Thú Tu Thành Thần

Chương 1440 : Cảm Giác Khó Tả - ❆๖ۣۜThập❆๖ۣۜVĩ ❆๖ۣۜHồ❆

Bây giờ thì mọi chuyện khó khăn hơn rất nhiều bởi nếu giúp hắn thì Thành Lâm Thánh Sơn sẽ phải chịu nguy cơ rất lớn . Nếu không phải bản thân nàng đang ăn nhờ ở đậu , con gái của nàng lại thích hắn ta thì có khi nghe hắn trình bày chắc cũng khó .

Muốn lay chuyển được nàng thì tất nhiên phải ra được điều kiện khiến cho nàng hài lòng mới được . Có điều muốn làm cho nàng hài lòng thì không phải điều dễ dàng , dù sao tính cách của nàng ta cũng tương đối đạm bạc .Hai người cứ như thế ngồi nhìn nhau cả nửa ngày mà không ai chịu mở miệng trước , cũng chẳng có ai rời đi cả .

Thật lâu sau khi suy nghĩ thật kỹ thì Băng Thần mới hỏi :

“Thế để ngươi tự chọn thứ mình cần đi , ta phải bỏ ra cái gì để ngươi có thể giúp ta ?”

Nàng nhìn hắn rồi hỏi :

“Giúp ngươi tới được Bán Thần Giới có ý nghĩa đến mức nào , ta phải biết được những gì ngươi đạt được để có thể cho ra một cái giá thật sự xứng đáng . Nếu giao dịch quá nhỏ ta đương nhiên sẽ không đời nào mạo hiểm như thế , nói thế chắc ngươi cũng hiểu được đúng không ?”

Băng Thần nghĩ một chút rồi nói :

“Tới được Bán Thần Giới thì tương đương với việc người thân của ta sẽ không còn gặp bất cứ nguy hiểm nào nữa . Chuyện này đối với ta vô cùng quan trọng thế nên nếu bỏ ra một cái giá lớn thì có lẽ là “gì cũng được” đương nhiên loại trừ tính mạng của ta và an nguy của người thân ra .”

Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn rồi nói :

“Ngươi muốn ta giúp một việc có thể khiến ta bỏ mạng , ta nhờ lại ngươi một việc có thể khiến ngươi bỏ mạng . Cái giá mà chúng ta bỏ ra như thế sẽ ngang với nhau ngươi nghĩ xem như thế có được không , nếu ngươi cảm thấy không hài lòng thì chúng ta không cần bàn thêm nữa .”

Băng Thần không phải ngu ngốc nên lập tức đồng ý :

“Đương nhiên ta sẽ đồng ý nhưng cả hai chuyện đều phải công bằng , ngươi mạo hiểm chung với ta thì ta cũng sẽ mạo hiểm chung với ta . Trên thế giới này khó có thể tin tưởng người khác thế nên dù ra sao chúng ta vẫn đồng cam cộng khổ với nhau .”

Nàng hiểu ý của Băng Thần nên gật đầu :

“Ta hiểu ý của ngươi , đương nhiên nếu mạo hiểm thì ta phải đi theo mới có được lợi ích , cũng coi như cho ngươi một cái bảo hiểm . Chuyện này ta tính sớm từ bỏ rồi nhưng nếu ngươi chịu giúp thì coi như có chút khả năng .”

Băng THần thản nhiên nói :

“Nếu đi theo ta thì sớm muộn cũng có ngày ngươi đạt được hết thảy , dù gì thì ngươi cũng là nhạc mẫu của ngươi . Đối với người nhà của nữ nhân thì ta chưa từng keo kiệt , huống chi ngươi cũng mang lại cho ta trợ lực không nhỏ , cần gì phải mạo hiểm như thế làm gì .”

Nàng ta trầm mặc thật lâu rồi nói :

“Đơn giản là ta thích thôi .”

Như thế thì không còn gì để nói được nữa :

“Thế chuyện ngươi muốn nhờ ta cụ thể là gì ?”

Nàng sau đó nói cho hắn ta biết rằng nàng muốn vượt qua được đại thử thách của Thanh Lâm Thánh Sơn . Một người vượt sẽ được dẫn theo tối đa hai người để trợ giúp bản thân , được nhiên nếu thật bại thì bỏ mạng , thế nên nàng mới không chọn thử vượt qua .

Sau khi thấy được khả năng vượt cấp chiến đấu của Băng Thần kinh khủng như thế nào thì nàng mới quyết định chọn hắn ta . Mấy vị tiền bối đi trước không nói ra thử thách là gì nhưng có người vượt qua nhắc nhở rằng trong đó tu vi có cao bao nhiêu thì cũng sẽ bị hạ xuống bằng với người thấp nhất .

Tu vi của nàng cao hơn Băng Thần rất nhiều thế nên khi đi vào tu vi của cả hai sẽ là Loạn Tượng Cửu Trọng . Chính nàng nhờ thế cũng sẽ có được khả năng vượt cấp chiến đấu không tệ , hai người thôi đã đủ để vượt qua rồi , ít nhất theo tính toán của nàng là như thế .

Băng Thần suy nghĩ một chút rồi nói :

“Tại sao ngươi không mang thêm một người nữa có tu vi cực thấp đi vào , như thế hai chúng ta sẽ có lợi hơn nữa ?”

