Thú Tu Thành Thần

Chương 1442 : Vương Tử Vi - ❆๖ۣۜThập❆๖ۣۜVĩ ❆๖ۣۜHồ❆

Hắn bây giờ thật sự nể phục thượng nhân , mỗi một nhóm người chơi năm người đều tạo ra một phó bản chi tiết như thế này . Thậm chí hôm trước giết người xong còn nhận được sức mạnh tích trữ từ Sát Thần Kiếm nữa mới kinh khủng .

Đãi ngộ của Bạch Hỏa Vương cũng là đãi ngộ của hệ thống nên hắn đời nào từ chối , khoảng thời gian này hắn hơi tập trung quá mức vào công việc . Thời gian ở bên lão bà cũng không có , lý do thì bởi đâu phải có mỗi mình Bạch Mẫu Đơn bế quan .

Các nàng trong đầu đã thầm nhuần tư tưởng rằng khi nào mọi chuyện kết thúc thời gian nghỉ ngơi của họ sẽ là dài vô tận . Thế là gần một phần tư số người nghỉ làm để bế quan tấn thăng đại cảnh , Băng Thần thì thở cũng không được , không họp thì cũng phải giải quyết các vấn đề của công hội .

Hắn ngồi xuống bên giường tay chạm nhẹ vào thân thể hơi run rẩy của cô gái khẽ mỉm cười :

“Ngươi tên gì ?”

Cô gái kéo nhẹ chăn lên che người rồi nói :

“Ta tên Vương Tử Vi , con gái của tộc trưởng Vương Hạo , hôm nay được Bạch Hỏa Vương cử đến để hầu hạ ngài .”

Băng Thần cười to :

“Nhìn ngươi run rẩy như thế thì làm sao có thể hầu hạ ta được ?”

Nàng ngậm nước mắt đưa tay của mình ra rồi nói :

“Cái này là ta tự nguyện .”

Hắn nghe thế bỏ tay ra khỏi người nàng mỉm cười :

“Ta hiểu lý do nhưng ngươi có nghĩ rằng mấy ngày nữa ta rời đi rồi thì cả đời ngươi cũng khó được gặp lại .”

Nàng lắc đầu nói :

“Cái này không quan trọng bằng tồn vong của bộ tộc , ngài lại chiến đấu để cứu lấy bình yên của bộ tộc thế nên ta không quan tâm những chuyện khác .”

Thực ra hắn biết mấy ngày nữa thôi sau khi hắn xong nhiệm vụ thì thế giới này cũng sẽ không còn tồn tại nữa . Trong lòng hắn cũng không có quá nhiều gánh nặng , hắn đang ở trong một trò chơi thì phải tuân theo luật lệ của nó , huống chi hưởng thụ một chút cũng không có gì quá đáng .

Nắm tay kéo nàng vào lòng nhìn gương mặt mỹ lệ , đôi mặt to tròn ngấn lệ khiến người nhìn thấy mà thương . Mái tóc bạch kim sáng lên lấp lánh , thậm chí còn sáng hơn cả tóc trắng của hắn , tuy nhìn giống như kim loại nhưng khi sờ vào lại vô cùng mềm mại .

Tuổi nàng chắc không lớn nhưng thân thể rất đầy đặn , theo kinh nghiệm của hắn có lẽ sẽ không cao quá một mét sáu .

Vương Tử Vi giọng lí nhí :

“Ngài tắt đèn giúp ta được không ?”

Băng Thần khẽ búng ngón tay một cái thì cả căn phòng không còn chút ánh sáng , đồng thời cũng giải thoát con dã thú trong hắn ra . Bàn tay lập tức nắm lấy vòng ba căng tròn nắn bóp , làn da mềm mại mát lạnh khiến cả người hắn giống như quả bom được châm ngòi .

“A”

Lần đầu bị nam nhân xa lạ chạm vào thế nên Vương Tử Vi không khỏi la lên một tiếng nhưng ngay sau đó cảm giác miệng mình đã bị chặn lại . Đầu lưỡi của Băng Thần cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ bé của nàng tham lam chiếm giữ từng chút một .

