Thiên Tà

Chương 75: Sơn Đồ Toàn Vẹn - Tông Sư Thí Mình

Cường ngạnh vô cùng một loại luyện hóa

Tựa như quỷ xảo thần công cướp đoạt thiên địa tạo vật

Kinh khủng lực luyện hóa xuyến thẳng từ 18 km không tầng đối lưu khí quyển cho đến tận mặt đất, không chỉ như vậy lực luyện hóa này còn nghiễm nhiên xuyên thấu qua mặt đất tới tầng vỏ trái đất, dần đi qua từng lớp đất đá chậm rãi tới được hạch tâm trái đất.

Nhưng tất nhiên khi luyện hóa tới đây thì phạm vi sẽ dần thu nhỏ bớt, cơ bản chỉ còn lại bằng 1 điểm nhỏ bằng móng tay.

Ngay tại thời điểm luyện hóa này hoàn thành, hậu thổ huyết mạch trong cơ thể Bá Hổ, cùng Duệ Kim huyết mạch của Bá Hiền liền hoàn toàn thức tỉnh sau đó dưới lực hấp dẫn của Sơn Hải Đồ dần sinh ra một tia liên hệ với mảnh đất dưới chân.

Hai cha con này cũng tự theo liên hệ này mà từ Sơn Hải Đồ dần tiến về phía mặt đất, tiên thiên chân khí và sự hòa hợp thổ địa khiến họ tự sinh thần thông Độn Thổ, Độn Kim

Từ nay, mặt đất này do họ chấp chưởng

Sơn Hải Đồ lấy mảnh đất này làm hạch tâm, lấy huyết mạch 2 người họ làm vật dẫn, đã chân chính hoàn thành bước đầu luyện bảo, chân chính thành một món  không gian linh bảo.

Không gian dần nối liền vạn vật, bảo quang tán đi, bầu trời lấy lại dương quang.

"Xéo...vù..." Sơn Hải Đồ trở về bản thể hóa thành một cuộn tranh nhỏ trở về trên tay Thiên Tà.

Thiên Tà đứng đó, vẫn lặng nhiên một tay đưa cao cầm cuộn tranh, tinh thần chập chờn thâm nhập lòng đất.

Hắn phát hiện một kinh hỉ, nhưng đáng tiếc lúc này

"Vù...vù...vù...vù..." liên tục 6 đạo thân ảnh đã tiến tới dừng lại trước phạm vi mảnh đất.

Đứng từ nơi giáp ranh này họ có thể cảm nhận rõ ràng được một mối ngăn cách giữa thế giới bên trong và thế giới bên ngoài.

Họ dừng lại, ánh mắt nhìn vào mảnh đất hoang vu bên trong cùng với cuộn tranh quen thuộc nằm trên tay Thiên Tà, trong lòng ai nấy đều khiếp sợ lẫn vui mừng

"Không gian thần bảo...dĩ nhiên lại là một món không gian thần bảo trong truyền thuyết nói tới"

Người nói chuyện là một lão già thân hình thô kệch dĩ nhiên là tông sư Thiết gia

"Không sai, hơn nữa thần bảo này còn có được năng lực luyện hóa thực địa nhập bảo thật sự là quỷ thần thủ bút....bảo vật này, ta muốn" vị này thân mặc kim y, thân thể cường tráng khuôn mặt quen thuộc chính là kim gia tông sư mà Thiên Tà biết đến Kim Sư

"Nhãi ranh....không muốn chết thì lập tức giao ra bảo vật" tông sư Từ gia

"Không sai, thần vật bậc này...không phải loại người như ngươi có thể sở hữu, lập tức giao ra nếu không ....lập tức đại họa sát thân"

Tông sư Hạo gia

Thiên Tà bực mình liếc mắt lên, không rảnh quan tâm chúng, ý niệm vừa động thân thể liền chậm rãi nhập vào thổ địa.

"Tặc tử...còn dám trốn, ngươi trốn được sao ?"

"Trở lại cho ta..."

"Vù...vù...vù..." nhất loạt họ tung ra 6 chưởng ẩn chứa chân lực cường đại vượt qua không gian ngăn cách đánh thẳng vào trong.

Bất quá ngay lúc này Thiên Tà đã sớm nhập vào thổ địa biến mất không tung tích.

"Hừ...còm dám bỏ trốn, ngươi có thể trốn được nhất thời không trốn được mãi mãi, thầy chùa đi thì vẫn còn miếu..."

