Thú Tu Thành Thần

Chương 1202 : Thiên Đạo Đại Chiến - Đáng Sợ Nữ Đế

Thấy không ai có ý kiến thì hắn ta lạnh giọng :

“Đồng ý với điều kiện của Băng Thần công tử thôi ta thấy chưa đủ .”

Nữ đế lên tiếng :

“Có vấn đề gì Lục ái khanh cứ nói ra , chuyện tồn vong của đế quốc không thể để ra vấn đề , trận chiến này chúng ta chỉ có thể thắng . Không riêng gì Lục ái khanh , tất cả những người khác nếu có ý kiến gì có thể nói ra , nếu phù hợp trẫm sẽ phê chuẩn ngay .”

Bình thường sẽ phải đắn đo nhiều , nhưng khi một việc quá gấp thì phê chuẩn ngay lập tức là điều cần thiết . Chậm hai năm rồi thì mỗi phút giây tiếp theo đều rất quan trọng , nữ đế từ đầu đến giờ mọi thứ đều đã rất thoáng rồi , nếu không Băng Thần đã bị chém lâu rồi .

Lục tướng quân khẽ giọng nói :

“Thưa bệ hạ , nếu ngài chú ý thì vữa nãy Băng Thần công tử có nói đến chuyện ở Thiên Vương Tinh thì Thiên Long Bang rút quân để thế lực họ ủng hộ tuyệt diệt . Thế nên thần nghĩ cần có biện pháp ràng buộc để Thiên Long Bang không vi ước .”

Quả thật ngoài Lục tướng quân thì không ai dám nói thẳng ra vấn đề này , mới khi nãy Băng Thần đã thể hiện ra là mình không muốn bị ràng buộc . Nói ra chuyện này rồi thì cách giải quyết thật sự khó nghĩ , người chơi và dân bản địa lấy gì ràng buộc lẫn nhau .

Chính xác hơn thì ngươi chơi vẫn nắm phần hơn khi diệt quốc chiến quá quan trọng , trong khi đó với người chơi thì chỉ là một lần cơ hội để thăng cấp . Nếu nhận lại lợi ích đủ lớn thì Thiên Long Bang hay bất cứ thế lực nào cũng có thể bỏ mặc đế quốc .

Nếu ngay trong thời khắc quyết định đối phương lại ra tay thì bọn họ chết chắc , cái này thật sự đáng lo lắng . Điều kiện Băng Thần đưa ra nghe có vẻ quá mức thế nhưng nghĩ lại thì bằng đó lợi ích có đủ để hắn ta không phản bội .

Nữ đế nghiêm giọng :

“Lục tướng quân đã đưa ra vấn đề , không biết có ai biết cách giải quyết hay không ?”

Trần thượng thư sau một hồi suy nghĩ liền quyết định đứng ra :

“Địch làm sao ta làm như thế , Thiên Dương đại đế quyết định gả con gái cho Lâm Thiên và Phong Vũ thì chúng ta cũng có thể dùng phương pháp tương tự . Chỉ là hoàng thất nữ nhi gần như không có , nếu có nhan sắc cũng không xuất sắc .”

Bình thường sẽ chẳng có thằng điên nào đi chê người của Hoàng tộc cả , thế nhưng Trần thượng thư đang nhắc khéo nữ đế . Chị gái của Trần thượng thư chính là hoàng thái hậu đương triều , thế nên hắn ta đương nhiên toàn lực ủng hộ nữ đế .

Nữ đế xoa thái dương khẽ giọng :

“Toàn bộ triệu thật trước tiên nghỉ nửa canh giờ , trước tiên chúng ta cứ đồng ý những chuyện kia trước cái đã . Còn thì có vấn đề gì ta sẽ tự triệu hồi Băng Thần hội trưởng để bàn bạc riêng , trong thời gian nghỉ mọi người tán ra trước .”

Quần thần lập tức hô vang

Hoàng thượng tại thiên , anh minh thần võ , thống nhất thiên hà .

Mọi người nhanh chóng biến mất , phong ấn xung quanh Băng Thần cũng tan vỡ , trong Kim Điện chỉ còn hắn ta và nữ vương với mấy người cận vệ .

Nàng ta giọng nói cố tỏ ra vui vẻ :

“Điều kiện của Băng Thần công tử chúng ta đồng ý , thậm chí có thể tăng thêm ưu đãi , thế nhưng cần bàn bạc thêm . Bây giờ thì ta sẽ để hai hộ quốc tiền bối tiễn công tử ra khỏi hoàng cung , mong công tử thật sự hài lòng với các ưu đãi của chúng ta .”

Băng Thần chắp tay :

“Thế thì còn gì hơn , xin cáo biệt nữ hoàng bệ hạ .”

Hạ Diệp cùng người kia nhanh chóng tiễn Băng Thần đi ra ngoài thành sau đó cáo biệt , sau khi họ đi Băng Thần liền mỉm cười một cái đầy khó hiểu . Thực ra lần này coi như đã thành công ngoài dự tính của hắn rồi , không nghĩ mọi thứ dễ dàng như thế .

Ngoài khách sạn

Tào Tể Tướng đang cùng Lục tướng quân ngồi cùng nhau , Tào Tể Tướng rất hài lòng với thể hiện của trẻ tuổi Lục tướng quân :

“Ngươi làm tốt lắm , lần này đã đi vào mắt của bệ hạ , nếu thêm ta tiến cử nữa thì ngày ngươi trở thành đại tướng quân cũng không xa . Sau này có chiến tranh nổ ra ngươi bồi thêm quân công thì coi như địa vị Lục gia sẽ vững như bàn thạch .”

Lục tướng quân tự tay rót một ly rượu cho Tào tể tướng :

“Tiểu bối cũng nhờ ngài nâng đỡ mới có ngày hôm nay , một ly này ta kính ngài .”

