Thần Y Đích Nữ

Chương 258: Cho cơm và xin cơm

! --go -- >

Vương Lâm tố cáo Phượng Vũ Hoành: " Năm qua , chúng ta Bách Thảo Đường sát vách kia chủ nhân gian tiệm ăn nhỏ phải đi về quê nhà , nói là quá năm sẽ không tưởng lại về kinh thành . Tiểu nhân là muốn xin chỉ thị với chủ nhân , xem có thể hay không mua tiệm ăn ấy , chúng ta đổi thành tiệm dược thiện như thế nào? "

Phượng Vũ Hoành mắt sáng ngời , " Vương Lâm , ý tưởng này của ngươi thực không tồi . "

" Chủ nhân ý định đồng ý ? "

Phượng Vũ Hoành nói: " Mua xuống là không có vấn đề , mở tiệm dược thiện chủ ý cũng thật hảo . Nhưng này tiệm không thể nói mở liền mở , ngươi phải lấy ra chút ý nghĩ thành thục đến . "

Vương Lâm lại nói: " Tiểu nhân là nghĩ như vậy, vì trong ngày thường đến Bách Thảo Đường xem bệnh người đi mua thuốc thường sẽ hỏi một số phương thuốc dược thiện , có còn cầm toa thuốc đại phu khác viết tới bốc thuốc , người thường xuyên qua lại cũng không thiếu . Nếu như chúng ta có thể tự mình mở tiệm dược thiện , ngay Bách Thảo Đường sát vách , đây chẳng phải càng phương tiện ? Thế nhưng chúng ta phối dược thiện càng ổn thỏa , mọi người ăn cũng yên tâm . Mặt khác vốn có đầu bếp và tiểu nhị cũng có thể lưu lại , cái gì cũng có sẵn . "

Phượng Vũ Hoành cân nhắc trong chốc lát , nói " Nhà tiệm ăn ấy ta cũng từng nhìn , địa phương vừa phải , nhưng làm dược thiện là đủ. Ta kiến nghị chỉ làm loại cháo , không làm khác , mỗi ngày không cần nhiều , chỉ mở nửa ngày . Còn có , ngươi phải lại suy xét quý phụ nhân và tiểu thư muốn bổ thân lại không tiện ra ăn cơm, người nhiều tiền thế , tích mệnh . "

Hoàng Tuyền đều nghe vui rồi , " Tiểu thư , ngài cũng xem như thiên kim quan gia . "

Phượng Vũ Hoành bĩu môi , " Ta có thể đi ra , các nàng có thể sao? Vương Lâm ta thấy nếu không thế này , ngươi có thể phối tốt dược thiện nguyên liệu nấu ăn , bán ra theo phần , để các tiểu thư,phu nhân mua về chính mình nấu cháo , một bao nhỏ chính là một bữa , ăn cũng phương tiện . "

Vương Lâm gật đầu liên tục , " Không dối gạt chủ nhân nói , chưởng quỹ tiệm ăn ấy trong âm thầm cùng tiểu nhân nói qua , hi vọng chúng ta mua tiệm ăn ấy , hắn cũng lại giảm bớt sức đi đàm luận với người khác . "

" Được , ngươi đi làm thôi . Ta vẫn là câu nói kia , ngươi phải nhiều để ý bồi dưỡng thêm người cho ta , y hệt lần trước Tiêu châu mở Bách Thảo Đường vậy, không chừng lúc nào lại muốn tại những địa phương khác mở , ta hội bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đòi người với ngươi . "

Vương Lâm nói " Chủ nhân yên tâm , dưới bàn tay ta mang theo những người này đây, đừng nói là chưởng quỹ , chính là muốn tiểu nhị cũng có thể rút ra được . "

Phượng Vũ Hoành đối Vương Lâm rất thoả mãn , người này không chỉ trung thành , đầu óc cũng đủ , một lòng một dạ vì Bách Thảo Đường suy nghĩ , cũng khiến nàng bớt đi rất nhiều tâm tư .

Nàng tại Bách Thảo Đường xem bệnh nửa ngày , đến khi buổi trưa mới lại dẫn Hoàng Tuyền rời khỏi . Hai người tìm một tiệm ăn định ăn một chút gì ở bên ngoài , hầu bàn đồ ăn vừa mới bưng lên , tức thì nhìn thấy ngồi cạnh cửa cái tiểu hài nhi khoảng năm,sáu tuổi , đang mắt ba ba nhìn hai chân gà trên bàn các nàng nuốt nước miếng .