Nàng lắc đầu liên tục :

“Ngươi hiểu nhầm rồi , dù cho mang người tu vi thấp đến thế nào đi chăng nữa nguy hiểm vẫn sẽ ở một mức nhất định . Hạ thấp quá mức thì ta lại không quen chẳng phải sẽ thiệt thòi hơn sao , đâu phải ai cũng sống lâu như mấy người các ngươi .”

Băng Thần nhún vai :

“Tùy ngươi , thế thì đợi xong hết việc của công hội , Mẫu Đơn ngừng bế quan thì chúng ta xuất phát .”

Nàng mỉm cười nói :

“Mỗi năm Thánh Cảnh chỉ mở ra một lần duy nhất , thời gian lần mở ra tiếp theo là hai tháng nên chúng ta có thể từ từ . Với lại dù sao đến sớm hay trễ thì ngươi cũng cần phải đạt Viễn Cổ Ngũ Trọng trở nên để đi vào Bán Thần Giới , phải biết rằng chúng ta không có đặc quyền giống như thổ dân của Bán Thần Giới .”

Hắn không để ý cho lắm chỉ cười nhạt :

“Chuyện tu vi không đáng nhắc tới , quyết định như thế đi , bây giờ thì ngươi có thể rời đi rồi .”

Phi Duyên dùng bùa dịch chuyển quay lại với tổ đội , cũng đúng lúc mấy người vừa hoàn thành một cái phó bản đi ra . Hiện tại những thành viên trong công hội đang tấp nập ra vào phó bản để làm quen lại với cảm giác chiến đấu trong phó bản . Tuy thưởng không nhiều như làm nhiệm vụ bên ngoài nhưng cần thiết để ngày mai mọi thứ được trơn tru hơn .

Nhìn lấy Tử Mộng và Khương Ngọc Hà cái bụng hơi nhô lên thì nàng nhìn về phía trụ sở công hội ở nơi xa làm mặt quỷ rồi thì thào :

“Dựa vào ngươi để rồi giống các nàng hay sao , ta đây đâu có bị ngốc .”

Tử Mộng nhìn nàng khẽ giọng hỏi :

“Tỷ vừa này đi gặp Băng Thần có chuyện gì thế ?”

Phi Duyên thật thà kể hết mọi chuyện cho mấy người nghe , ai biết Băng Thần chuẩn bị rời đi đều có vẻ buồn rầu .

Khương Ngọc Hà xoa bụng nói :

“Chúng ta chỉ muốn an phận nhưng ai cũng muốn làm khó , lão công cũng vì thế mà một năm không được ở nhà mấy ngày . Bình thường dù có ở nhà cũng chăm chú vào làm việc của công hội chứ không có chút thời gian cho bản thân .”

Phi Duyên cười nói :

“Ta còn tưởng mọi người sẽ trách Băng Thần không ở bên chăm sóc cơ chứ ?”

Tử Mộng cười khổ nói :

“Ngươi chưa ở cạnh hắn quá lâu nên không biết được lão công khổ như thế nào , đừng tưởng giống như hắn sẽ sung sướng . Năng lực càng cao thì trách nhiệm càng lớn , với lại tất cả cũng vì tương lai của chúng ta thì làm sao lại đi trách hắn được cơ chứ .”

Tú Anh thấy Phi Duyên nói thì cũng lên tiếng :

“Ngươi tốt nhất phải biết được hắn đã trải qua những gì trong quá khứ , trên vai gánh những cái gì , hiện tại đối xử với bọn ta ra sao . Ánh của hắn nhìn chúng ta hoàn toàn khác với những gì ta và ngươi từng phải trải qua , chúng ta nhận được cái gì thì sẽ trả lại cái đó thôi , người sống trên đời không thể nào muốn quá nhiều thứ được .”

Không ai muốn nói nhiều về vấn đề này nữa , ai cũng biết rằng trong những người đứng ở đây thì Phi Duyên có thể được coi là người bất hạnh nhất . Những thứ nàng chịu đựng không phải là chuyện trong quá khứ mà là ngay ở trong thực tại .

Gia đình thì đổ nát , bản thân nàng ta vì nghĩ cho con gái mà phải rời xa khỏi Thanh Lâm Thánh Sơn . Có thể quay trở lại nơi vốn có thể coi là mái nhà thứ ai cũng mang theo nguy hiểm , bản thân thì sống phiêu bạt không biết phải tìm niềm vui ở đâu .

Đặc biệt giống nàng chính là Tử Mộng , thế nên thông qua liên kết nàng cho những người khác tránh nói về chuyện này . Trong chốc lát thôi chủ đề được đổi nhưng mấy câu nói khi nãy , đặc biệt là lời của Tú Anh khiến nàng ta suy nghĩ rất nhiều .

Đáng nhẽ nàng là người hạnh phúc hơn khi có thể quay lại Thanh Lâm Thánh Sơn , khi nàng rời khỏi Đạm Đài gia đã dùng chính ánh mắt của Tú Anh khi nãy nhìn mình . Người đáng nhẽ phải đáng thương hơn lại đang thương hại nàng .

Nàng thật sự không hiểu chút nào .

Thật lâu sau nàng quyết định không suy nghĩ nhiều , con đường bản thân đã chọn thì bất kể đúng sai cũng phải hết sức kiên trì ...