Thần Cấp Triệu Hoán Sư

Chương 49 : Luyện Kim Thuật cùng tiền

“Cái này vẫn không được … Hài .. không ngờ ta đã thử tới gần mười lần mà vẫn không cách nào thành công ..”- Triệu Thiên Dương than thở , nhìn vào trong tay mình sản phẩm .

Hiện tại Phòng Theo Yêu Cầu gần như là nơi trú trọ thứ hai của hắn . Ngoại trừ đi học cùng với gặp Hermione ra , hắn chỉ năng ngồi đây . Bởi vì sự kiện quỷ xổng chuồng lần trước mà Triệu Thiên Dương đã được gõ vang một cái cảnh báo . Hắn cần phải tìm kiếm thứ gì đó mạnh mẽ hơn để bảo vệ người thương của mình .

Rõ ràng sợi dây chuyền mà hắn luyện chế khi ấy không cách nào thỏa mãn yêu cầu này . Gom góp số tiền ít ỏi của bản thân , cộng thêm vốn liếng của Hermione xin được từ ông bà Granger , Triệu Thiên Dương đã tiến hành cải tiến các loại vật dụng luyện kim vô số lần . Thất bại có , thành công có , nhưng chung quy là món đồ hắn muốn vẫn chưa thể hoàn mỹ ra lò được .

“Hài .. . Nhìn bây giờ … Có lẽ ta đã cạn kiệt ngân khố rồi ! “ –Triệu Thiên Dương lắc đầu cười khổ . Cái nghề này , tiêu tiền thật sự không phải nói chơi a .

“Xem ra .. Cần đến Hẻm Xéo một chuyến , ta cần phải bán một ít món đồ nhỏ để kiếm tiền thôi .”-Triệu Thiên Dương lầu bầu . Hắn chợt nghĩ tới một việc , cuối tuần này sẽ là trận tranh đấu Quiditch đầu tiên của giải mà với tư cách là công dân của nhà Gryffindor , hắn phải đi cổ vũ cho đội giành chiến thắng .

“Như thế , ta cần chuyển di vào thứ Bảy . Có lẽ … Độn thổ là phù hợp !”

Lắc lắc cái đầu , hắn lại chúi mũi vào tiếp tục thử nghiệm . Chung quy còn sử dụng được vài lần nữa , nhưng hi vọng cũng không phải quá cao . Dạo gần đây , vì quá đâm sâu vào luyện kim mà hắn cũng không học thêm quá nhiều bùa chú. Bởi hắn cho rằng những thứ đó bây giờ thật vô bổ . Dựa vào thực lực chính mình cùng hồn cảnh cường đại , Triệu Thiên Dương có thể ngạo thị bất cứ ai mà không cần dùng tới đũa phép . Cho dẫu là Dumbledore hay Voldemort thời kì toàn thịnh cũng như thế . Với tốc độ hiện tại , một trăm mét mỗi giây , chỉ sợ phù thủy còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn đánh cho không thấy mặt trời .

“Bùm bùm … chíu chíu … “

Một lúc sau , căn phòng lại tiếp tục lóe lên hàng loạt những ánh sáng chói mắt !

…………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

Sáng thứ Bảy , Triệu Thiên Dương nhảy vội ra khỏi giường ngủ . Hắn nhìn bên cạnh ba thằng nhóc còn đang say sưa trong giấc nồng cười cười . Nhún nhẹ chân , hắn không một tiếng động chuồn khỏi tòa lâu đài . Ngày hôm trước, hắn đã thông báo cho Hermione để cô bé biết mình đang đi đâu .


Hít một hơi thật sâu , tận hưởng cái khí trời trong lành của buổi sớm , Triệu Thiên Dương khoan thai đi đến sát cạnh khu rừng Cấm . Đây là biện pháp duy nhất để hắn độn thổ khỏi nơi này .

