Tam Quốc Nam Đế

Chương 07: Luyện binh

Mã Định nhìn Lý Khả và Thành Duật hỏi: "Hiện giờ quân ta còn yếu, không có người ra nhập, ta có một biện pháp, hai người nghe thử xem có được không?"

Cả hai cùng một lời: "Xin cừ soái nói ra."

Mã Định gật đầu bảo: "Theo như ta thấy thì những tá điền trong các gia tộc đều là những người nghèo khổ từng bị qúy tộc, địa chủ cướp bóc mất ruộng mới phải đi làm tá điền cho nhà người ta. Nếu bây giờ chúng ta đi đánh thẳng vào trong các gia tộc đó rồi từ trong đám tá điền trọn ra trai tráng bắt họ đầu nhập vào chúng ta, các ngươi thấy ý kiến này như thế nào?"

Thành Duật vội nói: "Cừ soái, tuyệt không thể làm như y!"

"Vì sao?" Mã Định kinh ngạc hỏi, theo hắn thấy thì biện pháp này qúa là hợp lý rồi còn gì.

Thành Duật lắc đầu nói: "Bọn họ tuy là từng bị địa chủ cướp mất ruộng nhưng sau nhiều năm sống trong cảnh nô bộc của người ta họ cũng đã quen, bây giờ họ đang có cuộc sống ổn định nếu chúng ta tới phá họ nhất định sẽ trợ giúp đám địa chủ trống lại chúng ta. Mà cho dù có chúng ta có đánh thắng rồi bắt họ nhập ngũ nhưng như vậy lòng người sẽ không ổn định, dễ làm phản!"

Mã Định nghĩ nghĩ cũng thấy đúng, hắn đành ảo não hỏi: "Vậy chúng ta chỉ có thể mãi mãi sống trong rừng núi làm sơn tặc hay sao?"

Lý Khả nghe vậy vội thưa: "Cừ soái, nơi đây là địa phận Nam Dương. Năm xưa từng có mấy vạn giáo chúng tham gia tạo phản nhưng thất bại, vài tên đầu mục dẫn theo khăn vàng binh vào rừng làm cướp, sau nhiều năm bây giờ bọn họ cũng rất là lớn mạnh, chúng ta có thể dùng vũ lực bắt bọn họ về quy hàng." Lý Khả võ nghệ cao cường, hắn chẳng sợ đám tôm cua, tướng tép loạn binh.

Bùi Nguyên Thiệu nghe vậy vỗ đùi hét lớn: "Đúng rồi cừ soái, hôm qua ta đến đây không phải là vì bắt mọi người hợp nhất hay sao? Chỉ là trưa hôm qua ngài hỏi lúc đó ta quyên mất! Nam Dương tàn quân khăn vàng tuy không nhiều được như Thanh Châu, Duyện Châu... nhưng đám tán loạn đó mà hợp nhất cũng có vài vạn!"

Mã Định nghe song hai mắt sáng ngời, cái này cũng đúng à nha, nơi đây tuy cách Uyển Thành khá sa nhưng bốn năm về trước có tận bốn năm lần quân khăn vàng làm phản, tàn quân chạy tán loạn đó cũng không ít à.

Hắn nhìn mọi người nói lớn: "Tất cả nghe lệnh: Từ hôm nay ta phong cho Lý Khả làm giáo úy, toàn quân sẽ do hắn chỉnh lý huấn luyện, Bùi Nguyên Thiệu, Ma Đam sẽ làm t thời giữ trức bách phu trưởng, tuy bây giờ không đủ người nhưng cũng tạm được. Thành Duật tạm thời sẽ trông coi tiền tài, vũ khí trong quân, Hầu Đại ở bên trợ giúp!"

Bùi Nguyên Thiệu và Ma Đam không có ý kiến gì, dù sao thì hai người bọn họ cũng chỉ đến trước Lý Khả một ngày thôi nếu bây giờ chỉ vì chuyện này mà gây hấn với hắn, lỡ như Lý Khả là người hẹp hòi nhưng lại được cừ soái trọng dụng thì sau này họ khó mà có đường sống trong quân. Với lại hai người họ chỉ biết chém giết chứ đâu biết việc huấn luyện binh sĩ.