Cả người nàng run rẩy nhè nhẹ càng làm Băng Thần trở nên hưng phấn hơn , bàn năm nắm trọn đôi gò bồng đầy quyến rũ .

“Đau”

Rốt cuộc cô gái chính thức được Băng Thần biến thành phụ nữ , đã là tu luyện giả thì chút đau đớn đó tới nhanh nhưng qua cũng rất nhanh . Hai người sau đó hoàn toàn đê mê không biết gì nữa .

“Ừm….nhanh chút…..a”

Vương Tử Vi dần dần thích ứng thậm chí còn thúc dục Băng Thần , đôi bàn tay không ngừng cảm nhận từng chút một cơ thể hoàn mỹ của hắn . Mùi thơm nồng nặc từ hắn khiến nàng cảm giác mê muội giống như hít cần sa vậy .

“Grừ...hờ...hờ”

Băng Thần gầm lên một tiếng , nàng cảm giác được hưng phấn tột độ rốt cuộc không giữ được tỉnh táo mất đi thăng bằng ngã gục vào người của hắn ta ngủ thiếp đi . Nhìn cô gái thiếp đi hắn cũng không dày vò nàng nhiều , tuy nhiên chính hắn cũng phải thỏa mãn chút đã .

Tận trưa hôm sau nàng mới tỉnh lại , Băng Thần cũng không phân biệt đối xử , thay vì từ chối thì hắn đã chạm vào nàng . Bất kể nàng nàng chỉ tồn tại tới khi phó bản kết thúc thì hắn cũng sẽ cố gắng làm tròn trách nhiệm của mình .

Trong lúc nàng ngủ hắn đã truyền cho nàng Ngọc Nữ Tâm Kinh , đã thế còn có một số công pháp , vũ kỹ các loại . Hắn không ngờ tới là nàng ta còn ham muốn hơn cả mình , vừa tỉnh liền nhào tới giống như muốn ăn thịt hắn ta vậy . Quả nhiên Lang tộc đủ dũng mãnh cũng có ham muốn rất nặng .

Mang nàng vào trong Vô Hạn Giới Chỉ xem rốt cuộc nàng khỏe đến mức độ nào , không nghĩ tới cô nàng này sau khi mất đi trinh tiết thì giống như tiến hóa vậy . Trong Vô Hạn Giới Chỉ quấn lấy hắn ta tận một năm , một năm chứ không phải một tháng .

Đến khi thời gian hai ngày gần hết hai người mới có thời gian yên tĩnh ngồi ăn cơm nói chuyện , nàng nhìn bàn đồ ăn khó hiểu :

“Tu luyện giả chúng ta cũng phải ăn nhiều như thế sao ?”

Băng Thần cười khổ nói :

“Không thể ngày nào cũng làm chuyện kia được , nàng không định ngày nào cũng quấn lấy trên người của ta đấy chứ ?”

Vương Tử Vi liếm môi rất thật thà nói :

“Thứ kia dễ chịu hơn so với ăn cơm nhiều , hay là…..”

Băng Thần vội vàng xua tay nói :

“Truyền tống trận sắp xong rồi , ta cần phải xử lý Hắc Hỏa tộc .”

Nàng có vẻ hơi buồn :

“Tiêu diệt xong Hắc Hỏa thì ngài phải rời đi sao ?”

Hắn không thể nói rằng sau khi mình rời đi nàng sẽ biến mất , cũng vì thế hắn chẳng nói ra một lời hứa hẹn nào mà chỉ gật đầu . Hai người đang dùng bữa giữa chừng thì bốn cô gái trở về , Tô Anh lập tức lên tiếng :

“Bốn cái căn cứ đã xử lý xong nhưng số thành viên vụn vặt của Hắc Hỏa liên minh cần chút thời gian để xử lý . Truyền tống trận cũng xây xong rồi , Bạch Hỏa Vương chắc cũng chuẩn bị nghị sự rồi , chúng ta tới đó luôn đỡ mất thời gian .”

Băng Thần đứng lên mỉm cười nói :

“Tạm biệt Tử Vi .”

Vương Tử Vi đứng lên :

“Tạm biệt ngài , đừng quên ta .”

