Thịnh Thế Diên Ninh

Chương 78: Lê Thụ mời

“Rèn luyện thân thể, bảo vệ tổ quốc!”

Gần đến giờ Dần, trên đường phố của hoàng thành đã vang lên hai câu khẩu hiệu vô cùng vang dội. Một đại đội gần một trăm người cởi trần chỉ mặc độc mỗi cái khố bên dưới vừa chạy vừa hô lớn. Đây chính là đám binh sĩ của Thiên Định sở, dẫn đầu chính Nguyễn Vô Niệm.

Chương trình huấn luyện đã được bắt đầu từ ba ngày trước với những bài tập thể lực, mà điển hình nhất chính là chạy bộ buổi sáng. Nhiệm vụ của bọn hắn chính là chạy hai vòng xung quanh cung thành, tổng quãng đường chạy ước chừng có trên dưới mười hai cây số. Ngày đầu tiên huấn luyện đám binh sĩ của Thiên Định sở thở không ra hơi, bọn hắn chưa từng được huấn luyện dưới cường độ cao như vậy, may mắn chính là Nguyễn Vô Niệm còn chưa bắt bọn hắn mặc giáp, mà chỉ mặc độc mỗi cái khố để luyện tập.

Đến ngày thứ hai chân tay của bọn hắn đã mỏi rã rời, thế nhưng Nguyễn Vô Niệm vẫn bắt ép bọn hắn tiếp tục chạy bộ. May mắn chính là Nguyễn Vô Niệm vẫn còn nhân từ tăng lượng ăn từ hai bữa lên ba bữa, nếu không bọn hắn tuyệt đối không chịu nổi. Đến ngày thứ ba đã có vài người không thể tiếp tục chạy, Nguyễn Vô Niệm phê cho bọn hắn nghỉ ở nhà nhưng hình phạt chính là cúp một bữa ăn. Vì cái ăn bọn hắn cắn răng tiếp tục chạy, dù sao vệ uý nhỏ tuổi như vậy vẫn chạy được, chẳng lẽ bọn hắn lại không chạy được. Thế là diễn ra ra cảnh tượng như hiện tại.

- Đã là quân đội thì phải là một khối thống nhất, không ai bị bỏ rơi lại phía sau. Người nào không chạy nổi đồng đội sẽ dìu đi.

Nguyễn Vô Niệm nhìn thấy đã có người bị rơi lại phía sau liền lập tức quát lớn. Đám binh sĩ đã quen với mệnh lệnh liền khoác vai nhau bắt đầu chạy, vừa chạy lại vừa hổ lớn “bảo vệ tổ quốc”.

- Ở phía trước có chuyện gì vậy?

Lúc này các đó chừng trăm mét, một vị quan mặc áo đỏ bã trầu ngồi trên võng cho hai lính lệ khiêng đi, nghe tiếng hô lớn phía trước hắn không khỏi tò mò hỏi. Hai lính lệ cũng đã chạy được một đoạn đường dài, tiếng trả lời rõ ràng có chút gấp nói.

- Bẩm quan lớn, phía trước quá tối, con không nhìn thấy gì được.

Bây giờ mới chỉ là ba giờ sáng, trời vẫn còn đen, dù cho người Việt chứng quáng gà không quá nghiêm trọng thế nhưng nhìn trong tối vẫn không phải quá tốt. Vị quan sai hơi nhổm đầu dậy nhìn. Hôm nay là ngày thiết triều, từ giờ sửu hắn đã bắt đầu chuẩn bị để đi vào cung, không ngờ đi gần đến cung thành lại gặp tình huống này

- Có vẻ như là Cấm quân.

Vị quan kia nói, hắn nghe được câu khẩu hiệu liền có thể đoán được phía trước chính là binh lính, chỉ là không biết là binh sĩ của cánh quân nào mà thôi, đóng xung quanh cung thành có đến bốn vệ quân, lúc này gặp mặt hắn cũng không thể đoán ra được.

Rầm rập, rầm rập!