"Vù..." Kim Sư phẫn nộ đã làm ra một quyết định ngu xuẩn nhất trên đời

Ông ta vượt giới tiến vào phạm vi bên trong.

Màng ngăn không gian này không có bao nhiêu lực cản, người thường có thể vào dĩ nhiên tông sư như lão cũng có thể

Đứng ngay tại vị trí mà Thiên Tà biến mất, lão cách không chưởng ra một chưởng

"Ầm..." chưởng kình phá hoại, mặt đất liền bị phá ra một cái hố lớn.

"Không sai, thầy chùa không bỏ được miếu thờ...hắn trốn không được" nói xong vị tông sư Hạo gia liền nối gót đi theo, nhưng lão không bồng bột phá đất mà ngược lại ngồi xếp bằng trên đất tĩnh thần, mở ra hết 6 giác quan chú ý động tĩnh.

"Các ngươi dám theo, ta cũng không có lý gì lại sợ..." vị tông sư Từ gia tiến vào trong

"Bảo vật là dành cho người có duyên, ta không cầu bảo chỉ cầu danh sư, lần này không gặp được, lần sau ta sẽ tự đến tận nơi cầu chỉ điểm" nói xong vị Thiết gia đại sư này xoay mình đi về.

"Bảo vật, Trần gia ta nhất định phải có...bất quá..chỉ có chim sẻ phía sau mới là người cuối cùng.." nói xong Trần gia tông sư này đi mất. Thình lình trên miệng lại treo một nụ cười âm hiểm

Còn một vị tông sư cuối cùng, vị này khí chất tùy ý vô vi không cao ngạo độc tài như mấy lão đầu kia.

"Người lý gia tu đạo không màng danh lợi, thần vật này tuy hiếm có nhưng không phải tông môn ta không có..."

Nói xong lão vận chân khí vào đôi giày dưới chân cứ như vậy liền ngự gió bay đi rất là tiên phong đạo cốt

.......

Trên thực tế, họ không tiến vào trong đó chính là một may mắn của họ.

Tại vì mảnh không gian phạm vi 3000 mét vuông này từ nay đã là một phần của Sơn Hải Đồ, và khi có ngoại lai nhân tiến vào, đồ linh sẽ theo bản năng chậm rãi thả ra lực luyện hóa đồng hóa vật đó thành một phần trong đồ.

Đây là bản năng của Sơn Hải Đồ muốn hoàn thiện mình.

Sau suốt 10 phút phá hoại khắp nơi, Kim Sư hao hụt chân khí mệt mỏi ngồi xuống dưỡng thần vận công.

Lão không hề biết rằng lúc mà toàn bộ chân khí lão phát kình phá hư mặt đất thì chân lực của lão đã đơn giản bị Sơn Hải Đồ đồng hóa, sau đó dưới sự vận động khí huyết toàn thân cùng khí mạch, lão lại càng một lần nữa bị đồng hóa đến triệt để.

Bây giờ ngồi xuống dưỡng thần hồi khí lại là hấp vào năng lượng rải rác của Sơn Hải Đồ, đây còn không phải là tự mình đeo gông vào cổ hay sao.

Sự việc sau đó liền rất đơn giản

"Pụp..." bị lực trấn áp buông xuống, Kim Sư cứ như vậy liền bị đóng đinh trong không gian.

Chân nguyên trong đan điền được Sơn Hải Đồ điều dẫn theo lộ tuyến công pháp mới bắt đầu ngưng tụ huyết khí dẫn chân lực vận chuyển một chu thiên quanh cơ thể đi vòng qua ngoài da dẫn động phong hệ năng lượng vận chuyển.

Tên Kim Sư này dĩ nhiên lúc này lại thể hiện ra một nửa tiên thiên phong chi thể chất hiếm có.

Chân nguyên vận chuyển mấy vòng liền nghiễm nhiên hóa thành phong hệ chân nguyên, càng tu luyện càng mang lại hiệu quả đề dưỡng phong nguyên tố trong Sơn Hải Đồ.

Dị biến này vị tông sư Từ gia, Hạo gia lại không hề hay biết, lão ta vẫn yên nhiên thả ra lục thần toàn lực phòng bị thổ địa dưới chân nhưng lại không biết rằng mỗi hơi thở qua đi tế bào trong cơ thể lại một lần sinh ra biến đổi

Tựa như nước ấm nấu ếch, lão ta cứ chậm rãi mà thích nghi với sự thay đổi nho nhỏ này chờ đến khi nước nóng cháy thịt, ếch chết đáy nồi, cũng là lúc lão đã mất đi tự do..