Thần Cấp Triệu Hoán Sư

Chương 10 : Ta chính là như vậy hố người

Tên kia học sinh vừa mới thấy Trịnh Ngọc Dao mắt liền sáng lên , xáp ngay lại gần nói .

Triệu Thiên Dương tâm lý trong lòng một trận khó chịu .

"Mẹ nó , thằng nhãi này từ đâu chui ra . Còn bày đặt bộ dáng thân mật nữa chứ ...! Ngứa tay vl !"

Trong lúc đó , cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục .

"Cậu nói ai là Dao Dao -?"

Ngọc Dao lạnh lùng đáp lời :

“Ở đây là bàn của tôi và bạn mình đang ăn , không có chuyện của cậu ,mời tránh ra chỗ khác , còn nữa ,xin đừng xưng hô thân thiết như vậy , chúng ta không quen nhau tới mức độ đó .”

Tuyệt !

"Cậu là số một ... Ngọc Dao ! "

Triệu Thiên Dương vẻ mặt hớn hở , trong lòng thầm cho Trịnh Ngọc Dao thủ thế ok."

“Cậu …” –To cao học sinh nghẹn lời .

" Được , Ngọc Dao , cậu nói tôi không nên lại đây , vậy tên kia là làm gì ?"

Vừa nói hắn vừa chỉ vào Triệu Thiên Dương .

Ngọc Dao lạnh nhạt đáp lời :

“Cậu ấy là bạn tôi , chúng tôi ngồi ăn chung , được chứ .

"Vậy a !"

Hắn nhếch mép cười khẩy ,quay người sang phía Triệu Thiên Dương nói :

“Cái này người anh em , tên gì vậy .”

“A , thấy không có cách nào công phá nữ thần , lại quay đầu mâu qua ta hả , tưởng ông mày dễ trêu chắc. “

Triệu Thiên Dương trong đầu hơi đảo một chút liền rõ ý tứ của tên kia .

" Triệu Thiên Dương ."

Hắn bình thản đáp lại .

"Cậu đứng lên nhường chỗ cho tôi một chút được không . Tôi sẽ trả tiền ăn giùm cậu !"

Hắn đạo .

Ái chà ... Nhà giàu tán gái a !

Nghe tên kia nói đây , tất cả mọi người liền tập trung sự chú ý lên Triệu Thiên Dương . Thậm chí , còn có vài tiếng xì xào bàn tán .

"Thằng kia , là Đặng Nhân chứ !"

"Đúng , nghe nói hắn nhà giàu , thành tích cũng rất khá . Có thể xếp top năm mươi toàn trường.Rất được con gái theo đuổi ."

Một tên học sinh lên tiếng .

"Trâu vậy !"Mắt kính đồng học giật mình hỏi :

" Lại được em gái đuổi ngược a , thật hâm mộ chết người."

"Ha ha , đó chưa kể là gì. Gia cảnh của hắn cũng không phải bình thường có điều kiện đâu . Ba hắn hình như sở hữu một cái công ty rất lớn . Nói là đứng đầu bên mấy tỉnh chúng ta cũng có thể ."

“Vậy đã sao chứ !"

Một người khác phản bác lại :

“ Cuối cùng cũng phải cong đít thất bại khi đeo đuổi nữ thần sao . Tụi bay nhìn , tao dám cá tên nam đang ăn kia tám phần mười là có quan hệ mập mờ với cô ấy .”

"Làm sao có thể , nữ thần ngày thường băng lạnh , tuyệt đối không thể bị nhúng chàm!"

"Mày thấy ai được cô ấy ra mặt nói chuyện giùm như thế chưa ...?"

Tên béo vặn lại .

Mấy tên kia hít hơi , suy nghĩ lại tình cảnh vừa rồi . Thật giống như rất có lý !

"Ha ha , mập ca đã nói là phải chuẩn thôi !"

Tên béo kia đắc ý .

