Thịnh Thế Diên Ninh

Chương 55: Đến nơi

Thiệt hại của đám người Nguyễn Vô Niệm không chỉ là con người mà còn là ngựa, hai con ngựa thổ đã bị bắn chết mất. Nguyễn vô Niệm tiếc liền để cho đám người Vũ Lương cắt những phần thịt ngon nhất đem đi coi như bổ sung thêm chất đạm vào trong bữa ăn. Thi thể của đồng đội cũng được đưa lên ngựa chở đi, bọn hắn không thể để đồng đội lại hoặc chôn xuống, bởi mùi máu nơi đây rất nồng, chôn rồi thì thú hoang cũng sẽ đào xác lên để ăn. Một con ngựa khác kéo theo xe hàng, bọn hắn cứ như thế đi qua khỏi ngọn núi vô danh hướng về phía thành Phú Bình.

Vốn dĩ theo dự định của Nguyễn Vô Niệm, đáng ra ngày hôm nay bọn hắn phải đi đến vùng giáp ranh của châu Thạch Lâm, sau đó mới vào châu Quảng Uyên chỉnh đốn, Cuối cùng tiến vào địa hạt của châu Hạ Lang. Thế nhưng vì trận phục kích ngày người bị thương quá nhiều, bọn hắn buộc phải hoãn lại kế hoạch tiến vào thành Phú Bình để lo cho thương binh.

Nguyễn Vô Niệm có công văn của hoàng đế, hay nói cách khác, hắn hiện tại là khâm sai, do đó dù Vô Niệm chỉ là quan bát phẩm, nhưng An phủ sứ cũng không dám lơ là, thấy cấm quân bị thương nhiều người như vậy An phủ sứ không khỏi hoảng sợ, bởi vì đội người khâm sai lại bị phục kích trên địa hạt hắn quản lý, đây chắc chắn là một tội lớn. An phủ sứ không ngừng xum xoe nịnh nọt khiến Nguyễn Vô Niệm rất phiền, hắn nói.

- Được rồi, ngươi phải chăm sóc thương binh cho thoả đáng, sắp xếp cho bọn hắn, việc này ta sẽ không tâu lên với bệ hạ.

- Tạ ơn quan trên, ta tuyệt đối sẽ để cho các binh sĩ Cấm quân hài lòng.

An phủ sứ cam kết nói, thực tế hắn muốn đẩy đám ôn thần này đi càng nhanh càng tốt. Thành Phú Bình tuy nói là nơi đặt phủ nha của một phủ, thế nhưng thực tế quy mô của nó chỉ là một huyện, hay nói cách khác đây chính là huyện thành Phú Bình, mấy năm nay ở nơi đây tương đối yên ổn, An phủ sứ cố gắng an dân vài năm là có thể được thăng chức, nào ngờ lúc này ở đâu chui ra một vị khâm sai đại thần không rõ lên vùng Bắc đạo này có ý định gì khiến cho An phủ sứ không khỏi lo lắng.

Nguyễn Vô Niệm thực tế cũng không có dừng lại quá lâu, hắn quyết định để những người trọng thương ở lại để tiện bề được chăm sóc, mua một cỗ quan tài đặt thi thể của binh sĩ tử trận vào bên trong, sai một binh sĩ khác chở trở về cùng với một tờ tâu và chiến lợi phẩm thu được từ trận chiến. Nguyễn Vô Niệm muốn cảnh tỉnh bệ hạ, lần này đi Thái Nguyên e rằng đã có người cản trở, nhiệm vụ không dễ dàng.

Thực tế là Nguyễn Vô Niệm đã hoàn toàn đoán nhầm, Lê Ê cũng không muốn lấy mạng của hắn, chỉ đơn thuần là muốn hù doạ cho hắn sợ lăn trở về Đông kinh mà thôi.

