“ Các ngươi có thông tin gì của nàng ta hay không ?”
Hắc Ngọc lắc đầu nói :
“Nàng ấy do đội trưởng trực tiếp lựa chọn thế nên chẳng ai thèm điều tra làm gì cả , đến tận bây giờ khuôn mặt của nàng ấy cũng chưa ai thấy rõ cả . Bình thường sẽ có người ý kiến nhưng do nàng ta là người của chiến đội số bốn nên mọi người bỏ qua .
Trong đội thì ai cũng nhận ra rằng nàng ấy quan trọng như thế nào nên càng không có chuyện ai đó ép nàng làm bất cứ cái gì nàng không muốn . Với lại chúng ta nghĩ nàng đeo khăn che mặt là có lý do riêng của mình , không ai tiện hỏi vấn đề này .”
Băng Thần đứng lên đi lại trước mặt Phi Duyên sau đó kéo khăn che mặt của mặt của nàng ta ra rồi nói :
“Mọi người nhìn mặt của nàng thì có đoán ra thân phận của nàng hay không ?”
Hắc Ngọc nhíu mày một chút khi nhìn khuôn mặt kia , nàng suy nghĩ một chút rồi nói :
“Ta có thể tìm hiểu nhưng sẽ mất một chút thời gian , cũng sắp tới giờ rời khỏi Thiên Đạo rồi nên có lẽ ngày mai ta sẽ báo lại cho đội trưởng . Dù sao ngài ở trong Đạm Đài gia không tiện rời đi khỏi , ta đây đến đó thì cũng có chút không tiện .”
Lấy ra một vài tấm bùa đưa cho nàng hắn ta nói :
“Kích hoạt liền có thêm thời gian ở trong Thiên Đạo , ngươi nhanh chóng điều tra rồi báo lại cho ta càng sớm càng tốt .”
Hắc Ngọc chụp lại khuôn mặt của Phi Duyên rồi nói :
“Nếu nàng ta xuất thân từ chỗ có danh tiếng thì ta đảm bảo không tới nửa giờ liền có thể tìm hiểu ra gốc gác của nàng ta . Còn nếu là hạng vô danh thì chắc đội trưởng phải tự hỏi nàng thôi , Hắc gia chúng ta tuy có mạng lưới thông tin lớn nhưng không phải cái gì cũng biết được .”
Băng Thần thản nhiên nói :
“Tìm hiểu ra thông tin của nàng thì ta cho hai tỷ đệ các ngươi mỗi người một cái trang sức cấp độ Loạn Tượng .”
Hắc Ngọc ánh mắt sáng lên sau đó lại quét mắt về phía Phi Duyên một lần nữa như muốn từ trang phục của nàng ta tìm ra gì đó . Chỉ tiếc đây là trang phục trong Thiên Đạo thế nên thói quen này của nàng hoàn toàn vô hiệu trước Phi Duyên .
Đợi Hắc Ngọc tỷ đệ rời đi Băng Thần mới hỏi Tiếu Hoan Hỷ :
“Ta nếu dùng thuật pháp thăm dò ký ức của nàng thì có vấn đề gì không ?”
Tiếu Hoan Hỷ nhanh chóng lắc đầu nghiêm túc cảnh báo :
“Chuyện này không được , Thượng Nhân đang thức tỉnh cho nàng ta , tuy là đại trà nhưng ngươi thăm dò nhất định sẽ bị phát hiện . Người khác có lẽ không sao nhưng ngươi có dính dáng tới bọn ta thì không được phép làm như thế .”
Hắn nhìn Phi Duyên một chút rồi nói :
“Bây giờ ta sử dụng trang bị khiến cho lúc nàng đã hoàn tất việc khôi phục ký ức rồi vẫn sẽ bất tỉnh trong một khoảng thời gian ngắn . Nếu lúc đó ta thăm dò thì có vấn đề gì không ?”