"Chuẩn con em mày . Nữ thần bị câu đi , còn cười được à . Ê Thiện , ta thấy đầu óc mày bị lừa đá hỏng rồi đúng không . Anh em đâu , chuẩn bị dao phay về luộc con heo này . Chia buồn cho tập thể nam sinh nơi đây !

"Á ... Tụi mày đang làm chi đó ! Buông tao ra ..."

Tiếng hét bi thảm của tên mập rất nhanh bị vùi dập ... Không hề gợn lên bất kì chút quan tâm nào .

………………

Mặc kệ lời bên kia bàn tán , tình cảnh ở chỗ Triệu Thiên Dương vẫn khá trầm mặc .

"Thế nào , anh em . Cậu suy nghĩ xong chưa ?"

Đặng Nhân thúc giục nói .


"Cậu có chắc là trả cho tôi không ?"

Triệu Thiên Dương vẻ mặt do dự hỏi .

"Đúng vậy , cậu đồng ý a , vậy đứng lên mau !"

"Thế còn cô ấy thì sao . Chẳng lẽ cho cô ấy tự trả à ?"

Thiên Dương chỉ vào Ngọc Dao nói .

"Cái này , tất nhiên là trả luôn cho cô ấy rồi ...!"

Đăng Nhân không hề suy nghĩ trả lời .

Há... Đã tốt bụng vậy thì đừng trách ông mầy mần thịt một lần nghe cu !

"May quá , không ngờ bây giờ còn có người hào phong như cậu . Vậy trả tiền đi nhá ,bọn tôi đi trước !"

Triệu Thiên Dương nói xong , cả người đứng dậy đi đến bên cạnh Trịnh Ngọc Dao .

“Về lớp thôi nào “ –hắn gọi khẽ . Tay gõ đầu cô bé .

"Ớ , cứ thế là hết à ?"

Trịnh Ngọc Dao nhìn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra , cứ như bọn này đang diễn một tuồng kịch vậy .Mà mục đích là trả tiền cho tên kia . À không , là giúp cô tiết kiệm tiền , vì lần này cô mời khách mà .

"Chúng ta đi trước , cảm ơn anh bạn tốt tính !"

Triệu Thiên Dương phất phất tay , dẫn Trinh Ngọc Dao đi mất hút .

"..."

…….

"Cái này là cái vẹo gì ?"

Đặng Nhân mặt sửng sốt , quay sang gầm thét với mày đứa bạn bên cạnh .

"Tụi tao làm sao biết ?"

Một tên ủy khuất trả lời :

" Chính mày mở miệng đòi trả tiền giùm người ta , lại còn để người đi mất , bọn tao can thiệp kiểu gì ?"

"Mẹ nó , wtf ...!"

Đặng Nhân không nhịn được chửi tục :

"Tự dưng tao lại đòi trả tiền cho tên kia . Thật không hiểu cái gì đang xảy ra nữa . Đi thôi tụi mày, đứng ngây như phỗng làm gì ?"

Đặng Nhân quay người sang nói .

"Mày còn chưa trả tiền a !"

Tên bạn nhìn gầy gò yếu ớt nhắc nhở .

"Mẹ nó , tao có ăn đâu ?"

"Nhưng mày đã nói sẽ trả tiền cho người ta a . Còn chắc như đinh đóng cột nữa . Tên kia cũng đã hỏi hai lần rồi , làm sao mà chối được ."

Bỗng nhiên , cả lũ cảm thấy sau lưng tràn ngập sát khí . Một đôi mắt mở to đang nhìn chằm chằm sau lưng , chỉ cần tên nào có đi định chạy là sẽ lãnh đủ .

"Định ăn chùa hả các cháu ...!"

Bán hàng bác gái vẻ mặt lạnh lùng nhìn họ , mấy cái tên này chỉ được cái to mồm tán, gái mà cũng sợ uổng chút tiền , thật nghèo còn dám làm dáng khoe mẽ .

"Không có , bọn cháu trả đủ ."

