có thể đoán được Cao Bưu rất có khả năng không phải là đối thủ.

Trong lòng len lén tính toán, Nhậm Kiếm lại phát giác một bàn tay của mình bị một vòng mềm mại vây quanh, còn có chút ẩm ướt.

Cúi đầu nhìn, tim hắn không khỏi đập rộn lên.

Lại là Dư Nhu gắt gao nắm tay phải của hắn, ánh mắt cực kỳ khẩn trương.

"Kiếm ca, có muốn nhìn xem, bên Bích Liên đã không còn âm thanh, sẽ không..."

"Ban ngày ban mặt, bọn họ còn có thể ngay tại chỗ diễn kịch hay sao? Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu." Nhậm Kiếm nắm chặt tay, chỉ lo hạnh phúc sẽ chạy mất.

Dư Nhu nghe vậy trợn trắng mắt, tuy nàng đơn thuần, nhưng cũng không phải Tiểu Bạch.

Biết lời này của Nhậm Kiếm có ý riêng, không phải lời tốt đẹp gì.

"Mau nghĩ cách đi, đừng có xảy ra chuyện gì, dù sao Bích Liên cũng là con gái."

Nàng thúc giục như thế, Nhậm Kiếm chỉ có thể yên lặng gật đầu.

Hắn thầm đếm 5 chữ số trong lòng, lúc này mới bước ra.

Nhưng hắn vừa khởi động, đã bị Sở Tử An ngăn lại ngay trước mặt.

"Nhậm Kiếm, đừng vội đi a, chúng ta trước đem sự tình nói rõ ràng."

Nhậm Kiếm vẻ mặt vô tội, chỉ chỉ đã có tiếng đập đồ vật truyền đến phòng bao.

"Ta muốn đi xem, đừng gây ra án mạng."

"Không vội, chuyện này không cần ngươi quan tâm, chúng ta vẫn là muốn nói chuyện của ngươi."

Sở Tử An mặt mày rạng rỡ mỉm cười hất cằm về phía mấy phục vụ phục vụ, nhưng lại không chịu buông tha Nhậm Kiếm.

Sở Hà thấy vậy không khỏi nhíu mày, đứng bên cạnh Nhậm Kiếm trầm giọng nói: "Một tên cặn bã mà thôi, đánh thì đánh, có vấn đề gì."

"Em trai, đây chính là phó đạo diễn đầu tư phim ảnh của anh, làm hỏng thì quay phim kiểu gì. Hơn nữa anh đây chỉ hỏi rõ ràng, không có ý gì khác."

Sở Tử An cười không thay đổi, lời nói lại có ý riêng.

Hắn đây là dự định để Nhậm Kiếm bồi thường tiền, cũng coi là muốn gõ hắn một chút.

Nhậm Kiếm bĩu môi, "Ta chỉ cho hắn mấy quyền, không đánh hỏng. Nhưng nghe động tĩnh hiện tại, sợ là thực sự có nguy hiểm, người trong nhà của ngươi đấu cũng được."

Nghe vậy, Sở Tử An lại có một loại cảm giác bị con sâu nhỏ kia bay vào trong mắt, xui xẻo.

Ngay khi hắn còn muốn nói gì, hai bóng người bị kéo ra.

Cao Bưu mặt đầy máu hoa chân múa tay vui sướng: "Mẹ nó, buông ta ra, ta muốn giết chết tên mập này, còn dám đánh trả!"

"Các ngươi buông tay, ta muốn đập chết tên mập này, ngươi là ai hả, dám đánh ta!" Tằng Quốc Hùng cũng bị kéo ra ngoài mặt mũi ứ máu, hai con mắt gấu trúc nhìn chằm chằm Cao Bưu.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Sở Tử An mặt mày xanh mét.

Hai tên này trên danh nghĩa đều là người của hắn, kết quả lại đánh túi bụi.

Hiện tại hai người mặc dù bị tách ra, vẫn như chó điên vồ lung tung.

Đáng giận hơn chính là, hai người đều không nhìn hắn, đang kéo cổ lẫn nhau nhổ nước miếng.

"Ta nhổ vào, chờ một lúc đánh không chết ngươi!"

"Ta nhổ vào, chờ một lúc xem ai đánh chết ai!"

Nhìn hai đại lão gia đang vô cùng ghê tởm mà đại chiến nước bọt, tất cả mọi người thất vọng lui về phía sau.

Mà Dư Nhu thì lôi kéo Nhậm Kiếm phóng tới phòng.

Thật sự là quá buồn nôn, hai người phục vụ kéo hai người nhất thời lỏng tay một chút.

Hai người cảm giác thân thể nhẹ nhàng, lập tức tránh thoát ra ngoài.

Nhưng một màn thần kỳ xuất hiện, hai người thế mà không tiếp tục động thủ, mà vẫn duy trì tư thế bị lôi kéo, tiếp tục phun.

Sở Hà trợn tròn mắt, đây là lần đầu tiên y được chứng kiến cảnh tượng như thế.

Mặc dù có chút buồn nôn, nhưng thắng ở chỗ mới lạ.

Mà mặt Sở Tử An lại từ xanh chuyển thành đen, thật sự là mất mặt ném về tận nhà.