Nghe lời đề nghị của Băng Thần thì Tiếu Hoan Hỷ chỉ hơi gật đầu một cái rồi đáp :
“Trên lý thuyết thì đương nhiên không có vấn đề gì cả , thế nhưng không ép buộc thì không nên làm như thế bởi vẫn có khả năng bị quan sát thấy . Lúc đó sẽ phiền phức đấy .”
Băng Thần gật đầu nói :
“Nếu Hắc Ngọc tìm ra thông tin của nàng ta thì đương nhiên ta sẽ không đi mạo hiểm làm gì cả . Nhưng nếu không tìm ra thì dù sao cũng là mạo hiểm nên ta sẽ chọn việc hiểu rõ nàng còn hơn đặt một trái bom nổ chậm bên cạnh mình .”
Đạm Đài Thiên Hà tuy không được cho biết chuyện nhưng nàng đứng đây nghe liền có thể hiểu được phần nào . Có vẻ những người bất tỉnh hôm nay sẽ có ký ức gì đó mới , rất có thể sẽ thay đổi con người của họ , không loại trừ khả năng gây hại nên Băng Thần mới kiêng kị .
Nàng bỏ qua mấy cái suy nghĩ vẩn vơ nhìn vào mặt Phi Duyên cảm thấy có gì đó hơi quen thuộc nhưng không thể nhớ rõ được . Có lẽ gương mặt này nàng đã được nhìn thấy ở đâu đó rồi không chừng , ngay lập tức nàng liền căng não suy nghĩ .
Băng Thần thấy vậy khẽ giọng hỏi :
“Ngươi nhìn thấy nàng ta ở đâu rồi phải không ?”
Hắn vô cùng nhạy bén nên nhìn vẻ mặt của Đạm Đài Thiên Hà liền biết nàng có thể từng gặp người , bây giờ đang cố nhớ lại thôi . Nếu nàng ta nhớ lại được thì thật sự còn gì bằng , tất cả vấn đề đều được giải quyết vô cùng đơn giản .
Thế nhưng sau một hồi suy nghĩ nàng liền lắc đầu nói :
“Cái này ta cảm thấy quen thuộc nhưng không thể nào nhớ rõ là đã thấy ở đâu , chứng tỏ lúc ta thấy qua thì bản thân còn rất bé .Đến hiện tại thì thật sự không thể nào nói chính xác được rồi , chỉ còn nước trông cậy vào Hắc Ngọc thôi .”
Hai người Băng Thần thì chỉ biết chờ đợi Hắc Ngọc quay trở lại , còn Đạm Đài Thiên Hà thì ngồi im trong một góc bắt đầu trầm tư . Nàng thật sự đã nhìn thấy rồi , cảm giác như cố suy nghĩ thêm một chút nữa thì sẽ có thể nhớ ra được rồi .
Đúng một canh giờ sau thì Hắc Ngọc quay trở lại nhưng không có chút hồ sơ nào cả , cái này khiến cho mọi người rất sốt ruột .
Có điều Hắc Ngọc lại nhìn kỹ Phi Duyên một lần nữa rồi quay sang Đạm Đài Thiên Hà rồi hỏi :
“Nàng nghe cái tên Phi Duyên này liền không cảm thấy có gì quen thuộc hay sao ?”
Nghe Hắc Ngọc gợi ý thì ký ức ngay lập tức quay trở về nàng rốt cuộc nhớ ra cái khuôn mặt này nàng nhìn thấy ở đâu rồi . Lúc nàng còn bé xíu thì trong phòng của mẫu thân có một tấm hình mẹ nàng khi mới mười năm tuổi , bây giờ cả khuôn mặt và cái tên đều giống hệt nhau .
Nàng lại gần để xác minh lại một lần nữa rồi nói :
“Không lẽ mẫu thân cũng vào trong Thiên Đạo để thăng cấp , thế nhưng nàng đã quá tuổi từ rất lâu rồi .”
Băng Thần chỉ vào Phi Duyên rồi nói :
“Nàng hoài nghi người này chính là mẫu thân của nàng có phải không ?”