Đặng Nhân hấp tấp trả lời, mặt như ăn mướp đắng .

Hố a, đại hố là đằng khác . Hai cái này người ăn không bảo nhiều nhưng cũng không hề ít , riêng cái thằng trời đánh kia đã đủ cân hết bốn suất rồi . Hắn mặc dù nhiều tiền nhưng không phải là hoa tiền bậy bạ . Còn phải nhìn đối tượng nữa chứ . Không công đi trả tiền , còn phải làm nên cho người ta.

Bây giờ chỉ sợ toàn trường sẽ bàn tán về vụ việc lần này . Thanh danh hắn sụt giảm á .

"Hừ , chuyện này tao không bỏ qua dễ dàng như vậy !"

Đặng Nhân tức giận nói .

"Đúng , tên kia lại làm cho Nhân ca ăn quả đắng như vậy , phải trả thù cho hắn biết tay."

"Cái đó tính sau , về lớp trước đã ."Đặng Nhân lạnh lùng quay bước đi .

" Còn tên kia , chúng ta có nhiều thời gian để chỉnh !"

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

"Triệu Thiên Dương , đứng lại chút đã ."

Trịnh Ngọc Dao giậm chân một cái , vẻ bộ ngươi đi tiếp ta liền không để ý đến ngươi .

"Có chuyện gì vậy , bà cô tui ?"– Thiên Dương vẻ mặt khó hiểu .

"Cậu còn hỏi ư . Làm bạn bao nhiêu lâu nay , giờ mình biết cậu có thể hố người như thế nào . Nhưng chưa xin phép người ta , ai cho cậu để tên kia tính tiền giùm tớ ?"

Ngọc Dao tức giận nói .

"Cậu giận cái này a ?"

Triệu Thiên Dương kinh ngạc .

"Chính nó !"

Cô gật đầu .

"Há , cái này cũng do mình ."

Hắn lắc lắc cái đầu nói :

“Hôm nay cậu mời khách , nên tớ tính ăn nhiều cho ai đó trả . Nhưng suy đi nghĩ lại , thấy thật mất phong độ bản thân . Sẵn tiện có thằng ngốc kia muốn trả hộ , tại sao lại từ chối chứ .”

"Hừ , không thích là không thích , về sau không cho phép nữa!"

Trịnh Ngọc Dao nói.

"Tốt a , về sau đều nghe Dao Dao . Dao Dao là số một , vậy được chưa ?" Hắn mỉm cười lấy lòng , âm thầm toát mồ hôi . Cô nàng này khó hầu quá !

"Vậy nghe còn có thể ."

Ngọc Dao nhếch miệng cười đáp ."

"Nhưng mà nói đi nói lại , Triệu Thiên Dương , da mặt cậu thật dày đấy .”

"Oan uổng a , làm gì có điều đó "

"Không có ư ?" . Cô nàng cười khẩy : "Ai mới nãy thừa nhận thẳng thừng như vậy , lại không chút xấu hổ nữa chứ . Cậu như vậy ra đời con gái làm sao dám theo ."

"Đừng lo , không ai theo mình bao nuôi cho !"– Triệu Thiên Dương vỗ vỗ ngực ra vẻ đại gia nhìn Ngọc Dao.

"Phi , ai cần cậu bao . Đừng có tự sướng , muốn truy tớ còn xa lắm !"

"Không hẳn nha ."

Hắn đáp trả :

" Lần đánh cuộc này , mình chắc chắn sẽ thắng . Đến lúc đó , cậu ngoan ngoãn nhận mệnh đi ."

"Hừ , nằm mơ giữa ban ngày , đợi làm được đi rồi nói ."

Cô tự tin trả lời , căn bản không cho rằng Triệu Thiên Dương có thể thắng mình .

"Được thôi , chúng ta mỏi mắt chờ xem .Mình tuy không phải giỏi giang ,nhưng chuyện này tuyệt đối sẽ không thua !"..