Phượng Vũ Hoành không chịu nổi thế này , cùng chưởng quỹ muốn một tờ giấy dầu , bao một cái đùi gà đưa cho Hoàng Tuyền: " Bị (cho) tiểu hài tử kia cầm ăn . "

Hoàng Tuyền gật đầu , nghĩ một lát , lại cũng đổ cơm trong chén mình vào trên giấy dầu ấy , thêm vào cùng đưa đi cho đứa nhỏ này .

Có thể hài tử không ăn , chỉ nhét giấy gói kỹ vào trong ngực , lại bắt đầu ngồi xổm ở tại chỗ nhìn trên bàn khác .

Tiếc thay , không còn người hảo tâm đồng ý bố thí gì đó cho nàng , trong ánh mắt của hài tử toát ra thất vọng đến .

Phượng Vũ Hoành cùng Hoàng Tuyền nói: " Ngươi đoán một chút xem , đứa nhỏ này vì sao bản thân không ăn , phải thu lại ? "

Hoàng Tuyền nghĩ một lát , nói " Hẳn là muốn lưu cho người khác , có lẽ người nhà của nàng giống như nàng lưu lạc đầu đường , nàng suy nghĩ nhiều muốn một số cơm nước mang về ăn chung . "

" Nhưng nàng chẳng phải ăn mày . " Phượng Vũ Hoành chỉ đứa nhỏ này , lại nói: " Nàng mặc dù mặc có cũ nát , thế nhưng chỉ là rách và cũ mà thôi , không hề bẩn . Ngươi xem xiêm y kia , màu sắc xác thực phai không được , nhưng rõ ràng cho thấy tắm rất nhiều lần . Ngươi suy nghĩ một chút những tên ăn mày trên đường mặt và tóc , lại nhìn mặt và tóc nha đầu này , nơi nào có bẩn ? "

Hoàng Tuyền lúc này mới chú ý tới những chi tiết này , suy nghĩ thêm , " Tiểu thư nói đúng , nếu như là cái ăn mày vừa bẩn vừa thối , hầu bàn đã sớm đuổi người đi , sao có thể cho phép nàng ngồi lâu ở cửa thế . "

Phượng Vũ Hoành vẫy tay gọi hầu bàn tới , nói với nàng: " Lấy thêm năm chiếc đùi gà , mặt khác lại thêm mấy bàn thức ăn ngon của các ngươi . "

Tiểu nhị cứng lưỡi , " Hai vị ăn được nhiều như vậy ? "

Hoàng Tuyền vỗ bàn một cái —— " Cho ngươi đi ngươi cứ đi , ăn không hết chúng ta đóng gói mang đi a! Chúng ta là cảm thấy ngươi đồ trong tiệm ăn ngon , lúc này mới thêm nhiều chút. "

Tiểu nhị nhanh chóng cười theo , một bên tạ các nàng có thể thích ăn món ăn trong điếm , một bên vội vàng đi phân phó bếp sau .

Chợt nghe Hoàng Tuyền lại kêu la: " Cơm lại cho ta cầm một chén a! "

" Yes Sir~ ! "

Phượng Vũ Hoành căn dặn Hoàng Tuyền: " Trước tiên gặm đùi gà , chúng ta mau ăn , ăn xong rồi theo ta đi một nơi . "

Tiểu nhị rất mau đưa hoàng tuyền cơm đã bưng lên , hai người bắt đầu cúi đầu ăn cơm . chờ nấu món ăn mới bưng lên sau khi , các nàng đều ăn xong .

Hoàng Tuyền trực tiếp phân phó hầu bàn đóng gói , Phượng Vũ Hoành lại mặt khác gọi cũng đựng thật nhiều cơm .

Hầu bàn đều hồ đồ rồi , món ăn trong điếm của bọn hắn lúc nào được người thích thế này ? Nhìn vị tiểu công tử thanh tú cả cơm cũng thích , trực tiếp xếp vào ròng rã một nồi .

Phượng Vũ Hoành nhìn ra nghi ngờ của hắn , lười phải giải thích , trực tiếp ném một thỏi cả ngân đi qua , thành công lấp miệng tiểu nhị .

Hai người ra ngoài , mang theo đóng gói cơm nước lên xe ngựa , đến khi xe ngựa đã đi qua một con đường , Phượng Vũ Hoành đây mới gọi là phu xe dừng lại , sau đó đối Hoàng Tuyền nói " Ngươi trở lại , mang tiểu cô nương kia lên xe ngựa . "

Hoàng Tuyền biết nàng tâm ý , nhanh chóng liền xuống xe , bước nhanh đi trở về .

Không nhiều chỉ chốc lát , cái kia tiểu hài đáng thương ngồi cạnh cửa tiệm ăn đã bị mang lên xe ngựa .

