Trò Chơi Giang Hồ

Chương 24 : Quá khứ ngọt ngào ^^

Phương: Anh à sao anh khóc thế

Em ko nói j đứng dậy định đi thì liền bị thằng Vũ chắn lại

Vũ: Ê mày định đi hả, muốn đi thì quỳ xin tao tha đi

Em gằn mạnh từng tiếng.

Em: Mày muốn sống thì tránh ra tao đi

Lúc này mắt em đỏ ngầu.Làm ai nhìn thấy cũng sợ. Thằng vũ liền lùi ra, nhưng vì sĩ gái nên nó đứng ra nói

Vũ: Quỳ xuống thì tao cho đi

Em liền sút 1 phát vào ngực nó, Với karate đai đen sút thì các thím biết đấy. Thằng bé liền ôm ngực và hộc máu

Em: Mày muốn đánh nhau thì gọi người ra về đứng cổng đợi tao

Em nói xong liền đi lấy xe trong những ánh nhìn khiếp sợ của cả căng teen. Ra lấy xe em phóng vụt đi mà ko quan tầm tiếng gọi của 8 đứa bạn. Và em phóng thẳng đến nhà anh Sơn thì thấy một đám người mặc đồ đen cũng phải mấy trăm người đang đứng ở sân. Em chống xe xuống và chạy vào trong nhà. Mọi người liền tách xang 2 bên và cúi trào em. Em ko quan tâm đi vào trong nhà thì thấy chị Hà vợ anh Sơn đứng bên là bé Tuấn 3 tuổi đứng lay chị Hà hỏi

Bé tuấn: Mẹ ơi sao ba lại nằm trong thùng kia, Mẹ bảo ba dậy chơi mí con đi

Chị Hà: Tuấn à con, ngoan đi bố đang ngủ mà

Đứng sau 2 người họ là 7 người cũng đang khóc, chắc họ là nguời dữ thẻ đỏ. Em đi vào quỳ trước quan tài anh. Thì bé Tuấn chạy ra chỗ em nói

Bé tuấn: A chú Hoàng, à chú vào gọi bố con dậy đi. Con gọi mà bố con ko dậy

Em nhìn thấy cảnh này mà rơi nước mắt. Và em kêu anh Hải bế bé Tuấn ra. Và em nhắm mắt lại nhớ đến 8 năm trước : Có 1 thằng bé lớp 3 đang đánh nhau mí thằng bé lớn gấp đôi mình. Vừa đánh vừa nói :

-Ê thằng oát con Hoàng sao mày đánh tao

Hoàng: Ai kêu mày lớn mà đi lấy kẹo của đứa bé như tao

Thằng bé lớn kia nói

-Mày phải kết nghĩa anh em mí tao thì tao mua cho mày kẹo khác

Hoàng: Được, tao kết nghĩa anh em thì mày phải mua dả kẹo tao nha

-Đương nhiên rùi, tao sẽ mua cho mày kẹo... (kết nghĩa vì cái "Kẹo")..