Nhưng , ở đó đã đứng trước một bóng người … Hai mắt Triệu Thiên Dương hơi nhíu lại . Đó là Rubues Hagrid - Người giữ khóa của trường Hogwarts . Một người khổng lồ lai !

Lão Hagrid dường như đang làm gì đó , Triệu Thiên Dương nhìn kỹ một chốc , té ra là lão đang cầm một quả trứng hướng dưới nắng mắt trời .” Quả trứng này , to thật !”-Triệu Thiên Dương nghĩ thầm , nó kích cỡ mặc dù không có cái của Hermione lớn nhưng cũng gần bằng đó.

“Trứng rồng sao ? …”-Triệu Thiên Dương tự lẩm bẩm một câu . Rồi hắn bước tới gần .

“Hửm … “-Lão Hagrid ngẩng đầu lên cẩn thận nhìn chăm chăm vào Triệu Thiên Dương , lão nhanh nhẹn giấu nhẹm quả trứng đi . Xong xuôi , lão oang oang nói :

-Ồ chào cháu , Jack … Dậy sớm dữ vậy !

“Cháu định đi dạo dạo một chút hưởng thụ cảnh vật xung quanh thôi . Bác ngồi đây làm gì thế?”

“Ha ha , ta đang bận nuôi … à.. quên .. Ta có công việc rồi … Thôi chào cháu … “ – LÃO Hagrid giật mình khi suýt nữa là lộ hàng . Có vẻ như lão không hề tín nhiệm Triệu Thiên Dương lắm . Mà cũng phải thôi , ngoại trừ Harry , lão cũng chưa hé lộ với ai về vụ con rồng này . Lão dọt lẹ về cái chòi đá của mình ,cũng không hề để ý tới Triệu Thiên Dương phía sau .

“Mà thôi , như vậy cũng tốt , đỡ nhọc lòng ta kiếm cớ đi vô rồi lảng tránh mất công. “ –Triệu Thiên Dương lầu bầu rồi cũng biến mất hút vào khu Rừng Cấm .

“Răng … rắc… “ – Trong khu rừng sớm, sự yên tĩnh đã bị phá hủy bởi những tiếng bước chân giẫm đạp trên lá khô rơi rụng lả tả . Một bóng người nhanh thoăn thoắt lướt qua từng ngọn cậy , mỏm đá .

“Tốt , nơi đây có vẻ an tĩnh . Cũng không còn Bùa Chống Độn Thổ nữa . Ta có thể di hình tới Hẻm Xéo … Mong là có thể ổn thỏa mọi chuyện .”

“Póc … ! “ – Bóng người phất tay một phát , xung quanh không khí lay động chập chờn một chút .

“Vù … ! “ – Một mũi tên từ xa phá không bay lại , từng con nhân mã xông tới . Một con có thân hình thon thả màu hạt dẻ và chòm lông đuôi dài đỏ thắm . Nó nghiêm nghị xem xét xung quanh kĩ lưỡng rồi lên tiếng : “ Có kẻ vừa mới qua đây ,.. dường như chỉ thoát đi trong chốc lát mà thôi . Bane , anh nói coi có phải là kẻ đã săn giết mấy chú bạch kỳ mã không ?”

“Ta không chắc , Ronan à “-Một con khác trông có vẻ còn hoang dại hơn nhân mã gọi là Ronan lên tiếng.

“Mọi người trở về đi … Nhớ kiểm tra cẩn thân chung quanh … “

“Phốc … Xuyyy … “ .

Chẳng mấy chốc, khu rừng lại trở nên im ắng như cũ , giống hệt như chưa từng có ai ở đây .

Hẻm Xéo . Tại một góc vắng không người .

“Bụp …! “ – Một cái thân ảnh nho nhỏ đột ngột xuất hiện , không hề có một điềm bào trước, như thể là từ không khi bước ra vậy .

Triệu Thiên Dương phủi phủi bụi ở trên người xuống , hắn đưa mắt nhìn quanh đán giá một hồi . Nơi mà hắn đang đứng , hình như không phải là Hẻm Xéo .