Tiểu cô gái có chút sợ hãi , nhìn Phượng Vũ Hoành cùng Hoàng Tuyền không biết nên nói cái gì , nghĩ một lát , ấy mà quỳ xuống cho các nàng dập đầu , sau đó mới nhút nhát mở miệng nói: "Cảm ơn hai vị ân nhân đùi gà và cơm . " Nói chuyện , cái mũi liền hít hít , trong xe mùi thơm của thức ăn từng trận truyền đến , tiểu cô nương thèm ăn thiếu chút nữa thì không chảy ra nước miếng .

Hoàng Tuyền cười cười sờ sờ nàng đầu , " Ngươi tên là gì ? "

Tiểu cô nương đáp: " Ta gọi Thủy Linh . "

" Thủy Linh . " Phượng Vũ Hoành nghiêng đầu hỏi nàng: " Ngươi mỗi ngày đều ngồi xổm ở tiệm ăn cửa chờ nhân gia chủ động cho ngươi ăn? "

Thủy Linh gật đầu: " Ân . "

Hoàng Tuyền chỉ không rõ , " Tại sao không chủ động đi theo người muốn ? "

Thủy Linh nói: " Như vậy thì ta thành xin cơm , thế nhưng Thủy Linh không muốn làm ăn mày . "

" Vì sao ? " Phượng Vũ Hoành cũng có chút kỳ quái , " Như ngươi vậy chờ người chủ động bị (cho) , cùng chính ngươi mở miệng muốn , có cái gì khác nhau chớ ? "

Thủy Linh còn nói: " Có khác nhau . Nhân gia chủ động bị (cho) , không coi là ta muốn , thì sẽ không bị tính thành ăn mày . Ở trên con phố này , ăn mày cũng có người quản, gì đó mình muốn (xin) tới không thể ăn , cũng không thể tự mình mang đi chỗ khác , phải lấy đến địa phương thống nhất giao cho người cấp trên phân công . "

Phượng Vũ Hoành đã hiểu , đây là đội ăn mày .

" Kia đồ vật của ngươi là phải mang về cho ai? " Nàng lại hỏi .

" Bị (cho) có nhiều người . " Thủy Linh cúi đầu , có chút nức nở nói: " Nơi chúng ta ở có thật nhiều hài tử giống như ta không cha không mẹ , có hai cái tỷ tỷ đang chăm sóc chúng ta . Trước đây có người bị (cho) đưa ăn, sau này thì không đưa nữa , chúng ta đói , cho nên mới đi ra chờ người khác bị (cho) . "

Phượng Vũ Hoành tâm tư hơi động , đây dường như là kết quả nàng muốn . Vì thế nói với đứa nhỏ này: " Mang ta đi nơi các ngươi sống , ta đóng gói những thức ăn này định muốn cho các ngươi . "

" Thật sự? " Thủy Linh trợn to mắt , dường như không thể tin được .

Phượng Vũ Hoành gật đầu , " Thật , đi nói địa chỉ cho bá bá phu xe , chúng ta bây giờ liền đi . "

Nếu như không đoán sai , chỗ ở đứa nhỏ này hẳn là một chủng loại cô nhi viện tồn tại , Phượng Vũ Hoành cũng là trong quán ăn lúc ăn cơm nảy sinh ý nghĩ bất chợt , nếu như có thể để nàng tiếp tế một nhà cô nhi viện , nàng liền có thể bồi dưỡng những hài tử này, nàng hành y cần nhân thủ , mạng lưới tình báo cũng cần nhân thủ . Tại thời đại tin tức giao thông cũng không phát triển này , người , thật sự rất trọng yếu .

Cưỡi xe ngựa gần nửa canh giờ , cuối cùng là tại trước cửa một tòa viện thành bắc ngừng lại .

Này sân không mới cũng không cũ , rất lớn , hẳn là mỗ gia đình giàu có để lại .

Thủy Linh lôi kéo hoàng tuyền tay nói: " Chính là chỗ này , ca ca tỷ tỷ , mời vào đến . "

Phượng Vũ Hoành mặc nam trang , tự nhiên là bị gọi thành ca ca . Nàng cũng không giải thích , đi theo Thủy Linh tiến vào viện . Phía sau phu xe cũng vội vàng xách đồ ăn trong mái hiên xe xuống dưới , chia hai chuyến đưa vào .

Phượng Vũ Hoành đi vào lúc , trong sân đang có vài cái cùng Thủy Linh gần như thông thường đại hài tử tại ôm chậu nước giặt quần áo , hai cái cô nương lớn tuổi chút từng cái từng cái phủ trên dây cao .

