Thiên Tà

Chương 116: Vân Gia Soán Quyền

Tên thật của nó thực tế phải gọi là Sơn Hải Đồ Tâm, hoặc Sơn Hải Linh Cư

Tâm đồ này vừa sơ lược có được linh khí trở thành bảo địa liền liên thông tuần hoàn với nội điền đưa linh địa này trong Sơn Hải Đồ tràn đầy linh khí, chỉ là đáng tiếc hiện giờ đất nhiều mà linh dược thì quá thiếu.

...........

Nay đã là chiều ngày thứ 2 từ sau chuyến đi tới vườn thuốc Vân gia

Thời gian chỉ trọn 1 ngày nhưng khu đất này đã thay đổi như nghiêng trời lệch đất, so với trước kia chính là cách biệt một trời một vực

Vân gia.

Ngồi đây là một nhóm 6 người, Vân Trung vị trí chủ tọa, thiếu gia Vân Nam ngồi bên cạnh

Xung quanh là 4 người, ai nấy thần tình lạnh lẽo phẫn hận, sắc mặt âm trầm như nước

"Vườn thuốc mất rồi " một tin tức này phát ra ai nấy đều đổ ánh mắt nhìn tới

Ngồi bên cạnh Vân Trung chính là đương kim gia chủ Vân Tung Hải, vốn dĩ võ đạo đã võ sư đỉnh sắp tới bán tiên thiên, thời gian này sự vụ đều bàn giao cho con trai Vân Nam để bế quan.

Nhưng ông chỉ vừa bế quan chưa được 2 tháng thì đã nghe được tin tức động trời này.

Vườn thuốc biến mất là một chuyện đối với Vân gia tuyệt đối không phải nhỏ

Phải biết rằng bảo địa đó là do tiên gia thiết lập, Vân gia thực tế chỉ được tính là một chân cu li coi dùm, hàng năm vẫn phải thường định cống hiến lên trên.

Trước kia Vân gia nhờ có chỗ dựa này mà có thể trụ vững trên thương nghiệp lẫn chính trị đưa mình lên vị trí thuộc top 14 thế gia.

Bây giờ vườn thuốc không còn không những họ mất đi chỗ dựa cường đại mà còn có thể phải nhận lấy cơn thịnh nộ của họ.

Nếu chỉ là chỗ dựa, bây giờ Vân Trung tấn tiên thiên đã có thể thay thế nhưng mà cơn phẫn nộ của tiên gia, cho dù lão có là tiên thiên cũng không có gan chống lại.

"Không cần phải gấp, Tiết gia bên đó cứ tạm thời giữ bí mật, số linh dược mấy ngày trước thu về cũng có thể thường hạn nộp lên chí ít còn duy trì được vài năm"

Vân Nam tràn đầy tự tin nói

"Vấn đề bây giờ của chúng ta đó là điều tra cho ra hung phạm, là ai dùng loại pháp bảo kiểu gì để lấy, sau đó....chúng ta di họa đông dẫn đưa toàn bộ cơn thịnh nộ của tiên gia qua hắn là được"

Vân Tung Hải nói vào

"Có thể trong thời gian ngắn thu đi mấy kilômét sâu dưới lòng đất, triệt để biến vườn thuốc 10 hét ta thành cái hố sâu đen ngòm...loại thần thông bậc này sao có thể là bình thường...

"Chữa bệnh cho lão tổ, thu sạch vườn thuốc, loại chuyện thế này tuyệt đối Trần gia không có năng lực đó. Người làm ra sẽ tuyệt không phải kẻ tầm thường, Vân gia ta chọc không nổi...Vân Nam, con chưa hiểu rõ đối thủ đã nghĩ lật lọng đào thuốc...bây giờ hắn ta phẫn nộ rồi, vườn thuốc là vì đó mà mất, con thấy chưa...mất nhiều hay được"

"Hừ..." Vân Trung nộ hừ một tiếng, khí thế phóng ra làm Vân Tung Hải sợ hãi không dám nói

Uy của tông sư, không người dám kháng.