“Sẽ không .”

Hắn ta đáp lại nàng sau đó rời đi , bốn người kia nhìn Vương Tử Vi trong lòng có chút tiếc nuối . Thiên phú không tệ , hình dáng lại xinh đẹp , nếu nàng thật sự tồn tại thì Tiếu Hoan Hỷ sẽ kéo nàng về phe phái của mình để tăng thêm địa vị trong Băng gia .

Vương Tử Vi nhìn bốn cô gái xinh đẹp hơn cả mình đứng trước mặt thì có vẻ căng thẳng , thế nhưng ba người Tô Anh rời đi trước . Tiếu Hoan Hỷ vốn muốn quay đầu đi luôn nhưng nàng không hiểu nghĩ cái gì mà lại nói :

“Muội muội nhớ kỹ ta tên Tiếu Hoan Hỷ .”

Nghe Tiếu Hoan Hỷ giới thiệu nàng vội vàng cúi đầu đáp lại :

“Ta tên Vương Tử Vi .”

Tiếu Hoan Hỷ thấy nàng ta lễ phép lập tức nói :

“Thời gian ta ở lại đây không dài , thế nhưng nếu cần gì có thể trực tiếp gọi ta , đã học được Ngọc Nữ Tâm Kinh thì chắc sẽ biết . Lại gần ta để kết nối giữa chúng ta rõ ràng hơn một chút .”

Vương Tử Vi ngoan ngoãn lại gần sau đó nàng cảm thấy một kết nối vững chắc giữa mình và Tiếu Hoan Hỷ . Xong xuôi thì Tiếu Hoan Hỷ cười nói :

“Tạm biệt .”

Biệt thân biết phận Vương Tử Vi thật sâu cúi đầu :

“Tạm biệt Tiếu tỷ .”

Băng Thần ra đến bên ngoài thì lập tức được Bạch Hỏa Vương nghênh đón , hắn thì chỉ lạnh nhạt :

“Mọi chuyện vẫn đúng như kế hoạch , nhanh chóng cung cấp tọa độ cho ta , ta lo sáu cái còn lại bốn người các nàng lo hai . Bạch Hỏa Vương sau khi thấy được thắng lợi có thể xuất phát luôn , nếu ta làm mọi thứ nhanh chóng thì sẽ tới giúp đỡ .”

Năm phút sau Băng Thần xuất hiện ngoài không gian của Hắc Hỏa Tinh , có một số người lao ra ngoài nghênh chiến . Nhìn thôi là biết bọn họ chính là người chơi rồi , một người nhìn Băng Thần một cái sau đó mỉm cười thật tươi .

Hắn ta nhìn đồng đội của mình sau đó khẽ giọng :

“Kiếp này coi như bỏ .”

Hắn vừa dứt lời thì một thanh đại kiếm khổng lồ từ ngoài không gian đột nhiên xuất hiện ép xuống một cách nhanh chóng nhưng bọn họ không thể phản kháng . Đã thế Băng Thần đã thăng lên Viễn Cổ Cảnh để tăng uy lực của chiêu thức , thậm chí tích trữ quá nhiều nên lập tức thăng lên Viễn Cổ Nhị Trọng sơ kỳ .

Thiên Sơn Trấn Kiếm

Đại kiếm tiêu diệt ba người kia sau đó nhẹ nhàng xuyên thủng cả Hắc Hỏa Tinh .

Họa Nhân Sinh .

Một kiếm duy nhất biến toàn bộ mọi thứ thành bụi , cả hành tinh trước đó còn chình ình biến mất không còn gì cả . Thông qua ảnh kính thấy được Bạch Hỏa Vương lập tức gào lên :

“Chính nghĩa đại thắng , toàn quân xuất kích .”

Vương Tử Vi nhìn Băng Thần uy phong thì chỉ biết thở dài , nam nhân này xuất hiện đúng lúc nàng sắp bị gả cho một lão già như Bạch Hỏa Vương . Cảm giác thế nào thì hắn cũng tốt hơn , chỉ là người này thật sự sẽ rời xa nàng mãi mãi sao ...