Tại Đông kinh, trong phủ Lê Ê, tên thủ lĩnh của đội tử sĩ cũng bò về tới nơi, lúc này hắn đã quỳ trước mặt Lê Ê xin tạ tội. Lúc này Lê Ê gương mặt trầm như nước, đôi mắt lấp lánh u quang không biết đang suy nghĩ điều gì. Thế nhưng tên thủ linh cũng vì thế mà càng sợ hãi, thà rằng chủ nhân quát mắng hắn, có thể hắn sẽ giữ được mạng sống, thế nhưng lúc này chủ nhân lại không nói một tiếng nào, điều này làm cho hắn nghĩ rằng mạng mình có lẽ đến đây đã tận.

- Được rồi, đứng lên đi, tên bá tước nông dân kia vũ dũng như vậy là điều không ai ngờ đến. Có lẽ bệ hạ cũng đã biết trước điều này nên mới có thể an tâm để cho hắn đi. Điều này không trách ngươi.

Lê Ê nói, thực tế nãy giờ hắn đã suy nghĩ, có lẽ Vô Niệm cũng không phải là một bao cỏ, ngược lại có thể là một thanh niên tài tuấn mà bệ hạ phát hiện ra cố tình nâng đỡ. Thế nhưng càng như vậy Lê Ê trong lòng lại càng cảm thấy không yên, từ khi hoàng đế chấp chính đã bắt đầu không ngừng thu hồi quyền lực, thậm chí chức vụ Tổng binh của Lê Ê cũng bị thu hồi, dựa theo cái truyền thống của hai đời vua Lê trước xem chừng sẽ sớm có đại thần bị chém đầu, tịch thu gia sản như Trần Nguyễn Hãn, Lê Sát, Nguyễn Trãi... có lẽ sắp tới sẽ là cái đầu của hắn đi.

Lê Ê không muốn nghĩ, nhưng có tiền lệ trước đó hắn không khỏi không tin, mà rõ ràng Vô Niệm hiện tại chính là một người hoàng đế đang cố gắng nâng đỡ lên để đối chọi lại với hắn trong tương lai.

- Tạ ơn chủ nhân không trách phạt!

Nghe Lê Ê nói xong tên thủ lĩnh không khỏi vui mừng, thế nhưng rất nhanh một gầu nước lạnh lập tức tạt thẳng vào mặt hắn.

- Ai nói ta không trách phạt ngươi, tuy nói lần này là do tin tức không đúng, nhưng người theo ta bao lâu lại hành sự bất cẩn như vậy, việc nhỏ như thế lại còn để lộ ra, làm sao sau này ta có thể giao việc lớn cho ngươi đây. Tự giác trở về phạt bốn mươi quân côn, những người khác hai mươi quân côn.

Tên thủ lĩnh không khỏi rùng mình, bốn mươi quân côn đập xuống hắn tuyệt đối phải nằm trên giường ít nhất là mười ngày nửa tháng. Thế nhưng hắn cũng không dám cãi, chỉ có thể cúi đầu nói.

- Tạ ơn chủ nhân không giết!

Lê Ê gật đầu nói.

- Trở về liền cử một đội người đi do thám, ta cảm thấy gần đây Lạng Sơn vương không yên tĩnh lắm, thử dò xét xem hắn tiếp xúc với người nào, dự định làm gì.

Đầu năm nay Lạng Sơn vương đã trở về Đông kinh, bắt đầu móc nối với mấy vị đại thần trong triều, Lê Ê trước kia nhiều lần xin vua ban cho Nghi Dân cái chết, thế nhưng vua lòng dạ mềm yếu, không nghe theo, còn trách mắng hắn một trận. Lần này bỗng nhiên Lạng Sơn vương trở về, Lê Ê thực sự cảm thấy không yên tâm.

