Thần Đạo Thiên Ma

Chương 53 : Tiểu Hồ Ly

- Chúng ta làm sao mới có thể tìm được cơ duyên ?

Tiêu Ngọc cười khổ, nói :

- Nếu như ta biết, đã sớm đi đến đó rồi ! Bất quá, ta cũng có biết một chỗ, đến đó nếu chúng ta có chút vận khí, nói không chừng sẽ có chút thu hoạch !

- Chỗ đó gọi là Hiên Viên Động Phủ, là nơi năm đó Tử Hiên Viên cùng Thánh Thiên Đệ Nhất Đế Quốc cường giả giao thủ sau đó ngã xuống, cường giả trên Thiên Võ Cảnh không thể tiến vào, thế nhưng những cái cấp thấp võ giả từng đi vào đó, phần lớn đều không trở lại, hoặc là không có thu hoạch gì đáng kể !

- Tất nhiên, cũng có một nhóm người ở trong đó thu hoạch được cơ duyên, thậm chí có vài cái còn dựa vào số cơ duyên này mà trở thành Bán Thánh ! Thế nhưng đó đã là rất lâu về trước sự tình !

Quân Phong Liệt gật đầu, đứng dậy nói :

- Đi thôi !

Tiêu Ngọc cũng khẽ gật đầu, lấy ra một tấm bản đồ, lại dẫn theo Quân Phong Liệt, bắt đầu tiến nhập Huyền Linh Sơn chỗ sâu.

Hiên Viên Động Phủ, mặc dù ở trong Huyền Linh Sơn chỗ sâu, thế nhưng cũng không cách quá xa bên ngoài, chỉ cần bọn hắn có chút vận khí, trên đường không gặp phải quá mạnh man thú, vậy liền không có nguy hiểm đến tính mạng.

Lúc này, ở Huyền Linh Sơn bên ngoài, một chiếc xa hoa phi hành chiến hạm, đang hướng Huyền Linh Sơn bên này chạy tới.

Trên mũi thuyền, đứng đó một cái vận hắc y trẻ tuổi nam tử, hắn dung mạo, không tính rất anh tuấn, nhưng trong mắt lại ẩn chứa từng đạo sắc lạnh chi khí, sau lưng đeo một thanh trường kích màu đỏ như máu, toàn thân toả ra một cỗ bức người anh khí.

Sau lưng hắn, đứng đó hai đạo thân ảnh đeo mặt nạ, từng cái khí tức đều cực kỳ hùng hậu, rõ ràng không phải bình thường võ giả có thể so sánh.

- Quy lão ! Lần này chúng ta từ Đông Vực xa xôi chạy tới nơi này, chỉ vì để thu lấy cái kia Tử Hiên Viên truyền thừa ! Thế nhưng thứ ta nói thẳng, chúng ta tin tức, thực sự là rất không rõ ràng, hơn nữa coi như là thật tồn tại, hắn truyền thừa thực sự đáng giá như vậy sao ? Nên biết hắn cũng chỉ là Thánh Giả, không phải Đại Đế a !

Hắc y nam tử lúc này quay đầu lại nhìn bên cạnh một vị lão giả, đạo.

Cái kia gọi là Quy lão lão giả cười khổ một tiếng, đáp :

- Công tử, chúng ta Anh Minh gia tin tức nhận được tuyệt đối không sai, mặc dù cũng không hoàn toàn chắc chắn, thế nhưng có cũng 8, 9 phần khả năng ! Lại nói, công tử, ngươi thực sự không nên xem thường cái kia Tử Hiên Viên ! Hắn mặc dù không đạt tới Cửu Đế cấp bậc, thế nhưng đã tiếp cận rất gần rồi ! Hơn nữa, đó là bởi vì hắn thời gian tu luyện không đủ, nếu như năm đó lại cho hắn thêm bách niên thời gian, hắn nhất định có thể đạt đến Cửu Đế cấp bậc năm đó thực lực !

- Thêm nữa, Tử Hiên Viên năm đó tu luyện đại đạo gần như là trùng khớp với công tử, nhận được hắn truyền thừa, đối với công tử mà nói, tuyệt đối không thua các mặt khác Đại Đế truyền thừa !