Hai người này có thể nói phối hợp rất ăn ý , Lục tướng quân còn trẻ nhưng cũng rất biết cách làm việc . Nếu Lục tướng quân đi vào mắt của Băng Thần thì tốt quá , ân oán giữa hắn và Băng Thần do hắn động tay động chân sẽ tự động tiêu biến .

Tào tể tướng cười nói :

“Lần này nhắc đến chuyện hôn nhân thì coi như gõ bệ hạ một cái , ngài ấy trao quá nhiều quyền lực cho Trần thượng thư . Trong khi Trần thượng thư chẳng được việc gì , thậm chí một người trẻ tuổi như ngươi cũng không bằng .”

Lục tướng quân cười nói :

“Tể tướng đoán trước mọi thứ thế nên ta mới dễ dàng chuẩn bị hơn . Thế nhưng ta lo lắng không biết Trần thượng thư có nghĩ ra chiêu gì không . Nếu nhắm vào ta thì không đáng lo , còn nếu mục tiêu ta tể tướng thì ta thật không gánh vác được trách nhiệm . “

Tào tể tướng nhấp nhẹ chén rượu mặt gian manh :

“Yên tâm đi lão già này đã tính rồi , dù có chệch ra thì cũng là do ta tính không kỹ . Ta cùng Trần thượng thư đấu với nhau nhiều như thế , bị hắn cắn lại một cái thì cũng không ít , thế nhưng đau hơn vẫn là hắn ta .”

Trong khi hai người vui vẻ tận hưởng thời gian nghỉ ngơi thì trong hoàng cung là một quang cảnh khác . Trần thượng thư ngồi cạnh màn che vẻ mặt lo lắng nói :

“Hoàng thượng ngài phải cân nhắc chuyện này thật kỹ , dòng chính của ngài bây giờ chỉ còn lại mình ngài . Nếu gả đi bất cứ đệ tử hoàng thất nào thì cũng là uy hiếp quá lớn cho ngai vàng của ngài , thế nên chuyện này không thể đồng ý với Lục tướng quân được .”

Nữ đế thờ dài nói :

“Thế ngươi nói ta phải làm sao , thật sự phải bỏ ra bao nhiêu lợi ích để bù đắp lại , chuyện này thực chất ta cũng cảm thấy nên đồng ý với Lục tướng quân . “

Nàng ngẩng đầu lên khẽ giọng :

“Thế nhưng ngươi nói cũng không sai , nếu để chuyện này xảy ra thì cơ nghiệp của ta quả thật sẽ bị uy hiếp tương đối . Hiện tại nghĩ ra một cách , ngươi xem xem có ổn không , ta nghĩ ngươi sẽ hài lòng .”

Hai người xì xào cái gì đó , một lúc sau Trần thượng thư vẻ mặt khá nghiêm trọng nói :

“Cách này cũng chỉ là nhất thời , nếu Tào tể tướng bỏ được thì chúng ta sẽ nguy to , nhất là Trần gia sẽ bị ép rất nặng .”

Nữ đế cười gian manh :

“Trần thượng thư ngươi nói gì cũng là thúc thúc của ta , Trần gia nói gì cũng là nhà của mẫu thân ta , làm sao có chuyện ta bỏ mặc Trần gia . Dù Trần gia có xuống dốc đến mức nào đi nữa thì chỉ cần ta tại vị thì sẽ sớm có ngày quang vinh Trần gia được phục hồi . “

Trần thượng thư mỉm cười cúi đầu :

“Bệ hạ anh minh , thần do quá lo lắng nên nói bừa , chút nữa lên triều thần sẽ tự mình nói ra để ngài không bị khó xử . Trần gia bóc một lớp vảy thì Tào gia cũng gãy một cánh tay , quan trọng nhất là bệ hạ vẫn còn tại vị .”

Nữ đế khẽ giọng cười nói :

“Mẫu hậu của ta cô đơn cũng lâu rồi , Băng Thần người kia vẻ ngoài cũng xuất chúng , không biết hắn có hợp mắt ngài ấy không nhỉ . Với lại bên ta cũng còn trống một cái vị trí hoàng hậu , nếu Tào gia không biết điều ta sẽ cho họ biết vì sao Sở gia mới là người nắm thiên hạ .”

Trần thượng thư rùng mình một cái , hắn không nghĩ tới vì quyền lực mà nữ đế lại mang cả mẫu thân lẫn chính bản thân ra làm đòn hiểm . Tào tể tướng hay chính hắn có lẽ vẫn còn thua xa vị nữ đế này , chỉ có điều trước đến giờ nàng chưa thể hiện ra thôi .

Trần thượng thư lui ra thì Hạ Diệp quay về liền khẽ giọng hỏi :

“Hoàng thượng có nhất thiết phải làm thế không ? Với lại nói cho Trần thượng thư biết cũng không nên .”

Nữ hoàng mỉm cười khẽ nhấp trà thản nhiên :

“Kẻ đáng sợ nhất là kẻ có thể vì mục đích mà tự thương chính mình , bản thân ta còn có thể hi sinh huống chi Trần gia . Đây mới là mục đích của ta , cơ nghiệp tổ tiên được giữ vững thì cái gì không thể làm .”

Lạnh như băng Hạ Diệp bỗng nhiên nhớ đến lão hoàng đế , quả nhiên cha nào con lấy . Cha lấy mạng để đánh đổi mang lại cho Hạ Âm đế quốc địa vị , con gái dù thân nữ nhi nhưng cũng không phải dạng vừa , quá đáng sợ .

(Chương tăng thêm cám ơn bạn nguyenducanh1102zxc@ đã tặng đậu cho tác . Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ .)..