Thú Tu Thành Thần

Chương 1387 : Trẻ Con Thích Chơi Đồ Cổ - ❆๖ۣۜThập❆๖ۣۜVĩ ❆๖ۣۜHồ❆

Thực ra nơi hắn quyết định đến ở cũng chính là chỗ Cẩm Nhàn chọn trước cho hắn ta , một căn nhà thật lớn đã được xây dựng từ bao giờ . Có lẽ nàng đã được những người trong Thiên Long Bang cho biết về sở thích của Băng Thần .

Băng Thần đi dạo trong nhà khẽ cười nói :

“Căn nhà này thực sự đẹp nhỉ ?”

Người hầu chỉ vào trong rồi nói :

“Mấy hôm trước tiểu thư dẫn người tới và trực tiếp sửa chữa cho công tử , ngài nói nếu công tử thấy nhất định sẽ vô cùng bất ngờ . “

Băng Thần ngạc nhiên nói :

“Nàng ta lúc nào cũng lạnh như tiền mà cũng biết quan tâm những người khác thế sao ?”

Hắn ta đi vào trong tiếp tục thăm quan nhưng nhìn vào dãy hành lang hắn ta chợt sững hết cả người , hai tay hơn run rẩy . Tiếu Hoan Hỷ vẻ mặt cũng bất giác thay đổi , nàng nắm lấy tay của Băng Thần sau đó kéo hắn ta lại bởi nàng biết hắn đi vào thì sẽ không hay ho gì .

Băng Thần quay lại đằng sau nhìn nàng thì chỉ thấy nàng ánh mắt mang đầy vẻ tức giận :

“Ngươi không cần thiết phải đi vào bên trong đây làm gì , chẳng có lý do nào để ngươi chịu đựng những thứ mình không thích .”

Hắn hơi mỉm cười nói :

“Ta ngược lại rất mong chờ xem nơi này có thể làm giống đến mức nào .”

Hành lang tối đen nhưng chỉ một bước chân đi vào thì cả hành lang sáng bừng lên như chào đón chủ nhân của chúng quay trở lại . Hai bên vách tường là hai tấm gương dài , trên trần thì có một loại ngọc không người biết tên .

Mặt đất được trải thảm màu đen tuyền , chúng đen đến mức dù đã có ánh sáng nhưng khi bước lên vẫn cảm thấy như bước vào khoảng không vậy . Mấy cái người hầu nhìn nhau không nói gì cả , có điều nét mặt của Băng Thần khiến họ lo lắng vô cùng .

Nhưng khi nghĩ tới cái gì đó họ liền lui ra ngoài phòng khách im lặng chờ đợi , dù có việc gì thì cũng không liên quan đến bọn họ . Trong khi đó Băng Thần đang chậm rãi đi vào ngã ba hắn đứng ở đó một hồi lâu nhưng không rời bước .

Tú Anh phong bế lại khu vực mấy người họ đứng lại rồi hỏi :

“Băng Thần bị làm sao thế ?”

Tiếu Hoan Hỷ lắc đầu nói :

“Ta cũng không rõ nữa , không biết đây có phải trò đùa hay không nhưng nếu là đùa thì không vui một chút nào . Quang cảnh này chính là ngôi nhà kiếp trước của Băng Thần , nói chính xác hơn là một trong những kiếp trước của Băng Thần .

Một kiếp người mà Băng Thần khổ sở nhất trong tất cả các kiếp , cuối cùng hắn còn phải xuất gia để tự làm dịu đi những thứ hắn trải qua . Nói chung là ngươi hay ta còn lâu mới có thể tưởng tượng ra những thứ hắn đã trải qua , đau khổ của ngươi so với hắn chỉ là hạt cát so với biển .”

Đạm Đài Thiên Hà lên tiếng :

“Tiếu tỷ cũng coi qua ký ức của Băng Thần rồi sao ?”

Tiếu Hoan Hỷ gật đầu nói :

“Coi rồi , nhìn vào đó ta mới hiểu được hắn ta đáng quý như thế nào , hắn không phải một người hoàn hảo như các ngươi nghĩ . Những kiếp trước hắn có vô cùng hoàn mỹ , có tệ đến không tưởng , có lạnh lùng đến rợn người bề ngoài nhưng tâm thủy chung luôn ấm áp .

Chỉ là kiếp đó hắn tự tay giết chết nữ nhân mình yêu thích , hắn trông nom nàng từ khi nàng còn bé xíu đến lúc nàng lớn lên . Sinh tử có nhau rồi cùng trải qua biết bao nhiêu khó khăn nhưng đến khi mọi thứ viên mãn nàng lại sa vào con đường sai trái .

Kết cục hắn dùng thanh Thánh Long Thương mà hắn yêu thích nhất để giết chết nàng , đã thế còn dùng tuyệt kỹ mạnh nhất để giết chết nàng . Đòn này khiến cho linh hồn nàng lập tức hóa thành hư vô , thất phách cũng bị phá hủy khiến cho muốn đầu thai cũng không được .”

Đạm Đài Thiên Hà che miệng để ngăn mình không hô ra thành tiếng , không chỉ là phải tự kết liễu cô gái mình yêu nhất . Nó còn giống như cha mẹ giết con , tự thân giết chết tri kỷ của mình , không hiểu tại sao lại có người muốn gợi lại ký ức này .