Mà là Hẻm Knocktune ! Một dãy phố khác cũng thuộc Hẻm Xéo , nhưng nó y như là chợ đen của con người vậy . Nơi đây , chỉ có hắc ám kiểm soát , mà lại lũ Tử Thần Thực Tử cũng rất dễ giả trang đi vô , bởi lẽ đó mà phù thủy thông thường chẳng ai muốn bén mảng tới đây .

“Có lẽ … cũng không tệ lắm … Hẻm Knocktune ! Nơi này thì ta bán đồ sẽ dễ dàng hơn , nhưng cần cẩn thận một chút .” – Triệu Thiên Dương lầu bầu , hắn lấy từ trong giới chỉ một cái áo chùng màu đen có mũ trùm đầu , vốn là ở nhà mang theo không ngờ bây giờ cũng có đất dụng võ .

Khoác áo vào che kín cả người, Triệu Thiên Dương hòa mình vào con phố nhỏ đen thui , thưa thớt người qua lại .

Hắn đi mãi … Cho đến khi gặp một cái tiệm trông cũ kỹ và cổ xưa vô cùng .

Tiệm tên : Bogin và Bukes !

Chung quanh đó ngồi vài ba mụ già đang hút tẩu , khuôn mặt nhìn nham hiểm cực kỳ , lại còn có hai tên phù thủy đang lởn vởn như chờ ai đó . Tất cả bọn chúng đều giật mình nhìn chằm chằm khi Triệu Thiên Dương chậm rãi bước vô tiệm .

Tuy nhiên , không hề có ai ngăn cản hắn .

Bên trong cửa hàng trống rỗng , chỉ có một lão già lọm khọm đang ngồi trên một cái ghê đẩu , trước cái bàn nhỏ xíu phủ đầy mạng nhện . Mùi mốc meo phả lên khắp nơi … Chắc cũng khá lâu rồi chưa ai bước vô nơi này .

“Cạch … cạch ..! “ –Tiếng bước chân của Triệu Thiên Dương vang lên nghe rõ mồn một trong cái không gian yên ắng đó . Hắn đến trước cái bàn , khàn giọng nói :

-Ta muốn bán một số đồ , … Lão khả năng tiếp thu !

“Hửm ….! “ –Lão già đột ngột mở mắt , hừ nhẹ một tiếng .

Bỗng dưng , lão cười cười , nhe hai hàm răng trắng ởn ra : “ Ái c … h …à … ! Xem coi ai đây , một thằng nhóc năm nhất năm hai ….”

Lão từ từ đứng dậy , khom khom cái lưng gầy trơ xương của mình . Lão cất giọng rồ rồ nói : “ Chú nhóc … Muốn đến đây giao dịch sao … Có biết quy củ nơi này không ?”

“Quy củ …! “ – Triệu Thiên Dương lạnh nhạt đáp – Đó là dành cho kẻ yếu , cường giả là dựa vào thực lực để nói chuyện . Ta nghĩ nhân lúc ta còn có tâm tư trao đổi , lão nhanh chóng mà tiếp thu .. HA HA, nếu không .. mấy cái trò vặt đó đừng trách ta không khách khí .

“Ồ … lớn giọng nhỉ … “ – Lão chủ tiệm có vẻ kinh ngạc – Đã cứng nhắc vậy sao …xem ra có tí hậu trường … Được thôi , cậu nhóc cho ta xem cậu muốn giao dịch gì .

Triệu Thiên Dương chậm chạp rút từ trong túi , mà thực tế là trong Cổ thiên giới chỉ , hắn lấy ra một con rối bằng bạc sáng nhoáng , có vài vết rách . cùng một cái hộp đồng thau cũ kĩ .

“HH Ửm … Thứ này … “ – Lão già kinh ngạc , đưa một cánh tay lên – Ta có thể chứ .