Hắc y nam tử suy nghĩ một lát, lại nói :

- Tử Hiên Viên nếu mạnh như vậy, vậy năm đó vì sao hắn lại chết ?

Quy lão cười nhạt đáp :

- Tử Hiên Viên một lòng hiệu trung với Quang Minh đế quốc, thế nhưng hắn thực lực tuy mạnh, nhưng cũng không có cách nào một mình chống đỡ Quang Minh đế quốc vốn là con tàu đã sắp chìm ! Vì thế hắn mới lựa chọn tử chiến, cùng với các binh sĩ của mình đánh đến người cuối cùng ! Có thể nói là “cúc cung tận tuỵ, đến chết mới thôi “ !

Hắc y nam tử trầm mặc, cuối cùng lại nói :

- Hảo hán tử !

Quy lão nhẹ gật đầu, nói :

- Người như vậy, quả thật thế gian khó gặp, đáng tiếc hắn chọn sai chủ, nếu không, thế giới này, đã có hắn một cõi phong vân !

Hắc y nam tử hỏi :

- Năm xưa chúng ta Anh Minh gia lão tổ chính là dưới tay Lạc Cơ Nữ Hoàng Ngũ Hổ Thượng Tướng một trong, cũng đã từng đánh với Tử Hiên Viên một trận, kết quả đến tột cùng là như thế nào ?

Quy lão cái kia sắc mặt có chút mất tự nhiên, hồi lâu mới đáp :

- Không địch lại !

Hắc y nam tử đồng tử nhất thời co lại.

Quy lão lại nói :

- Lão nhân gia ngài còn nói coi như là ba người như hắn liên thủ, khả năng cũng chưa hẳn đã là Tử Hiên Viên chi địch, năm đó ngoài sáng nói là Ngũ Hổ Thượng Tướng năm người vây công Tử Hiên Viên, bất quá số lượng những người này kỳ thực ít nhất cũng phải bảy vị, cuối cùng mặc dù thành công giết được hắn, thế nhưng cũng vẫn lạc hai người, những người còn lại bị đánh tàn, hơn nữa đây là hắn một lòng muốn tử chiến đến chết, nếu không . . . ai có thể giết được hắn ?

Hắc ý nam tử : “ . . . ! “

Tiêu Ngọc dựa theo bản đồ dẫn Quân Phong Liệt dần dần tiến sâu vào bên trong Huyền Linh Sơn, bất quá tốc độ của bọn hắn lại rất chậm, bởi vì chỗ này khắp nơi đều có thể là hiểm địa.

Bọn hắn bỏ ra nửa ngày đi đường, chẳng qua cũng chỉ gần tiến vào Huyền Linh Sơn chỗ sâu.

Để đảm bảo thể trạng luôn ở trạng thái tốt nhất, hai người cứ cách một khoảng thời gian lại dừng lại đem “ Huyết Đan “ ra phục dụng nhàm hồi phục thể lực, đồng thời tránh để xảy ra ngoài ý muốn sự tình.

Cảm giác đi đường quá mức nhàm chán, Tiêu Ngọc bèn chủ động gợi chuyện :

- Quân huynh, ngươi thiên phú cao như vậy, cũng không biết là xuất thân từ đâu ?

Quân Phong Liệt nhàn nhạt đáp :

- Thiên Hà Quận Quốc !

- Hạ đẳng quận quốc ?

Tiêu Ngọc hơi chút bất ngờ, cười nói :

- Không giấu gì Quân huynh, ta là đến từ Long Sơn Quận Quốc hoàng tộc một cái chi nhánh gia tộc, thế nhưng coi như là Long Sơn Quận Quốc ba vị thiên tài đứng đầu, tại Địa Võ Cảnh cũng chưa hẳn đã có Quân huynh mạnh như vậy vượt cấp khiêu chiến năng lực !

Quân Phong Liệt đang muốn trả lời, đúng lúc này, đồng tử của hắn đột nhiên co rụt, ánh mắt hướng một bên nhìn tới, một tay, đã nắm lấy Thiếu Dương Kiếm.

Cách hắn không tới vài chục trượng, một cái bóng màu trắng, thân hình nhìn rất giống một đầu tiểu hồ ly, toàn thân trắng như tuyết, một cặp mắt linh động nhìn về phía Quân Phong Liệt, thỉnh thoảng lại khẽ chớp.

