Thịnh Thế Diên Ninh

Chương 65: Kế hoạch của Vô Niệm

- Nếu như về sau chiếm được Chiêm Thành chúng ta cũng có thể dùng cái truyền thuyết này?

Lê Bang Cơ động não rất nhanh, hắn liền nghĩ đến việc nếu như có thể dùng truyền thuyết để thu phục dân chúng Chiêm Thành sẽ thu phục được trong tương lai. Nguyễn Vô Niệm gật đầu nói.

- Huynh trưởng nói đúng, không chỉ Chiêm Thành mà những nơi mà Đại Việt chinh phục nơi nào đó chúng ta đều có thể dùng những truyền thuyết, những tín ngưỡng để thu phục dân bản địa, sau đó dần dần đồng hoá bọn hắn, để bọn hắn hoà tan vào cộng đồng của người Việt, đó mới là cách Đại Việt ta có thể dần dần mở rộng lãnh thổ một cách bền vững.

Nguyễn Vô Niệm vừa nói vừa nghĩ đến thời kỳ của Lê Thánh Tông, một lần chinh phục Chiêm Thành trực tiếp xoá sổ quốc gia đã tồn tại hàng trăm năm trên bản đồ thế giới, lại tàn sát sáu vạn người Chăm, bắt ba vạn người về Đại Việt. Nếu như Lê Tư Thành lại lên ngôi giống như lịch sử, có lẽ số phận của Chiêm Thành cũng không khác là bao. Không biết Diên Ninh hoàng đế thì sẽ như thế nào.

- La Hiên bá, thực tế khi nghe về lời tâu của ngươi với bệ hạ ta đã có ý tưởng cũng thành lập một đội người để có thể phái đi các nơi thu phục các tù trưởng của các dân tộc miền cao như ngươi vậy, thế nhưng rõ ràng muốn tìm nhiều người vừa giỏi ngôn ngữ, văn hoá của các dân tộc, vừa giỏi ứng biến như ngươi rõ ràng là điều không hề đơn giản nếu như không muốn nói là bất khả thi. Không biết ngươi có cách giải quyết nào hay không?

Lê Khang lúc này nói, ban đầu hắn nghĩ việc này đã rất khó, sau khi nghe Nguyễn Vô Niệm kể tường tận về quá trình hắn thu phục Nông Kính thì Lê Khang càng nghĩ đây là nhiệm vụ bất khả thi. Thế nhưng hắn vẫn muốn trông chờ vào vị bá tước trẻ tuổi này sẽ cho hắn một sự bất ngờ.

Nguyễn Vô Niệm nghe Lê Khang nói vậy không khỏi cười lắc đầu.

- Lê đại nhân nói đúng, đó hoàn toàn là nhiệm vụ bất khả thi, trừ khi đích thân ta phải đi đến từng châu huyện để nói chuyện với từng người tù trưởng. Thế nhưng nếu như ngài muốn thực hiện điều trên thì ta còn một cách khác, có thể mất thời gian hơn nhưng cũng sẽ đơn giản hơn rất nhiều.

- Hiền đệ mau nói!

Lê Bang Cơ cũng nổi lên hứng thú, đây chính là sự việc liên quan mật thiết đến an toàn của mạn Bắc. Sở dĩ Đại Việt lúc này còn nhỏ như thế này là bởi luôn phải duy trì một lực lượng quân sự lớn để đề phòng Thiên triều có thể cử binh xuôi nam bất kỳ lúc nào, do đó Đại Việt chỉ xuất binh mở mang bờ cõi khi Thiên triều suy yếu, không có khả năng xuôi nam mà thôi. Nếu như có thể bình định được vùng biên giới phía Bắc, Đại Việt sẽ có thêm được một lớp phòng hộ, khi đó binh lực có thể nơi lỏng hơn rất nhiều.

Nguyễn Vô Niệm uống một chén trà cho thấm giọng, xua tan đi khí lạnh trong người rồi mới nói.

- Thực ra đoàn đội xây dựng chỉ cần hiểu được văn hoá của một số dân tộc lớn như Tày - Nùng, Thái, Mông... là được, không cần phải biết tất cả. Mặt khác để tìm được một người có khả năng như ta thực sự khó khăn, chưa nói đến việc là cả một đoàn đội. Vì vậy nếu muốn dùng cách ôn hoà để thu phục bọn hắn thì có hai bước. Bước thứ nhất như ta đã nói là phải tăng cường giao lưu kinh tế với những người miền cao, sự giao lưu về kinh tế sẽ kéo hai bên lại gần nhau hơn rất nhiều; và bước thứ hai chính là cử những người kia lên cùng sinh sống với những cộng đồng người trên đó. Bọn hắn không cần làm gì quá cao cả, chỉ cần cùng ăn, cùng ngủ, cùng sinh hoạt trên đó mấy năm, để cho những người trong buôn làng công nhận bọn hắn, dần dần thay đổi ấn tượng người Kinh trong mắt của những người dân trên đó, kết hợp với việc những truyền thuyết được phổ biến rộng rãi, khi đó những người miền cao chắc chắn sẽ quy phục triều đình.

- Thực sự có thể sao?

Lê Khang cảm thấy có chút nghi ngờ, bởi đây là một phương pháp chưa từng có tiền lệ. Nguyễn Vô Niệm lại khá thản nhiên nói.

- Chưa thử thì làm sao biết liệu có tác dụng hay không. Nếu như có thể tiến hành, trong năm đến mười năm, những người nơi này chắc chắn sẽ trung thành nhất nhất với Đại Việt, không dễ gì ngã về phía nhà Minh. Còn nếu thất bại mà nói... chẳng phải Đại Việt cũng không có hại gì hay sao.