Đạm Đài Thiên Thanh gật đầu nói :
“Thật sự vô cùng giống .”
Hắn hơi suy nghĩ một chút rồi hỏi :
“Trên người mẫu thân nàng có gì đặc biệt dễ nhận biết hay không ?”
Đạm Đài Thiên Thanh lắc đầu nói :
“Mẫu thân ta trên người không có gì đặc biệt dễ nhận biết cả .”
Băng Thần hơi suy nghĩ một chút rồi nói :
“Thế mọi người ra ngoài đi , tạo kết giới ngăn cách để ta nói chuyện với nàng một chút liền có thể biết được nàng là ai ngay thôi .Với lại khả năng nàng ta chính là mẹ của Thiên Hà cũng không phải không có , dù sao Tú Anh cũng đang bắt đầu thăng cấp trong Thiên Đạo rồi .
Nếu mẹ của Thiên Hà cũng có chung ý tưởng thì chẳng lấy gì làm lạ cả , mọi người cứ yên tâm đi ra ngoài đi . Còn vẫn lo lắng thì lập kết giới gì đó có thể từ bên ngoài nghe được nhưng bên trong không phát hiện ta được rồi .”
Tiếu Hoan Hỷ mỉm cười nói :
“Chuyện nhỏ thôi .”
Hơn một canh giờ mệt mỏi chờ đợi rốt của Phi Duyên cũng tỉnh lại , nàng nhìn về phía Băng Thần sau đó cười trừ :
“Xin lỗi hội trưởng , không biết tại sao ta lại bất tỉnh nữa .”
Băng Thần mỉm cười nói :
“Thức tỉnh ký ức cấp độ Sáng Thế thì bất tỉnh lâu cũng là chuyện bình thường thôi , ta tưởng còn phải lâu hơn một chút đấy .”
Phi Duyên nét mặt cứng lại không nói lên lời , nàng vốn tưởng chuyện này không thể nào có người khác biết được . Chẳng lẽ Băng Thần cũng là người thức tỉnh và chỉ là thứ dậy sớm hơn nàng một chút thôi .
Nhìn vẻ mặt của nàng hắn ta nói :
“Đừng làm ra cái vẻ mặt đó , không phải mình ngươi thức tỉnh , trong công hội còn có vài người khác cũng thức tỉnh . Tất cả đều nằm trong dự kiến , nói chung là không uổng công ta hôm nay cố ý gom hết các ngươi lại , bình thường thì chắc sẽ khó điều tra rồi .”
Trầm mặc một chút sau đó Phi Duyên nói :
“Ngươi tại sao có thể biết trước được ta đây sẽ thức tỉnh ký ức ?”
Băng Thần mỉm cười nói :
“Cái đó quan trọng gì , chỉ là không hiểu lý do gì mà Thánh Chủ của Thánh Sơn lại đi làm đội viên dưới trướng của ta thế nhỉ .”
Phi Duyên ánh mắt híp lại thành một đường :
“Ngươi biết hơi nhiều rồi đấy .”
Nàng ta thừa nhận , ở bên ngoài mấy người cũng tỏ ra vô cùng bất ngờ , trong khi đó Băng Thần vẫn ngầu lòi :
“Ngươi không cảm thấy nãy tới giờ ta còn cho ngươi biết nhiều hơn nữa sao , đừng dùng vẻ mặt dọa người đó nhìn ta . Ta có thể biết ngươi thức tỉnh ký ức thì còn biết nhiều thứ nữa , những thứ đủ để ngươi phải sợ hãi đấy cô bé .”
Vẻ mặt của Băng Thần thay đổi , khí thế đầy uy nghi cũng dần bùng nổ quét ra tứ phía , Phi Duyên câm lặng vì nàng biết đứng trước mặt mình không phải người bình thường ...
zTruyện - Đọc truyện Dịch online, đọc truyện chữ, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ truyện mới một cách nhanh nhất.