Tiểu hồ ly chăm chú nhìn Quân Phong Liệt, chính xác hơn là nhìn vào hắn trong tay mấy viên “ Huyết Đan “, bất quá tựa hồ lại có chút sợ hãi đối phương, vì thế vẫn núp trong đám cây không chịu đi ra.

Thế nhưng dần dần, tựa hồ không kềm được, tiểu hồ ly liền hướng Quân Phong Liệt đi tới, ánh mắt thuỷ chung nhìn vào trong tay hắn “ Huyết Đan “, trong mắt lộ ra từng đạo khát vọng thần sắc.

Quân Phong Liệt trố mắt nhìn, khoé miệng hơi nhếch lên, bàn tay đem mấy viên “ Huyết Đan “ để tại tiểu hồ ly trước mặt.

Hắn mặc dù không có quá nhiều tiếp xúc với động vật, thế như coi như hắn lại ngốc, cũng có thể nhìn ra tiểu hồ ly này đang đói.

Tiểu hồ ly ánh mắt lập tức sáng lên, tiểu trảo đem “ Huyết Đan “ chộp tới, cũng không kịp nghĩ ngợi đem nó nuốt xuống, vẻ mặt lại phi thường thoả mãn.

Sau cùng, tiểu hồ ly tựa hồ lòng phòng bị đối với Quân Phong Liệt đã giảm bớt không ít, chậm chạp tiến đến sát bên cạnh hắn, đầu nhẹ khẽ cọ cọ hắn thân thể, bộ dạng phi thường đáng yêu.

Một bên Tiêu Ngọc, đã sớm bị cái này tiểu gia hoả thu hút, một cặp mắt lộ ra không nào che dấu vẻ yêu thích.

Nữ nhân thường yêu thích sủng vật, đây cũng không phải chuyện gì mới lạ.

Quân Phong Liệt cười cười, khẽ xoa xoa tiểu hồ ly đầu nhỏ, lại nhìn sang Tiêu Ngọc, nói :

- Đi thôi !

Hắn bây giờ ý niệm chỉ có một, đó chính sớm chút tìm ra Hiên Viên Động Phủ, hơn nữa là còn phải càng sớm càng tốt.

Tiêu Ngọc gật đầu, hơi chút tiếc nuối nhìn qua cái kia tiểu hồ ly, thế nhưng cũng không dám nán lại lâu, nhanh chóng theo Quân Phong Liệt rời đi.

Bất quá bọn hắn rời đi còn chưa được bao xa, cái kia tiểu hồ ly liền đã theo đến, bám riết không rời.

Mà tiểu hồ ly ánh mắt, lại đặt tại Quân Phong Liệt trên người, mang theo một tia cầu khẩn.

Tiểu hồ ly suy nghĩ rất đơn giản, đi theo hai người này, nàng sẽ được ăn no, mà phải chọn một trong hai người, nàng tự nhiên không chút do dự chọn Quân Phong Liệt, bởi vì hắn chính là người cho nàng thức ăn a.

Quân Phong Liệt khẽ nhíu mày, nói :

- Muốn đi theo ta ?

Tiểu hồ ly mặc dù không quá thông hiểu nhân loại ngôn ngữ, thế nhưng đại khái ý tứ vẫn có thể hiểu được, lập tức gật gật cái đầu nhỏ, phi thường khẩn trương.

Tiêu Ngọc sắc mặt một bên lập tức tràn đầy vẻ thất vọng.

Quân Phong Liệt hơi nhíu mày, hiển nhiên có chút do dự, thế nhưng khi nhìn thấy tiểu hồ ly vẻ mặt cầu khẩn, hắn cư nhiên cảm giác không cách nào từ chối nàng, cuối cùng liền gật đầu đáp ứng .

Tiểu hồ ly hai mắt sáng lên, rõ ràng phi thường hưng phấn, tiểu trảo không ngừng huy vũ, lộ vẻ vui mừng.

Quân Phong Liệt cười cười, đang muốn đem tiểu gia hoả nâng lên, đúng lúc này, một đạo nữ tử thanh âm đã từ phía xa vọng đến :

- Tiểu gia hoả này giá cả như thế nào ? Bổn cô nương nguyện ý mua !..