Hai người hỗ thì không có ý kiến gì nhưng mà Hầu Đại thì khác, hắn cố nặn ra một nụ cười trên khuôn mặt nhăn nhó, nhìn hắn như vậy chắc khóc còn đẹp hơn, hắn nhìn Mã Định nói: "Cừ soái, ngài cho có thể cho thuộc hạ làm việc khác được không, một tiểu binh cũng được! Đừng cho thuộc hạ làm cái việc quản lý này nữa, thuộc hạ không thích hợp với việc quản lý đâu!"

Mã Định trầm giọng quát: "Không được!" Rồi mới từ từ giải thích: "Thành Duật tiên sinh mới vừa đến, ngươi là người quản lý đống đồ đó xuốt thời gian qua, ngươi không chợ giúp thì sao Thành Duật tiên sinh quản lý được!"

Hầu Đại vui vẻ nói: "Nếu vậy thuộc hạ giúp Thành Duật tiên sinh song rồi có thể ra đánh trận hả?"

Mã Định gật đầu, Hầu Đại thấy vậy liền nói với Thành Duật: "Thành Duật tiên sinh, đi nào! Ta giúp ngươi kiểm kê lại toàn bộ hàng hóa."

Thành Duật còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn kéo đi ra ngoài, Mã Định hài hước nhìn hai người họ, hắn không ngờ một tên như Hầu Đại võ vẽ y như mèo vờn bắt hổ mà cũng hăng say chém giết tới vậy.

Hai người đi rồi Lý Khả liền nói: "Cừ soái, thuộc hạ chỉ biết huấn luyện thủy binh, không biết huấn luyện bộ binh!"

Mã Định trợt nhớ ra Lý Khả là thủy tướng không phải bộ tướng, xem ra phát này chỉ có thể nhờ vào bản thân rồi, hắn trầm giọng nói: "Nếu vậy thì tạm thời Bùi Nguyên Thiệu làm đội trưởng thân binh của ta, còn hai người giữ trức truân trường!"

"Tuân lệnh!" cả ba người chắp tay ôm quyền nhận lệnh.

Mã Định tiếp tục ra lệnh: "Mau đi triệu tập mọi người!"

Cả ba xuay người bước đi.

***

Mã Định đứng trên một tảng đá nhìn quân lính bên dưới cũng khá là hài lòng, một trăm tên trang bị áo giáp, đầu đội mũ sắt buộc khăn vàng, tay cầm giáo, eo đeo chiến đao, có năm mươi người còn được trang bị cả thuẫn, đứng đó xếp hàng tuy siêu siêu vẹo vẹo nhưng cả đám đều cùng một sắc phục trông cũng rất bất mắt.

Mã Định hét lớn: "Đứng thẳng!"

Cả đám đứng đó ngẩng đầu ưỡn ngực, chỉ là hàng thì dài mà người xếp hàng thì cong queo như con rắn, Mã Định nhìn về phía Ma Đam và Lý Khả, hai người hiểu ý liền bước xuống mà chỉnh hàng ngũ, tên nào mà không đứng thẳng hàng là cả hai ra sức mà đá. Trước khi đến đây Mã Định đã nói, chỉ cần không đá chết người còn đá như thế nào thì tùy họ, cả hai ra sức mà đá.

Đám tiểu binh nào dám dùng thân thể của mình mà đón một cú đá như trời dáng đó chứ, cả đám vội vàng nhảy qua bên này, chuồn sang bên kia tránh né thành ra vừa mới có đôi chút thẳng hàng liền lại loạn xì ngầu.

Mã Định đứng bên đó tùy ý nhìn họ, muốn dạy một đám người không biết chữ này đứng thẳng hàng không dùng vũ lực là không được, hắn quay ra đằng sau quát ba mươi tên đi theo Bùi Nguyên Thiệu tạm thời làm thân binh: "Các người hãy nhìn kỹ đi, lát nữa tới lượt các ngươi mà không làm được thì đừng trách ta!"

Cả đám vội dạ vâng, mắt mở to hết cỡ mà nhìn...