Hai cô nương kia thoạt nhìn cũng chẳng qua bộ dáng mười lăm mười sáu tuổi , bộ dạng không tính hoàn mỹ , nhưng cũng xứng được một câu thanh tú , quần áo đều cũ có phai màu , cũng như thế rửa đến sạch sành sanh .

Trong ngày mùa đông lãnh , tiểu hài giặt quần áo đông lạnh tay nhỏ đỏ bừng , rửa lập tức muốn dừng lại đến xoa xoa , có thậm chí đều sinh nứt da , nhưng cũng nhịn đau tiếp tục thò vào nước .

Thủy Linh khi trở về , tiểu hài trong viện đầu tiên là mang đầy hi vọng nhìn nàng , sau đó lại phát hiện đi theo phía sau nàng một vị công tử trẻ tuổi cùng tiểu thư , không khỏi sửng sốt một chút đến .

Cô nương phơi xiêm y cảm thấy bầu không khí hình như có dị thường , nhanh chóng quấn tiến lên phía trước nhìn , vừa xem thấy cũng có chút ngoài ý muốn , kinh ngạc mà hỏi đi: " Hai vị tới đây , thế nhưng có chuyện gì sao? "

Phượng Vũ Hoành cười cười , chủ động tiến lên một bước , " Vị cô nương này , hữu lễ . " Nàng làm một lễ chắp tay , đến cũng thực sự như một vị công tử văn nhã , trêu đến cô nương kia nhanh chóng cúi người hoàn trả lễ . Chợt nghe nàng còn nói: " lúc chúng ta ăn cơm trong quán ăn gặp phải Thủy Linh , nghe nàng nói tình huống của các ngươi , đã gói một số cơm nước trở lại , cũng không biết các ngươi ở đây có bao nhiêu người , có đủ ăn hay không . "

Vừa nghe nói có cơm nước , bọn nhỏ ánh mắt sáng lên , tiếp nhị liên tam có người từ sân bốn phương tám hướng chạy đến . Phượng Vũ Hoành gây sự chú ý nhìn lại , bớt đến cũng có gần ba mươi số người .

" Xem ra thật vẫn không đủ . " Nàng cười khổ , từ trong tay áo lấy ra hai thỏi ngân tử (bạc) giao cho phu xe , " Ngươi đi tìm tiệm ăn gần đây , để cho bọn hắn làm chút ăn đưa đến nơi đây , liền làm theo phân lượng những hài tử này , nếu như có thể cũng mang một chầu đêm này càng tốt hơn . "

Phu xe gật đầu , không nói gì , vội vã đi .

Thủy Linh vui vẻ nhảy dựng lên , lôi kéo hai cái cô nương trưởng thành giới thiệu với nàng: " Vị này chính là Phù Tang tỷ tỷ , vị này chính là Thiên Đông tỷ tỷ , chúng ta trong ngày thường đều dựa vào hai vị tỷ tỷ chiếu cố , vị này ... " Nàng muốn cho Phù Tang và Thiên Đông giới thiệu Phượng Vũ Hoành , lại phát hiện mình căn bản không biết Phượng Vũ Hoành là ai .

Hoàng Tuyền chủ động mở miệng nói: " Vị này chính là thiếu gia nhà ta , cũng là Bách Thảo Đường đại phu xem bệnh Nhạc Vô Ưu . Ta là nha hoàn của nàng , ta gọi Hoàng Tuyền . "

Phượng Vũ Hoành rất loại giới thiệu này thoả mãn .

Bách Thảo Đường tiếng tăm quá lớn , Phù Tang và Thiên Đông vừa nghe nói là Bách Thảo Đường đại phu xem bệnh , lập tức bắt đầu vui vẻ , liên tục hướng Phượng Vũ Hoành hành lễ , chợt nghe phù tang nói " Ngưỡng mộ đã lâu Vô Ưu công tử đại danh , công tử hôm nay có thể đi tới nơi này đã là chúng ta phúc khí , lại xài bạc cho các đứa trẻ chuẩn bị cơm nước , cái này thật là. . . "

" Thật quá tốt đây! " Có tiểu hài tử bắt đầu kêu gào , dồn dập tiến lên vây nhốt Phượng Vũ Hoành .

Còn không đợi Phượng Vũ Hoành nói với bọn trẻ hơn mấy câu , chỉ thấy phu xe vừa mới rời đi mua cơm lại hồi đến , sắc mặt rầu rĩ nói " Chủ tử , bên ngoài đến đây một đội quan binh ! "

Vừa nói xong , chợt nghe viện cửa lớn rầm một tiếng bị người từ ngoài phá tan , một đội quan binh lập tức tràn vào !

! --ov E -- >..