Tiếu Hoan Hỷ nhắm mắt lại :

“Quẹo trái , Băng Thần nhất định sẽ đi bên trái , con người mạnh mẽ như hắn một khi đã chọn đối mặt liền không đời nào lùi bước . Chuyện này hắn nhất định sẽ làm cho ra lẽ , dù cho mỗi bước chân có làm lòng hắn đau như cắt . “

Băng Thần một lúc sau quả nhiên quẹo trái , con đường này dẫn thẳng tới tới một cách cửa mở toang . Hắn đi bên trong nhìn qua vách tường bằng gỗ , từng đường vân dù nhỏ nhất vẫn giống y như cái ngày nàng vĩnh viễn ra đi .

Ký ức ùa về như vũ bão khiến hắn có cảm giác hơi choáng , cố gắng thở đều để cảm giác này tan biến . Lảo đảo từng bước đi về phía trước , con đường này dù có như thế nào hắn cũng phải bước đến tận cùng .

“Lịch…..kịch”

Bước chân hắn nặng nề bước vào trong , nằm trên long sàng là một cô gái , nàng nhìn hắn mỉm cười lên tiếng :

“Long đại ca , không ngờ chúng ta cũng có ngày gặp lại nhau .”

Băng Thần khụy xuống , bước chân vô lực nhìn chằm chằm cô gái kia rồi nói :

“Ngươi không phải Nhàn nhi .”

Cô gái kia tháo khăn bịt mặt ra cười nói :

“Nhàn nhi ? Ý của ngươi là cái mảnh phân hồn đi lịch kiếp của ta sao ? Thay đổi có cái thân xác với thân phận kiếp này thôi ngươi liền không nhân ra ta . Long đại ca thật sự làm ta thất vọng đấy , đúng rồi , phải gọi là Băng Thần công tử mới đúng .”

Băng Thần nheo mày lại gắt giọng :

“Ngươi rốt cuộc là ai ?”

Cẩm Nhàn bước xuống ngay bên cạnh hắn mỉm cười :

“Tiêu Nhàn là một phần của ta , cũng là một cái thân phận , còn một cái khác được nhiều người biết đến hơn nhưng muốn biết thì tự đi hỏi Tiếu Hoan Hỷ . Hôm nay ta chờ ngươi ở đây là để trao một vật về nguyên chủ , nó thực sự rất nhớ ngươi .”

Nàng lấy ra Thánh Long Thương đặt lên bàn sau đó rời đi , Băng Thần thì cứ ngồi như thế nhìn thẳng vào thanh Thánh Long Thương . Hắn còn chưa định thần , đến thì quay ra ngoài thì nàng đã khuất bóng sau hành lang mất rồi .

Đuổi theo ?

Không , hắn chưa có cái dũng khí đó .

Cẩm Nhàn đi tới đối diện đám nữ nhân thì Tiếu Hoan Hỷ chặn nàng lại hỏi :

“Ngươi rốt cuộc có ý gì ?”

Đối với ánh mắt thù ghét của Tiếu Hoan Hỷ nàng cười nhàn nhạt :

“Ta vẫn nhớ lần sư phụ ngươi và ngươi đến cầu đan từ chỗ ta , không nghĩ có ngày sẽ bị ngươi chặn đường nắm cổ áo đấy .”

Tiếu Hoan Hỷ tay hơi run rẩy buông ra , Cẩm Nhàn lạnh nhạt :

“Ngươi và Tô Anh , còn cả mấy cái tiểu oa kia nữa , đừng tưởng ta không biết các ngươi làm những cái gì . Ngoan ngoãn một chút không đến từ chỗ nào ta giúp các ngươi quay về chỗ đấy , ta đây nói được thì sẽ làm được . “

Đi tới một đoạn sau đó Cẩm Nhàn lại dừng lại :

“Các ngươi mấy đứa nhóc miệng còn hôi mùi sữa mà sao cứ thích chơi đồ cổ như Băng Thần thế nhỉ ?”

Bị chế nhạo như thế nhưng Tiếu Hoan Hỷ vốn nóng tính vẫn đứng im một chỗ , quay đầu cũng không dám . Lão đại đã sợ như thế thì những người khác vẫn còn tốt mới là lạ , không hiểu tại sao nhưng thực sự nữ nhân này quá âm u khiến người ta run người ,

Rất lâu sau Băng Thần đi ra ngoài , một thanh tiểu thương nho nhỏ bay vòng quanh hắn ta giống như vô cùng vui vẻ . m thanh từ nó liên tục phát ra :

“Chủ nhân , chủ nhân trả lời ta đi , ngài bây giờ muốn đi xử lý ai .”

Băng Thần tức giận quát :

“Cầm mồm không ta sẽ xử lý ngươi bây giờ , nhanh đi vào trong Thần Thức của ta rồi ngoan ngoan một chút .”

Thánh Long Thương lao vút vào trong thần thức , vừa thấy thập đại thần khí liền to giọng :

“Mấy nhóc con không ra đây bái kiến lão đại mới của các ngươi .”

Thiên Thư nhìn Thánh Long Thương như thằng ngu :

“Cầm mồm .”

Thánh Long Thương bị kích thích :

“Ngươi nói cái gì cơ ?”

Thiên Thư lắc đầu :

“Đệ muội thức dậy rồi thì dạy cho hắn một bài học giúp ta .”

Thanh Thủy Kiếm đi ra thì Thánh Long Thương khí thế biến mất hoàn toàn sợ hãi :

“Tiền bối ngươi làm gì ở đây ?”..