Kế sách của Nguyễn Vô Niệm đưa ra cũng không phải là không có cơ sở mà thực sự đã được thực hiện ở tương lai khi kẻ thù bên ngoài cố gắng chia rẽ nội bộ các dân tộc anh em của nước Việt, thế nhưng nhờ vào sự kiên trì cùng ăn, cùng ở, cùng sinh hoạt của các chiến sĩ người Việt với đồng bào trong nhiều năm nên kế hoạch của nước ngoài mới hoàn toàn thất bại.

Lê Bang Cơ suy nghĩ một chút liền nói.

- Bác Khang, ta cảm thấy kế sách này có thể thử một chút. Vô Niệm rất có kinh nghiệm giao tiếp, đối xử với người vùng cao, lần này đi Hạ Lang hắn đã chứng tỏ được kế sách của hắn là đúng, nếu như Vô Niệm đã dự đoán như vậy lần này Đại Việt có thể thử một lần.

Bệ hạ đã nói như vậy Lê Khang còn có thể nói gì hơn được nữa, hắn nói.

- Được, vậy ngày mai ta sẽ gửi bản tấu cho bệ hạ, thiết nghĩ bệ hạ cùng các vị Thái tể khác sẽ suy xét kỹ.

Nguyễn Vô Niệm gật đầu không có ý kiến, dù sao hắn chỉ là một bát phẩm vệ uý, trong triều hầu như không có quyền lực, trong quân thống lĩnh cũng chỉ có một trăm người, hắn cũng chỉ đưa ra kiến nghị thông qua Lê Khang và huynh trưởng, còn Diên Ninh hoàng đế có chấp nhận hay không thì lại là chuyện khác. Gần đây Diên Ninh hoàng đế có vẻ tư tưởng rất cởi mở, nghe lời khuyên của hắn khiến cho Vô Niệm đối với Diên Ninh hoàng đế rất có hảo cảm.

Lúc này chợt Lê Bang Cơ nói.

- Hiền đệ, còn có một chuyện này ngu huynh muốn xin đệ giúp đỡ. Chuyện là gần đây sau khi kiến nghị bệ hạ khuyến thương, bệ hạ đã để ý đến việc mở mang thêm đường thuỷ, lệnh cho ta chủ trì việc mở rộng kênh mương, đào thêm đường sông để nối liền những con sông tự nhiên lại với nhau, tạo điều kiện giao thông thuận lợi. Thế nhưng các phủ, lộ báo lên trong kho đã hết lương, lại đào thêm sông sẽ hao tổn sức dân, do đó hiện tại bệ hạ gặp sức ép rất lớn từ các đại thần, yêu cầu dừng lại kế hoạch sửa trị đường sông.

Nguyễn Vô Niệm không ngờ hắn mới đi mấy ngày lại có nhiều chuyện đến như vậy, hoàng đế có tư tưởng canh tân Vô Niệm đương nhiên vui mừng, thế nhưng canh tân hay cải cách cũng đều phải dựa trên một nền tảng chung: Tiền. Có tiền, có lương thì làm việc gì cũng dễ, không tiền, không lương thì một bước cũng khó đi, đó là quy luật của xã hội này, dù là Diên Ninh hoàng đế cũng như vậy. Hắn muốn sửa trị đường sông, các phủ, lộ báo không có lương, nếu hắn còn cố đấm ăn xôi thì không chỉ không thu được lợi, còn sẽ bị tố là bạo quân như Tần Thuỷ Hoàng đã ép buộc dân chúng xây nên Vạn lý trường thành vậy. Bởi vậy Diên Ninh hoàng đế lúc này có lẽ đang tiến thoái lưỡng nan. Nguyễn Vô Niệm hỏi.

- Chẳng lẽ cả một triều đình lại không có ai tham vấn cho bệ hạ sao? Chẳng lẽ bệ hạ nuôi một đám thùng cơm đến tháng chỉ biết hưởng lộc.

Khụ khụ!

Lê Khang ho lên hai tiếng, quả thực hắn có hơi bị nhột, nhưng không có cách, việc này hắn không thể giúp đỡ gì được. Lê Bang Cơ sắc mặt cũng không được tự nhiên, quả thực lúc này người trong triều tuy nhiều nhưng lại không có mấy người Lê Bang Cơ dùng được. Hắnnói.

- Quần thần có tham mưu ý kiến là học theo tư khấu Lê Khắc Phục, vận dụng quân dân tại các lộ phủ tăng cường nhân lực tiến hành đào sông, rút ngắn lại thời gian thi công. Thế nhưng đệ biết đó, người đông thì cần lương cũng nhiều, vì vậy vấn đề lúc này chính là lương, chỉ cần có lương ăn, mọi vấn đề đều được giải quyết.

Không hiểu sao cứ nghĩ đến việc thiếu tiền xây sửa đường Nguyễn Vô Niệm lại liên tưởng đến hình thức BOT, nếu như hắn mang BOT đến thời đoạn này thì sao nhỉ? Lê Bang Cơ nhìn thấy Nguyễn Vô Niệm đang trầm tư cũng không quấy rầy, thời gian cứ thế chậm chạp trôi đi. Nguyễn Vô Niệm nói.

- Vấn đề hiện tại chủ yếu là các lộ, phủ thiếu lương thôi. Nếu là như vậy... ở đây đệ thực sự có hai cách. Thế nhưng hai cách này tương đối mới lạ, đệ cũng không biết liệu triều đình có chấp nhận được không...