Vân Tung Hải trách cứ Vân Nam nhưng quyết định lật lọng này lại là do Vân Trung quyết định, ông trách cứ con trai nhưng lại chẳng khác gì đang trách Vân Trung

"Tôi thấy chuyện bên tiên gia thì như Vân thiếu nói được rồi, chỉ có vấn đề là bây giờ không có thuốc, tập đoàn Vân gia sẽ hoạt động thế nào" một người khác nói

Người này chính là bác Vân Nam, giám đốc kiêm chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Vân gia.

"Thuốc, thì tạm thời nhập mua đi, chờ ta tìm ra kẻ trộm thuốc sẽ nhanh chóng triển khai kế hoạch Di Họa Đông Dẫn, chúng ta không những lấy lại cả chì lẫn chài mà còn cho tên đó cùng Trần gia...tất cả chôn cùng"

Nói xong hắn quay sang cha mình thái độ nghiêm khắc

"Cha chỉ biết trách con thôi sao...cha có tư cách này"

"Con..." Vân Tung Hải tức nghẹn

Vân Nam tên nhóc này bình thường luôn tự ngạo bản thân trước kia đã có chút không tôn trọng người cha như lão bây giờ ông trao quyền gia tộc cho hắn, tên này chỉ vừa nắm quyền vài ngày liền ngả về phía lão tổ mượn làm chỗ dựa, trực tiếp không xem lão ra gì.

"Ông xem trọng một tên không rõ lai lịch cùng với đám phế vật Trần gia đó, vậy ông có từng nghĩ tới chỗ dựa của chúng ta là gì sao...là tiên gia..

"Tôi dám chắc, chỉ cần hét một câu này ra...chỉ với 2 chữ "tiên gia" này thôi, dù là cái tên thần bí gì đó hay cả cái gì thế lực sau lưng...tất cả đều sẽ khom lưng nhún nhường 2 tay dâng bảo vật trả dược điền thậm chí...

Còn quỳ xuống chân tôi...nói xin lỗi, cha ah...ông có tin không "

"Hừ...Vân Nam, con đang quá tự kiêu quên mất mình rồi, ta hỏi con...một đêm đào sâu cả chục km sâu lòng đất mang đi 10 mẫu dược điền...năng lực khủng bố bậc này con đã từng nghe thấy chưa, Tiên Gia có mạnh cũng có thể làm được chuyện này sao ?"

Vân Nam mắt lạnh như băng sương nhìn cha mình, quát lên

"Tiên gia không có, thì không lẽ một vài con chó con mèo khác lại lại làm được sao...ông già"

Cách xưng hô "ông già" đã triệt để thể hiện sự trở mặt của hắn

"Hừ...chuyện 3 ngày trước mày nghe chưa, một tấm Sơn Hải Đồ kỳ lạ xuất thế thu đi hơn ngàn võ giả...mày nghe thấy chưa"

Chân chính trở mặt ông cũng dám

"Hừ....lời đồn thứ thiệt, tôi không tin...hơn nữa cả việc vườn thuốc này cũng vậy không nhìn thấy thì ai dám khẳng định là do bức Sơn Hải Đồ đó thu đi"

"Chỉ vì một chút tin đồn mà sợ bóng sợ gió như vậy sao, ta hỏi ông tôn nghiêm đại tộc ở đâu, tầm nhìn đại thế gia ở đâu, ý chí võ giả ở đâu"

Vân Nam tựa như quát tựa như chửi, một câu mắng thẳng mặt cha mình làm ông hổn hển tức giận

"Tốt...tốt...vậy thì gia tộc từ nay mày cứ dẫn dắt, sự cuồng vọng vô tri này hi vọng mày còn giữ được tới cuối, chỉ cầu mày đừng đưa gia tộc này chôn theo là được...hừ"

Gia tộc này vì như thế mà cãi lộn từ tuyệt, dưới sự cuồng vọng và mù quáng, Vân gia đã một tay bị họ đưa lên mồi lửa..