Thú Tu Thành Thần

Chương 1193 : Thiên Đạo Đại Chiến - Tống Ảnh Liên ?

“Muốn nói gì thì trước tiên phiền tiền bối ăn hết đồ ăn đi đã , để quá lâu tác dụng sẽ bị giảm đi . Ta không muốn khách hàng đầu tiên của mình lại không được như ý , sau này ai còn dám bỏ tiền ra thuê ta làm đồ ăn nữa .”

Phong Lăng cười cười không nói gì mà cầm đũa lên ăn , Phong Vũ Ngọc và Tống Ảnh Liên lặng lẽ đi vào ngồi xuống . Tất cả mọi người im lặng đợi chờ , Phong Lăng ăn cũng rất nhanh , hắn không có nhiều thời gian nhưng lại có rất nhiều chuyện để nói .

Nuốt xuống miếng thịt cuối cùng hắn liền cảm thấy nguyên khí trong thân thể dũng động , hắn đã rõ ràng Băng Thần không nói chơi . Thế nhưng hắn ta phải đè ép lại , ít nhất phải trò chuyện với con gái xong rồi rời đi khỏi hành tinh này mới có thể tiến cấp .

Phong Lăng khẽ giọng nói :

“Con gái tiễn ta ra truyền tống trận có được không ?”

Phong Vũ Ngọc có chút u buồn gật đầu , Tống Ảnh Liên cũng bám theo , chỉ có Băng Thần và Giáng Trần ngồi lại . Tiểu tử này nhìn gia gia cùng mẫu thân rời đi thì ánh uông uông , tuy còn nhỏ tuổi hắn cũng cảm nhận được cái gì đó .

Giáng Trần khẽ giọng hỏi :

“Sư phụ có phải sinh ta ra mới khiến mẫu thân khổ phải không ?”

Người bình thường sẽ an ủi nhưng Băng Thần thì không hề :

“Đúng thế , sư phụ cũng giống ngươi vậy , thế nên ngươi biết mình phải làm gì để bù đặp cho mẹ mình rồi chứ gì .”

Giáng Trần thân thể nhỏ nhắn hơi run , hắn sau đó phải đứng lên đi ra ngoài tiếp tục đánh quyền , tu vi nâng cao quá đột xuất khiến lực đạo có chút không khống chế được . Một cơn lốc xoáy khá lớn được hình thành , thế nhưng do vùng này quá vắng nên không thu hút ai .

Đi trên đường Phong Lăng phủ kết giới khiến cho âm thanh bên trong không lọt ra ngoài , nước mưa cũng theo viền của kết giới chậm rãi chảy xuống . Ngoài trời thời tiết khắc nghiệt lại trở thành màn che cho bọn họ .

Phong Lăng nhẹ giọng nói :

“Sáu năm không gặp con vẫn không làm ta yên tâm được , con có biết lần này mình cưu mang ai không ?”

Phong Vũ Ngọc lắc đầu :

“Ta thật sự không biết xuất thân của Băng Thần .”

Phong Lăng thở dài nói :

“May mà có gia gia của ngươi thương lượng với người kia để che giấu cho hắn , người này hình như có chuẩn bị phương án chạy trốn rồi . Tự nhiên thấy tình hình ổn thỏa mới đi xin việc , gặp ngươi nhiệt tình giúp đỡ nên hắn mới lộ diện .

Dính đến ngươi nên ta với gia gia của người mới nhúng tay vào , hiện tại có rất nhiều thế lực đang tìm kiếm hắn ta . Thậm chí nếu không may để lộ hắn ta đang ở đây thì Siêu Thần cao thủ giáng xuống là chuyện dễ hiểu , hắn chạy được nhưng ngươi với Giáng Trần thì khó .”

Tống Ảnh Liên khẽ giọng :

“Phong bá phụ , hắn ta là ai mà ghê gớm đến vậy .”