Lúc này tiếng chạy đều từ xa vọng lại, hàng trăm binh sĩ cởi mình trần nhễ nhại mồ hôi bắt đầu hiện ra trước mắt của hắn, dẫn đầu rõ ràng lại là một thiếu niên, dù thân hình nhỏ bé nhưng lại cường tráng nhất trong đám người, từng khối cơ ngực, cơ bụng hiện lên rất rõ ràng, bắp tay, bắp đùi không quá lớn nhưng lại vô cùng săn chắc, chỉ nghe thiếu niên cao giọng đọc.

“Rèn luyện thân thể!”

Đám trai tráng binh lính phía sau liền tiếp lời.

“Xây dựng quân đội”.

“Rèn luyện thân thể, bảo vệ tổ quốc”.

- Rèn luyện thân thể để xây dựng quân đội, bảo vệ tổ quốc. Hay, nói thật hay.

Vị quan ngồi trên võng không khỏi tấm tắc khen, lúc này hai bên chạy giao qua nhau, cũng nhìn rõ ràng hơn, không hiểu sao hắn càng nhìn người thiếu niên kia lại càng cảm thấy vô cùng quen thuộc. ngược lại Nguyễn Vô Niệm cũng nhìn thấy được vị quan ngồi trên võng, ánh mắt không khỏi hơi nhíu lại, ánh mắt của người này rõ ràng không đúng lắm.

Chỉ trong chớp mắt, cả hai cứ như thế lướt qua nhau, vị quan kia cố nhìn với theo thế nhưng đám binh lính đã rất nhanh biến mất trong màn đêm. Một lát sau hai tên lính lệ nói.

- Bẩm quan trên, đã đến cổng thành.

Trước công thành lúc này cũng đã có một số vị quan đứng đó chờ đợi cổng cung mở ra để vào chầu. Các quan lại nhìn thấy hắn liền hành lễ nói.

- Bái kiến Thiếu uý đại nhân.

Vị quan kia liền xua tay nói.

- Các vị đều là đồng liêu, không cần nhiều lễ như vậy, vừa rồi mọi người có thấy đội binh lính chạy ngang qua không, đó là ai vậy?

Một vị quan tứ phẩm nói.

- Thiếu uý đại nhân mới từ Lôi Dương trở về nên không biết, đám binh lính kia chính là người của Ngự tiền vũ sĩ, nghe nói là nằm dưới trướng của La Hiên bá Nguyễn Vô Niệm – nhân vật rất phong vân trong triều. Bọn hắn cứ tới giờ Dần là bắt đầu chạy bộ quanh Cung thành, vừa chạy vừa hô lớn quấy cho gà chó không yên, thế nhưng tấu chương bẩm báo lên hặc tội đều bị chặn lại.

- Ây, không có cách, ai bảo La Hiên bá bây giờ chính là hồng nhân bên người bệ hạ đây. Nghe nói đô chỉ huy sứ Lê Thụ đứng ra bảo lãnh chịu trách nhiệm nói đó là một bước trong quá trình luyện tập. Trung thư sảnh vì vậy mà cũng chặn lại các tấu chương.

Một người khác nói. Quả thực đám người Nguyễn Vô Niệm luyện tập vì để tăng lên khí thế nên hô rất to, bên trong khu vực hoàng thành cũng có cung điện, nên tiếng hô của bọn hắn quấy nhiễu không ít người. Đám đài quan lập tức nhảy vào cắn, thế nhưng bên trên có Lê Bang Cơ, bên dưới có Lê Thụ người chặn đầu, người chịu trách nhiệm vì vậy bọn đài quan có hặc tội cũng vô dụng.

La Hiên bá? Vị quan thiếu uý không khỏi suy nghĩ, hắn dường như đã từng nghe qua con gái mình nhắc đến người này, trong miệng luôn là điều khen ngợi khâm phục không thôi. Ngày hôm nay gặp mặt quả thực là anh hùng xuất thiếu niên.