Triệu Thiên Dương gật gật đầu .

Hắn bắt đầu kiểm tra con rối trước . Lão lấy từ trong một cái hộc ra cái kính nhỏ đen thui , bên trên có khắc một vài họa tiết kì lạ , sau đó là một cây búa gỗ .

Lão đưa tay cầm búa khõ nhẹ vào con rối , làm vang lên một tiếng “ Coong ! “ , tiếp đó lão lại để mắt kính lên soi thật kỹ con rối .

Mười phút sau đó , lão gật gù .. trả lại con rối bạc cho Triệu Thiên Dương rồi nói : “ Thứ này là một sản phẩm luyện kim thuật , ta nói đúng chứ . Nhưng nó không quá cao cấp , lại có vẻ như sắp hỏng .. Cậu nhóc .. thứ này nếu muốn bán ta chỉ trả năm Galleons mà thôi.

“Thật sao .. “-Triệu Thiên Dương giọng nói không cảm xúc . Hắn quay đầu , định đi qua một ra khỏi cửa hàng , lão già vội gọi giật lại : “ Từ từ , ta chỉ nói như vậy , nếu câu muốn ,ta có thể tra thêm hai Galleons …!”

“Lão nghĩ ta ngu à …” –Triệu Thiên Dương cắt ngang lời nói của lão già - Những thứ này ta bỏ tiền bạc ra mua cũng đã giá đó rồi , nếu lên thành phẩm , chỉ ít giá gấp ba lần .. Huống hồ lại là một món đồ luyện kim . Lão không trả thì ta đi nơi khác …

“Ái chà … Cậu nhóc nóng tính quá .. Tôi chỉ bàn thế thôi …”-Bỗng lão đánh mắt ra cửa một chút . Mặc dù động tác này rất nhanh nhưng Triệu Thiên Dương vẫn nhận ra sự khác thường . Hắn đang định lên tiếng thì cánh cửa sau lưng mở bung ra .

Một tên phù thủy mặc áo choàng đen nhánh , thân hình to lớn đi vào .

Khuôn mặt hắn trông cực kì dữ tơn với những vết sẹo chằng chịt . Hắn nhếch mép lên cười nói : “ Thế nào , lão già .. đang buôn bán gì thế .. “

Và cũng không đợi ai trả lời , hắn quay sang Triệu Thiên Dương , giọng đàn anh nói : “ Thằng nhóc , mày chưa nghe luật nơi này phải không .. Muốn bán đồ , phải trao cho tao một ít phí …Mà lại , theo tao thấy , mày chắc không đủ tiền đâu !”

Hắn đưa đôi tay hôi hám lại con rối bạc : “ Thứ này tao xin trước đi ..! “

“Rầm … “-Bóng người to lớn của gã phù thủy bay thẳng ra ngoài , đập ngay vào bức tường đối diện . Gã chỉ kịp “ Hự” một tiếng rồi gục xuống bất tỉnh .

“Xong một con ruồi vo ve , làm ta thật khó chịu .. Lão già … tiếp tục giao dịch chứ ! “

Giọng nói lạnh nhạt của Triệu Thiên Dương vang lên làm ông chủ tiệm Bogin và Buckes đổ hết mồ hôi . Hắn nhìn phía trước nhỏ gọn hình thể nhưng lại siêu nhiên , lạnh lùng như tất cả mọi thứ đều không đáng vào mắt hắn .

“Thật đáng sợ … !”

……

Năm phút sau , Triệu Thiên Dương cầm một hầu bao phải đến gần một trăm Galleons đi ra ngoài hẻm .Tiền này không chỉ hắn bán luyện kim đồ vật , mà còn đoạt được từ thằng ngốc ban nãy .

“Lần này kiếm bộn túi rồi ..” –Triệu Thiên Dương mỉm cười sờ sờ túi tiền , cảm thấy rất hài lòng . Hắn đinh đi Hẻm Xéo mua thêm ít đồ …...