Phong Lăng nhỏ giọng :

“Hắn ta sao , Băng Thần năm nay hai mươi mốt , Vũ Thần cao thủ , người đầu tiên đạt cấp 1000 trong Thiên Đạo . Thế lực của hắn ở dưới hạ giới đã hoàn toàn trở thành thống lĩnh , chưa kể kẻ này đa tài đa nghệ , nghe nói chưa có nữ nhân xinh đẹp nào thoát khỏi tay hắn .

Chị gái của đại đệ tử Trần Gia Huy bây giờ đã trở thành lão bà của hắn rồi , thế nên ta đang lo lắng hắn có ý đồ với ngươi . Nếu không phải người kia nói là trùng hợp thì dù có phải trả giá gì ta cũng phải tới đuổi tên này đi , người này quá nguy hiểm .”

Tống Ảnh Liên khẽ giọng :

“Sao ta nhìn lão sư không có gì là nguy hiểm cả .”

Phong Lăng cười nhạt :

“Tống lão đầu bằng đó tuổi nhưng tài nghệ nấu ăn không bằng hắn ta , tuổi như thế đã Vũ Thần . Trong Thiên Đạo cạnh tranh khốc liệt như thế lại có thể đứng đầu , nói hắn ta là một người an toàn đánh chết ta cũng không tin đâu .”

Phong Vũ Ngọc không quan tâm đến mấy chuyện đó , nàng hỏi chuyện nàng ta quan tâm nhất :

“Hắn có một cái đệ tử rồi , cha có biết đứa trẻ kia tu vi gì rồi không ?”

Phong Lăng khẽ giọng nói :

“Tiểu tử kia hình như mười mấy tuổi gì đó , tu vi hiện tại hình như là Vũ Đế , cái này là ta thu thập được thông tin nhưng không thể chắc chắn . Thử xong dược thiện của hắn ta thì có thể thật sự là như thế .

Nếu kẻ này nghiêm túc bồi dưỡng thì tiểu Trần sẽ có tương lai không tệ , thế nhưng ở gần kẻ đa tình như thế ta lo cho ngươi . Con gái xinh đẹp cha nào cũng thích nhưng phải lo cho ngươi mãi ta cũng thấy mệt , nhiều khi ước ngươi xấu một chút .”

Phong Vũ Ngọc thản nhiên :

“Chỉ cần tốt cho Trần nhi thì Băng Thần công tử mãi là người tốt , còn hắn ta có ý định gì với ta không quan trọng .”

Phong Lăng chắp tay sau lưng thở dài :

“Không phải ta chê bai gì cậu ta , ngược lại có thể nói cậu ta cực kỳ tốt , trong số người trẻ tuổi ta biết thì không ai có thể sánh bằng . Thế nhưng Phong gia không chịu nổi người tốt như thế , Phong gia vẫn chưa thể nào xếp đội vào khoảng thời gian này .”

Tống Ảnh Liên cười to :

“Phong bá phụ người hơi quá lo lắng rồi , Vũ Ngọc tỷ đâu dễ cưa đổ như thế , sáu năm nay biết bao nhiêu người thử nhưng có ai thành công đâu .”

Phong Lăng cũng không khuyên thêm gì nữa , hắn ta biết con gái của mình một khí đã có tính toán thì không ai có thể cản được nàng . Giáng Trần bái sư Băng Thần hoàn toàn năm ngoài dự tính của hắn , điều này ném Phong gia lên cùng con thuyền với Băng Thần .

Đấy là còn chưa tính đến chuyện hiện tại Phong gia đang gặp rắc rối với đồng minh cũ , Phong Vũ Ngọc có thai là một biến cố quá lớn . Vốn hai đứa trẻ thân quen từ bé lấy nhau thì hai nhà sẽ thân càng thêm thân , nào ngờ vì biến có mà trở mặt thành thù .