====Ta là đường phân cách===

Ổ định quân tâm một ngày, đội hình của Nguyễn Vô Niệm lúc này cũng chỉ còn lại mười lăm người tiếp tục lên đường rất nhanh liền đi đến được châu Thạch Lâm, địa giới nằm trên vùng Thạch An, Hoà An sau này. Càng đi về phía Hạ Lang, người Nùng - Tày sinh sống ở vùng này ngày càng nhiều, đây chính là vùng sinh sống lâu đời của bọn họ, bởi vì sống trên cùng một địa vực như vậy mà từ ngôn ngữ, văn hoá nên hai cộng đồng đồng bào dân tộc thiểu số này có sự giao thoa văn hoá với nhau cực kỳ mạnh mẽ.

Ở vùng biên giới này đất rộng, người thưa, địa hình phức tạp, sinh sống chủ yếu là những đồng bào dân tộc thiểu số, triều đình tuy coi trọng, thế nhưng lại không thể chiếm giữ được những nơi này bởi bọn họ có sự bài xích với người Kinh cực kỳ mạnh mẽ, triều đình dù có quản lý được thì cai trị cũng rất khó khăn. Không chỉ vậy, những nơi này lúc lại ngã sang Đại Việt, lúc lại ngã sang triều đình phương Bắc, không biết đâu mà lần. Không nói đâu xa, chỉ cách đây có bốn trăm năm người Tày - Nùng có xuất hiện một nhân vật làm rúng động cả hai triều đình Việt - Tống, không ai khác chính là "vua Nùng" - Nùng trí Cao quấy phá cả một vùng biên giới hai nước khiến cho vua Tống suýt nữa còn phải cầu cứu Đại Việt.

Vì vậy triều đình quyết định đặt các châu Kimi tại đây, là một đơn vị hành chính tự trị có sự phụ thuộc lỏng lẻo vào triều đình. Hằng năm các châu Kimi chỉ cần tiến cống, đóng thuế cho triều đình là được, còn địa hạt của bọn hắn thì do thủ lĩnh của bọn hắn cai quản, ngoài ra triều đình trung ương còn phải không ngừng lôi kéo bằng các chức vụ, gả công chúa, quận chúa cho những thủ lĩnh tại những vùng này.

Nguyễn Vô Niệm quyết định để mười lăm người chỉnh đốn tại châu Quảng Uyên, dù sao phần lớn người đều là thương binh, di chuyển nhanh quá cũng là một việc vô cùng cực khổ. Huống chi bọn hắn lần này đi lên Hạ Lang là đại diện cho triều đình, phải chính đốn lại nhung trang, nếu không sẽ bị đám người kia khinh thường.

Sáng ngày hôm sau mười lăm người kéo theo xe hàng đi vào địa hạt của châu Hạ Lang, hành trình của bọn hắn đã trễ hơn so với dự tính một ngày. Châu Hạ Lang dân số còn không đến mười ngàn người, vô cùng ít ỏi, ngoại trừ châu thành Hạ Lang ra thì dân cư nơi đây sống trong các buôn làng của cộng đồng dân tộc mình, bọn họ sống du canh nên chỗ ở cũng không hề ổn định một chút nào, khi canh tác đất xấu đi không thể làm được nữa, bọn hắn liền đi chỗ khác phá rừng để làm nương rẫy, vì vậy trên đường đi Nguyễn Vô Niệm thấy được không ít cánh rừng đã bị đốt trụi chỉ còn trơ lại những gốc cây sớm biến thành than, may mắn chính là rừng lúc này còn nhiều, bọn hắn đốt một ít cũng không ảnh hưởng.

Thế nhưng một vấn đề xảy ra chính là bọn hắn không biết đường, chỉ có thể đi trên con đường mòn độc đạo dẫn lên, đường đi vô cùng khó khăn, nếu không phải ngựa Bắc Hà đủ khoẻ, đủ tốt để có thể leo đèo vượt suối thì thực sự bọn hắn rất khó đi được đến đây. Cứ gặp buôn làng là bọn hắn lại hỏi đường, vẫn còn may là Nguyễn Vô Niệm biết tiếng Tày - Nùng, vì vậy giao tiếp cũng không khó khăn. Đến buổi chiều ngày hôm đó, bọn hắn cuối cùng cũng đến được châu thành Hạ Lang...