Thịnh Thế Diên Ninh

Chương 75: Kiểm tra nội vụ

Ngoại trừ Nguyễn Vô Niệm, hắn còn dẫn theo cả Thái Sung. Thái Sung là người quen ở Thiên Định sở, biết chữ, phục vụ Nguyễn Vô Niệm lâu năm, vì vậy đi theo bên cạnh hắn sẽ giúp được ít nhiều.

- Bẩm đô chỉ huy sứ, Vệ uý Nguyễn Vô Niệm đã đến

Lính gác dẫn theo Nguyễn Vô Niệm đi vào bên trong gặp Lê Thụ. Nhìn thấy Nguyễn Vô Niệm thay quan phục bằng áo giáp Lê Thụ cười nói.

- Ô, nhìn xem ai đến đây. Muốn gặp Vệ uý ngươi còn khó hơn cả gặp bệ hạ.

Ý của Lê Thụ chính là Nguyễn Vô Niệm thân làm võ quan lại đến quân doanh quá ít. Nguyễn Vô Niệm biết rõ Lê Thụ đối với mình chỉ có thiện chí, hắn cũng cười đáp.

- Đô chỉ huy sứ chê cười, mạt tướng cũng là đi làm việc công cán cho bệ hạ. Nay đến nhận nhiệm vụ trực ban. Xin đô chỉ huy sứ sắp xếp.

Nhìn thiếu niên trẻ tuổi khiêm cung hữu lễ, Lê Thụ không khỏi hài lòng, việc ở Hạ Lang lúc này đã bắt đầu lan ra triều đình, dù bệ hạ chưa có ban thưởng xuống, thế nhưng lúc này ai cũng biết Hạ Lang Nông Kính đã quy phục, hơn nữa còn dâng lên thêm một động. Các sảnh viện lúc này đã bắt đầu suy nghĩ nên ban thưởng cho La Hiên bá như thế nào. Lê Thụ nói.

- Hiện tại Thiên Định sở còn đang thiếu khuyết người, vì vậy tạm thời không cần phải đảm nhận nhiệm vụ đi tuần, nhưng việc gác Đoan môn cần giao lại cho các ngươi. Mỗi canh giờ lại đổi một lượt người, mỗi lần đổi lượi có mười hai người, mãi cho đến khi đóng cổng thành thì sẽ có người của sở khác giao ban. Mọi việc trong tháng này tạm thời cứ như vậy. Có gì không hiểu sao?

Nguyễn Vô Niệm gật đầu nói.

- Bẩm Đô chỉ huy sứ, có một việc ta muốn hỏi. Ta muốn huấn luyện Thiên Định sở, thế nhưng quân lương, vũ khí các loại làm sao bây giờ?

Nghe Nguyễn Vô Niệm nói Lê Thụ lập tức hiểu hắn định làm gì, nghĩ đến bệ hạ nhờ hắn chăm sóc La Hiên bá này, Lê Thụ coi như mở một mặt lưới nói.

- Ngươi huấn luyện binh sĩ là việc rất tốt, thế nhưng quân lương triều đình quy định rất có hạn, không thể nào tăng thêm cho các ngươi, nghe nói ngươi là phú ông, nếu muốn có thể mang lệnh bài đem thêm thức ăn vào cải thiện đời sống cho binh sĩ, còn về việc khí giới huấn luyện ta cho phép ngươi đi tìm quan tư mã để lấy về, ngoại trừ đạn dược súng hoả thương ra, những thứ khác tuỳ ngươi lựa chọn.

Đao dù mẻ, mòn có thể mài lại, mũi tên bắn ra có thể thu lại. Thế nhưng súng hoả thương và đạn dược đều là tiêu hao phẩm, mỗi lần bắn thì nòng lại bị mòn thêm một chút, đạn dược lại không thu về được, thuốc súng cũng là thứ rất quý giá. Do đó việc quản lý súng và thuốc súng trong quân đội rất nghiêm ngặt, bình thường ngoại trừ lúc triều đình diễn tập ra, đều không có phép bọn hắn được tự do dùng hoả khí để luyện tập.

- Mạt tướng đã rõ. Tạ ơn Đô chỉ huy sứ đã trợ giúp.

Nguyễn Vô Niệm đã rất hài lòng với những ưu đãi mà Lê Thụ cho hắn, hắn dự định huấn luyện những người đi theo hắn đến Hạ Lang, đó đều là những binh sĩ có chí cầu tiến, đấu chí cao, vì vậy đó mới là lực lượng nòng cốt mà hắn muốn huấn luyện.

Nguyễn Vô Niệm đã dự định ra một chương trình huấn luyện bọn hắn từ thấp đến cao, vì vậy cũng chưa cần đến hoả khí làm gì. Nguyễn Vô Niệm đi ra bên ngoài, Thái Sung đã chờ sẵn ở đó, không cần người dẫn hai bọn hắn ngựa quen đường cũ vẫn có thể đi đến được Thiên Định sở. Xung quanh cũng chẳng đổi khác thế nào, vẫn là cảnh tượng bề bộn, đầy rác rưởi, mấy binh sĩ tụm năm tụm ba nới chuyện, khí giới vứt bừa bãi.

Lần trước bởi vì bận đi công cán Thái Nguyên đột xuất, do đó Nguyễn Vô Niệm còn chưa thể chính đốn lại quân tư của bọn hắn, thế nhưng từ nay sẽ khác, Thiên Định sở vào tay hắn là ý trời rằng bọn hắn sẽ không phải là một vệ sở Cấm quân bình thường. Nguyễn Vô Niệm quát lớn.

- Binh sĩ Thiên Định sở, tập hợp!