Lúc đám người Thiên Định sở trở về đến doanh trại thì đã là giờ mão, vừa chạy đến nơi đám binh sĩ đã mệt mỏi ngã lăn ra đất mà thở. Thế nhưng rất nhanh bọn hắn bị kéo đứng dậy, vệ uý đại nhân đã từng hạ lệnh khi chạy trở về còn mệt mỏi thì không được ngồi hay nằm, mà phải đứng.

Thế nhưng một hồi sau, một mùi hương thơm phức lập tức làm bọn hắn quên đi mệt nhọc. Ở trước sân đầu bếp đã sớm chuẩn bị thức ăn cho một trăm người, ngoại trừ quân lương mà triều đình cấp hằng ngày có gạo tẻ cùng mấy miếng cá khô thì Nguyễn Vô Niệm còn bổ sung thêm cả rau củ cùng một chút thịt, cải thiện bữa ăn cho bọn hắn.

Các binh sĩ được phân theo từng ngũ, cầm chén đũa đi đến một cái bàn lớn để nhận phân phát thức ăn, sau lại ngồi tụm lại để ăn uống. Dù thức ăn chỉ được cải thiện một chút, nhưng đối với các binh lính sở khác lại là một sự tra tấn, hai ngày qua bọn hắn nhìn đám người bên Thiên Định sở được ăn no, trong khi bên phía mình ăn sáng cũng chỉ là gạo tẻ, nước miếng chảy ròng ròng. Các vệ uý khác kháng nghị lên Lê Thụ, Lê Thụ chỉ nói.

- Nếu các ngươi có tiền cũng có thể tự mua đồ khao quân.

Thế nhưng bọn hắn nào có tiền, mà dù có đi chăng nữa cũng không thể nào bỏ tiền ra nuôi binh sĩ được. Vì thế đến ngày thứ ba bọn hắn quyết đoán thay đổi giờ ăn, tránh ăn cùng giờ với đám binh sĩ Thiên Định sở.

Bọn hắn không hề biết rằng nếu như chương trình đặc huấn bắt đầu thì mười sáu người tham gia đặc huấn chất lượng bữa ăn sẽ còn tăng cao hơn nữa. Nguyễn Vô Niệm xác định hắn không thể nào nuôi được cả sở quân trở thành tinh nhuệ như những người tham gia đặc huấn, thế nhưng vẫn có thể làm cho bọn hắn mạnh hơn so với các sở quân khác. Mới ba ngày huấn luyện mà thôi, dù rằng thể lực chưa hiện ra rõ ràng nhưng sức bền đã tăng lên trông thấy.

- Thiên Định sở, đứng dậy!

Thời gian ăn cơm của đám binh sĩ chỉ có mười phút, Nguyễn Vô Niệm vừa điểm mười phút lập tức quát lớn. Như những người máy được lập trình sẵn lập tức đứng dậy, sau đó liền tự giác đem chén đũa đi rửa. Mấy ngày qua ngoại trừ việc tập thể lực thì Nguyễn Vô Niệm huấn luyện bọn hắn nhiều nhất chính là phục tùng mệnh lệnh, giữ kỷ luật, đi đâu, làm gì cũng phải là một khối thống nhất. Thực hiện nhiệm vụ trễ giờ thì cả phòng sẽ phải chịu phạt.

- Ông chủ, quản gia ở phủ cho người mang đến một thiếp mời.

Lúc này Thái Sung đem theo một tấm thiếp mời đưa đến. Mấy ngày qua Nguyễn Vô Niệm cơ hồ đều ở quân doanh, cũng không có trở về phủ, vì vậy Nguyễn Lộc lo lắng hắn không quay về nên cho người mang đến cho Thái Sung chuyển đến.

Nguyễn Vô Niệm vừa nhìn liền thấy được tên người gửi đề ở bên ngoài. Lê Thụ lần trước đã nói đến việc mời Nguyễn Vô Niệm đến phủ ăn cơm, không ngờ lúc này mới gửi thiếp mời đến. Nguyễn Vô Niệm đọc xong liền nói.

- Bây giờ ngươi trở về phủ bảo quản gia chuẩn bị lễ vật, đến ngày đó chúng ta cứ thuận theo mà đi. Lễ vật không cần quá dày nhưng phải đủ...