Thiên Tà

Chương 131: Trần Lão Thỉnh Cầu

Búa này chuôi là phần lưỡi, đầu búa là chuôi, trọng lượng của nó không biết nặng cỡ nào chỉ biết rằng lúc nó rơi từ tầm tay lão xuống đất một âm thanh kinh người cùng sự chấn động liền oanh tới

"U...ỳ....n...h...."

Sau đó mặt đất chấn rung một chút tạo thành một cơn sóng địa chấn từ vị trí đó lan ra, bất quá mặt đất nơi đây được trận pháp đặt chân, Sơn Hải Đồ trọng luyện đã cứng rắn vô bỉ, một búa kinh người không chút mảy may vỡ ra nền đất

Rớt xuống đất xong, Trần lão cũng lâm vào ngây người ý chí buông lỏng, thanh tiểu kiếm lại hóa thành một hình dáng nhỏ bé xinh xắn đáng yêu như trước đó rồi lơ lửng trở về bên cạnh lão.

Trước sự ngây ngẩn không thể tin của chủ nhân, thanh tiểu kiếm này đã hoàn toàn thoát li khỏi 2 từ khái niệm "vô dụng" của lão và "dễ thương" của Lan Anh.

"Bảo vật này, đây ..?" lão ta lắp bắp không thể nói ra được nửa câu hoàn chỉnh phía sau

Bất chợt một dòng suy nghĩ kinh người chợt lóe ra trong đầu họ.

Lan Anh nhanh nhẹn truyền tới ý chí, trong chốc lát thanh tiểu kiếm trong tay liền hóa thành một cái cài tóc, sau đó lại "bụp" một tiếng hóa thành cái lược chải đầu, rồi tiếp tục hóa thành cành hoa, chiếc nhẫn,....sau cùng còn hóa thành một chuỗi vòng cổ đẹp lung linh chứng minh cho óc làm đẹp đầy sáng tạo của chủ nhân.

Ở bên cạnh Thúy Vy nhìn thấy mà mắt ứa ra sự ganh tị

Trần lão thấy thế trong mắt liền phát ra tia sáng, cả người như phát cuồng

Sau đó, tất nhiên là một thảm họa biến ảo mang đầy tính xâm lược đại diện cho bản tính thô cuồng của lão mà tác giả không muốn nhắc tới.

"Thúy Vy, em về được rồi đó ba em không có gì rồi hẳn là bây giờ đang ở nhà đợi em"

"Anh....anh không về với em sao ?"

Thúy Vy có chút nhõng nhẽo ỷ ôi gọi

"Anh bây giờ đã có nhà, hơn nữa còn chút chuyện phải giải quyết, em về trước đi mấy ngày anh sẽ ghé" Thiên Tà đưa mắt nhìn về phía mấy tên đông doanh võ sĩ, dị năng giả và Vân gia quân dưới đất, dụng ý rõ ràng

"Nhưng mà...." Thúy Vy liếc nhìn sang Lan Anh, rất là không muốn về trước

"Được rồi, về nấu cơm đi tối cho anh ăn ké"

"Hi...được...vậy em nấu cơm chờ anh về ăn, tối anh nhớ đó. "

"Uhm"

Dùng cách này để đuổi người tuy có chút bất đắc dĩ nhưng lại là cách hiệu quả nhất, chính là chiêu vỏ quýt dầy có móng tay nhọn chuyên dùng cho loại con gái thông minh như cô.

"Trần lão...lão nghĩ sao ?"

Tiếp nhận phi kiếm cũng là đã tiếp nhận toàn bộ trí nhớ của 16 tên chân võ giả này.

Trần lão có chút nghiêm trọng đưa mắt nhìn Thiên Tà nói

"Thần tử mà chúng nói thật sự đáng sợ tới như vậy sao ?"

Trong trí nhớ đám người này, vị bán tiên thần quân được xưng là Thần tử đó quả thật là nhân vật không gì không biết không gì không làm được.

Luyện bảo khí, bày trận pháp, thậm chí là cả thần thông di sơn đảo hải

Hơn nữa tên này thanh danh hiển hách, thiên phú thực lực kinh người mới 26 tuổi đã chiến ngang Thoát Phàm võ giả

Tuy chỉ nửa bước chân tiến vào tiên môn nhưng lại mang một thân võ học khiếp đảm nhân tâm, sở trường trên mọi phương diện

Hơn nữa vị Thần Tử này còn là người mang họ Long, cũng chính là đại thiếu Long gia hoành đồ ngang dọc trung hoa xếp thứ 3 đại tộc, long gia địa vị nghiêng quốc đã đủ khủng bố nhưng Thần Tử này lại còn có được hậu thuẫn từ khủng bố mà thần bí thế ngoại tiên môn.

Hắn vừa học nghệ trở về không ngờ liên tục lập đại công trong quân đội tức thì chiếm cường đại vị trí, uy tín không thể đảo đã được xưng 2 chữ tiểu thần quân Long Thiếu.

Chân võ giả một chi lực lượng vừa ra đời đã khắp thế giới dần có đại danh "vô địch" cũng chính là do một tay hắn lập ra.