Lúc này các binh sĩ mới nhìn thấy Nguyễn Vô Niệm mặc giáp đi vào bên trong sở vội vàng cuống cuồng lên vội vàng chạy đến, bọn hắn vẫn còn nhớ hình phạt dành cho người đến trễ lúc trước là như thế nào.

Ngược lại đám người Đỗ Quân Đao, Vũ Lương nhìn thấy Nguyễn Vô Niệm lại vui mừng vội vàng chạy đến xếp hàng vào nghiêm chỉnh ngay ngắn, tốc độ so với những người khác nhanh hơn trông thấy khiến cho Nguyễn Vô Niệm vô cùng hài lòng. Không đến ba mươi giây cả sở Thiên Định đều tập trung đầy đủ, ngoại trừ một người hi sinh và ba người trọng thương cùng Nguyễn Vô Niệm đi Hạ Lang vắng mặt. Nguyễn Vô Niệm nói.

- Ta cho các ngươi một khắc, ta không muốn nhìn thấy trong sân, bên trong nhà ở còn rác rến, vũ khí, áo giáp phải đầy đủ trên người các ngươi. Lập tức thi hành.

Các binh sĩ nhất thời đứng đực ra đó, trước đó bọn hắn vẫn như thế này đâu có gì không ổn đâu, ngược lại Nguyễn Vô Niệm cũng không muốn giải thích, lúc này nhiệm vụ của hắn không phải để giải thích. Ngược lại đám người Đỗ Quân Đao lập tức quát lớn.

- Còn đứng đó làm gì, lập tức chấp hành mệnh lệnh của Vệ uý, các ngươi muốn bị phạt sao?

Đám người Đỗ Quân Đao sau khi đi Hạ Lang trở về đối với Nguyễn Vô Niệm rất khâm phục, vì vậy bọn hắn lập tức chấp hành mà không một lời ca thán nào, đám binh sĩ khác dù không tình nguyện, thế nhưng ngũ trưởng, thập trưởng cũng đã đi làm, bọn hắn dám làm trái sao?

Gần một trăm người cùng dọn dẹp, không khí vô cùng sôi động, bụi đất bay lên tùm lum khiến cho các binh sĩ của sở khác không khỏi tò mò không biết đám người của Thiên Định sở lại định giở trò điên khùng gì.

Rất nhanh rác rưởi đã được hốt lại thành hai đống, phòng ốc cũng được quét dọn tương đối sạch sẽ, cửa sổ được chống lên để không khí từ bên ngoài có thể lưu thông vào trong phòng. Áo giáp, khí giới của ai thì lại cầm lên trên tay, sau đó bọn hắn quay trở về hàng xếp hàng đứng trước mặt của Nguyễn Vô Niệm.

- Các thập trưởng, ngũ trưởng đi theo ta, những người khác đứng xếp hàng trước toà nhà phòng nghỉ.

Các binh sĩ không biết quan trên định làm gì, thế nhưng vẫn tuân lệnh bước ra khỏi hàng đi theo sau Nguyễn Vô Niệm. Chỉ thấy lúc này Nguyễn Vô Niệm lần lượt đi vào các phòng nghỉ, ở đây có bốn phòng tập thể, mỗi phòng chứa được chừng ba mươi người, có ba tấm phản lớn là chỗ ngủ của ba mươi người bên trong phòng, trên phản có trải những tấm chiếu được bện bằng rơm, chăn gối cũng chỉ được làm bằng vải đay mà thôi. Đối với đám binh sĩ mà nói như vậy đã rất hạnh phúc rồi.

Nguyễn Vô Niệm hơi miết đường viền của tấm phản, lập tức một đám bụi hiện lên tay của hắn. Dù cho đám binh sĩ có quét dọn, nhưng hiển nhiên là bọn hắn chỉ đối phó mà thôi. Nguyễn Vô Niệm nói.

- Tại đây vẫn chưa sạch sẽ, lần sau lau dọn không chỉ ở dưới nền nhà mà cả chỗ ngủ cũng phải dọn dẹp sạch sẽ.

Đám binh sĩ lại không phục lắm, nền nhà đã sạch rác, vệ uý đại nhân lại đi miết cạnh phản, chẳng phải là bắt bẻ bọn hắn hay sao? Nguyễn Vô Niệm cũng không cần bọn hắn phục, hắn lại giũ ra từ trong một tấm chăn, rơi ra trên mặt đất là mấy con rận. Đám binh sĩ này không chỉ trên người ở bẩn, mà chỗ ngủ của bọn chúng cũng bẩn vô cùng. Nhìn từ màu vàng nâu của vải đay lúc này nhiều chỗ đã chuyển thành màu đen Nguyễn Vô Niệm không khỏi cảm thấy thực sự buồn nôn. Nguyễn Vô Niệm nói.

- Tạm thời các ngươi sử dụng những thứ này, ngày hôm sau ta sẽ cho người thay cái mới, mỗi người một bộ, phải giữ gìn cẩn thận, phải luôn sạch sẽ thì cơ thể mới không bị bệnh được. Các ngươi thử nghĩ xem, cho mèo trên người có rận còn bị ốm chết huống chi là con người. Đây còn là chỗ ngủ của các ngươi, không giữ sạch sẽ, xem thử các ngươi sống được bao lâu? Hay để đến lúc ngã bệnh xuống phải táng gia bại sản chữa trị không chỉ không hết mà còn chết bệnh, vợ con nghèo khổ.

Lời nói lần này của Nguyễn Vô Niệm lại khiến đám lĩnh tự ngẫm nghĩ lại, thực ra lời nói của vệ uý không phải là hoàn toàn vô lý, lấy ví dụ cũng rất gần gũi khiến cho bọn hắn dễ liên tưởng, chó mèo bẩn thỉu, thực sự sống không lâu thật, như vậy con người cũng có thể như thế...