Thế nhưng thực ra Phong gia cũng vô cùng ấm ức , hôn ước thì không có nhưng con gái hắn không dám giúp . Cái tộc trưởng như hắn trong nhà tiếng nói không thể át hết mọi người , may mắn lão gia tử xuất quan nếu không hắn còn mệt mỏi thời gian dài .

Lão gia tử Phong gia trong nhà hiện tại cực kỳ có tiếng nói , vốn lần này muốn tới thăm con rồi đón về nhưng tình hình thay đổi . Hắn phải lựa lúc nào không có con gái để còn thăm dò Băng Thần , thế nhưng mọi thứ vẫn quá mù mịt .

Đợi Phong Lăng đi rồi thì Tống Ảnh Liên lập tức vui cười :

“Ngọc tỷ ngươi lần này may mắn thật đấy , vừa mới gia nhập Thiên Đạo liên quen biết được kẻ mạnh nhất ngoài đời thực . Với lại người ta là Vũ Thần nha , đâu có ai còn dám bắt nạt mẹ con của tỷ nữa .”

Phong Vũ Ngọc chẳng biết nghĩ cái gì nữa , nàng là một người hiện tại chẳng có gì , bỗng nhiên một kẻ sở hữu tất cả những thứ nàng cần xuất hiện trước mắt nàng . Tống Ảnh Liên có thể cho đó là may mắn , nhưng cha nàng nói không sai chút nào .

Nếu thời gian có quay trở lại thì nàng nhất định không nhận Băng Thần , nàng càng không để con trai mình nhận hắn làm sư phụ . Tuy chỉ một ngày thôi Băng Thần đã chứng tỏ mình giỏi thế nào , thế nhưng đối với nàng an toàn của con trai là trên hết .

Phong Vũ Ngọc khẽ giọng hỏi :

“Tiểu Liên ngươi thấy danh khí của Băng Thần trong Thiên Đạo ở cấp độ nào .”

Tống Ảnh Liên không cần suy nghĩ nhiều liền nói :

“Lão sư là thần tượng của ta , từng coi qua hắn ta chiến đấu ghi hình ta liền hâm mộ hắn từ đó , tuy không thấy mặt nhưng ta chắc chắn lão sư rất đẹp trai . Không nghĩ tới lão sư thực sự rất đẹp trai , đã thế còn cực kỳ giỏi nấu ăn .”

Phong Vũ Ngọc cười trêu :

“Trùng hợp như trời sinh một cặp ý nhỉ ?”

Tống Ảnh Liên đang tính gật đầu thì ngừng lại , nàng giọng oán trách :

“Ngọc tỷ lại trêu ta rồi .”

Băng Thần ngồi trong quán ăn trầm tư , khi nãy nhìn gần hắn mới phát hiện Tống Ảnh Liên rất giống một nữ nhân của hắn . Đã thế lại còn trùng tên nữa , hình như nàng ta cũng rất giỏi nấu nướng , trùng hợp càng thêm trùng hợp .

Thiên Thư đã nói rằng vận mệnh sớm muộn cũng bắt hắn trả hết nợ , không biết Tống Ảnh Liên này có phải người thương kiếp trước của hắn hay không . Bạch Cẩm , Hoa Thiên Vũ , Trịnh Di , Thẩm Tú hắn mới tìm thấy được bốn người thôi .

Tính ra còn thiếu tới bốn người nữa , theo tình hình thường thấy thì chỉ cần tìm được một người thì mấy người kia sẽ dễ tìm . Thế nhưng có vẻ mấy nàng không có trùng sinh trong ba cái vũ trụ kia , thế nên rất có thể các nàng ở trong Cấm giới .

Có điều hắn vẫn chưa thể khẳng định , phải kiểm tra qua thì mới biết được , nếu đúng là nàng thì hắn sẽ có niềm tin để tìm kiếm mấy người còn lại . Sở Hà , Lâm Thiên Linh , Lâm Thiên Thiến , Sở Liễu , Vũ Tình , Tống Ảnh Liên vẫn chưa tìm được hắn cần phải cố gắng ...