Long Thiếu, chỉ 1 cái tên nhưng lại tập hợp quá nhiều sự ưu tú

"Bàng môn tà đạo mà thôi..." Thiên Tà có chút khinh thường

Đừng nghĩ rằng bản thân hắn cũng luyện tà đạo thì sẽ đánh đồng với những loại tà đạo khác.

Tà đạo theo còn đường bình thường rất là vụn vặt non kém căn bản không cách nào so sánh được với tà đạo mà Thiên Tà đang tu.

Hơn 5 ngàn năm yêu nghiệt như hắn nghiên cứu đâu phải là để chưng cho đẹp.

Trong mắt hắn những loại tà tu bàng môn khác đều vô cùng non kém khó lọt mắt

"Lăng Tiêu, cậu nhìn ra manh mối gì sao ?"

"Hừ, manh mối quái gì, chuyện này không liên quan ta, chuyện tên Long Thiếu gì đó và các ông, ta không có hứng thú tham gia"

"Cậu...nhưng đây là an nguy quốc gia đó !!"

"Không phải các ông còn một đám hiệp hội gì đó sao, còn cái gì quân thần cái gì long hổ quân, toàn một đám tự cho mình là nhất....chúng bản lĩnh như vậy thì đi mà lo"

"Không ...không được đâu, ta e rằng không được....bí mật về Long Thiếu tổ chức còn chưa biết, hôm nay nếu ta đưa tình báo lên trên e rằng...đám tự ngạo đó lại cũng không tin, nhất định họ không tin ..đây là là điều ta lo lắng"

Trần Lập nhíu chặt lông mày

Lan Anh cũng sầu não hướng tới Thiên Tà nói

"Anh...chuyện quốc gia, là chuyện lớn đó, địa phận Việt Nam là chủ nguồn long mạch, khởi đầu khí vận...nhưng mà bây giờ !!!"

Lan Anh nói tới đây bỗng nhiên dừng lại tựa như đụng chạm đến bí mật quốc gia gì đó, nhận được ánh mắt của ông nội cô liền không dám nói tiếp

"Lăng Tiêu, cậu thông cảm bí mật quốc gia dù là ai cũng không thể nói, mong cậu thông cảm" Trần Lập có chút hổ thẹn nói

Thiên Tà nhếch miệng cười tà

"Hèn gì chỉ một tphcm nhỏ bé lại đi đâu cũng gặp các loại nhân tài, đến cả thân thể mang dị mạch địa sát, thiên cương cũng không thiếu, thì ra là vậy"

Thiên Tà lại đảo mắt liếc nhìn qua đám võ sĩ người Nhật, người Mỹ

Một đám người này thiên phú không tầm thường nhưng lại không dính chút đại thế thiên nhân, thuần túy là được ký gửi tiềm năng nhờ cự đại nhân mạch cùng đại thế quốc gia mà thành.

Đơn giản hơn mà nói chính là được chọn hi hữu từ ngàn người mà có một, mỗi dị năng nhân sinh ra lại cần hàng ngàn người chết đi mang mệnh khí để hiến tế. kể cả đám chân võ giả trung quốc cũng thế, phương pháp luyện cổ chính là vì tập trung mệnh khí mà gộp thiên nhân, tích cóp nhân mạch tụ tập đại thế.

Khác hẳn với Việt quốc, chỉ mấy bước chân trong cái quận 2 này thôi lại có thể tìm ra mấy chục địa sát thể chất

Hơn nữa đất nước nghèo nàn, võ đạo suy đồi này lại không thiếu tông sư còn có cả linh dược

Vỏ trái đất này ô nhiễm cằn cỗi mà nhơ nhớp tới như vậy vốn dĩ sinh mệnh sớm đã đi tới lụi tàn, nhưng một đất nước nho nhỏ này vẫn cứ phún trào long khí, phát tỏa kim quang miễn cưỡng tịnh lọc thế gian duy trì được thiên đạo. Bí mật thật không nhỏ

"Không sai....cho nên, mang ngọc có tội và tên Long Thiếu đó chính là mưu đồ bí mật này sao ?"

Chỉ nghe được nửa câu buột miệng nhưng đại khái bí mật đều bị hắn một câu vạch trần

"Nếu cậu đã đoán được thì tôi cũng không nói gì thêm nữa, cậu hiểu rồi đó cho nên...Lăng Tiêu mong cậu nghĩ cách"

Trần Lập làm quan nhiều năm, ông hiểu rất rõ, trên là một đám mắt cao hơn đầu, dưới là một đám tự cao tự ngạo, ngoài sáng một đám sâu mọt, trong tối một đám kẻ tranh ta giật.

Các đại tộc có lực mạnh thì không ngừng tranh đấu, quân mật thì kẻ sướng người họa tự vuốt đuôi mình, không thích nghe lời nói thật.

Nhìn bề ngoài thì rất mạnh mẽ nhưng mà..

Chỉ khi nào chính thức đụng phải xâm lược mới biết được bên trong thối nát mục rữa như thế

Đất nước hòa bình cùng nhân dân an toàn lúc đó có thể trông được vào ai.

Chỉ có thanh niên này mà thôi

"Lăng Tiêu....cầu xin cậu"..