Hắn lạnh giọng mắng: "Đều câm miệng cho ta, không xong đúng không!"

Thế công đã đạn tấn lương tuyệt của hai người dừng lại, trên mặt hai người ướt đẫm quay đầu lại.

"An thiếu gia, ngươi phải làm chủ cho ta!"

Hai tiếng rú thảm tê tâm liệt phế đồng thời vang lên, bọn họ như chó điên bổ nhào tới.

Lập tức, Sở Tử An bị hai người ôm lấy một cái đùi, nước mắt nước mũi điên cuồng cọ xát.

Thấy cảnh này, Sở Hà nháy mắt với nhân viên phục vụ bảo an xung quanh, tất cả mọi người thức thời rời đi.

Trong phòng.

Dư Nhu ôm Lưu Bích Liên đang nức nở vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi.

Nhậm Kiếm tìm kiếm tài khí trên đỉnh đầu nữ nhân này, chân tướng bại tài đã không còn, ngược lại toát ra một ngọn lửa nhỏ rất là cứng rắn, phấn phác.

Không thể nào, chẳng lẽ như vậy cũng có thể có chuyện tốt phát sinh, hay là màu hồng?

Điều này cũng quá bất hợp lí, không phải Tằng Quốc Hùng thật sự đã tỉnh ngộ?

Ngay khi hắn ta đang khiếp sợ, Sở Hà cũng bu lại.

"Cô bé này chính là người bị hại?"

"Mặc dù ta cũng rất đồng tình với nàng, nhưng đó gọi là gieo gió gặt bão."

"Vậy ngươi còn tức giận như vậy, động thủ đánh người?"

"Dê mê đường chỉ có đụng phải hổ, mới có thể dê vào miệng hổ! Cuối cùng là bị dẫn dụ."

Nghe hắn nói như vậy, Sở Hà cười cười.

Hắn thấp giọng nói: "Không phải là muốn quay phim sao, nếu là bằng hữu của ngươi, tự chúng ta quay thôi."

"Bằng hữu cái rắm, tên này muốn phá hỏng quan hệ giữa ta và Tiểu Nhu, ta không hạ độc nàng đã rất nhân từ rồi!" Nhậm Kiếm thấp giọng đáp lại.

"Vậy là ngươi rộng lượng, còn ra mặt thay nàng." Sở Hà không khỏi cảm khái.

Nhậm Kiếm nghe vậy ngượng ngùng mở miệng, hắn đây coi như là đánh 50 gậy đi, chưa nói tới thay ai ra mặt.

Qua hôm nay, thanh danh của Lưu Bích Liên coi như là thối, nhất là hình tượng của Cao Lộc Kiệt trong lòng Dư Nhu càng rớt xuống ngàn trượng.

Qua một lúc, Dư Nhu ngẩng đầu, thấp giọng nói: "Kiếm ca, nếu không ta mang Bích Liên trở về đi, nàng ấy đang bất ổn đấy."

"Được, ta đưa các ngươi trở về." Nhậm Kiếm gật đầu.

Sở Hà cười nói: "Suy của ta ở ngay bên ngoài, để người ta đưa các nàng trở về là được."

Nhìn chiếc xe ở cửa rời đi, Nhậm Kiếm buồn bã mất mát.

Một cuộc hẹn hò đang êm đẹp lại biến thành một trò hề.

Lúc này, người của đoàn làm phim và người của Sở Tử An đều đi ra.

Sở Tử An vẻ mặt xúi quẩy nói: "Chuyện đã hỏi rõ ràng rồi, chẳng qua là quy tắc ngầm trong vòng, không có gì để nói."

"Nhưng nếu cô nương kia là bằng hữu của Nhậm Kiếm cũng là thân thích của lão Cao, thì cũng nên cho một câu trả lời."

"Ta làm chủ, cho nàng một nhân vật nữ số 5, loại có lời thoại, chuyện này cứ bỏ qua như vậy đi."

Nhậm Kiếm nghe vậy không khỏi sợ hãi than, khó trách Lưu Bích Liên sẽ có dấu hiệu kiếm tiền.

Hóa ra vấn đề ở đây.

Bởi vì hắn tham gia, sự tình xuất hiện chuyển cơ.

Gặp phải càng nhiều chuyện, Nhậm Kiếm đối với tài khí lý giải lại càng khác biệt.

Chuyện tốt có thể biến thành chuyện xấu, ngược lại, chuyện xấu cũng chưa chắc không có kết quả tốt.

Chớp chớp mắt, hắn không khỏi mở ra năng lực, quét nhìn chung quanh.

Sau một khắc, trong lòng hắn hoảng hốt, tim đập nhanh hơn vài phần.

Hắn không quan tâm những người khác có tài vận nhiều hay ít, nhưng Sở Hà và Sở Tử An lại là đối tượng hắn chú ý.

Giờ phút này tài khí của hai người lại có một cỗ quấn quýt lấy nhau, khiến hắn cảm thấy một tia không thể tưởng tượng nổi.

Truyện Được Đăng Bởi Mèo Nhà Meo.

Mèo Nhà Meo: Cầu Đánh Giá, Cầu Đề Cử, Cầu Xe Hơi Nhà Lầu Gạch Đá Mua Pa Tê...