Tam Giới Lục Cõi Ký

Chương 307: Khởi Đầu từ sự Kết Thúc.

13,8 tỷ năm trước. Vụ nổ xảy ra, vũ trụ được hình thành từ một vụ nổ lớn được gọi là BIG BANG. Và 13,8 tỷ năm trước được gọi là thời gian của vũ trụ. Lúc này toàn bộ vũ trụ được tạo ra chẳng có một cấu trúc vật chất nào tồn tại cả, hay nói đúng hơn chẳng có một thực thể vật lý nào tồn tại ngoại từ bốn loại lực cơ bản – lực điện từ, lực hấp dẫn, tương tác hạt nhân yếu, tương tác hạt nhân mạnh.

Như ta đã biết, vào khoảng 150 triệu năm sau thời kỳ xảy ra vụ nổ BIG BANG thì cấu trúc cô đặc lớn tạo ra hành tinh, dải thiên hà xuất hiện. Nhưng sự thật chưa phải nằm ở mức nhiêu đó.

Chính xác vào 157 triệu năm trước, những thực thể đầu tiên của vũ trụ được hình thành. Thực thể ở đây không phải là hành tinh, ngôi sao, hay những tảng đá vô tri vô giác, mà thực thể ở đây được gọi là Thần.

Vị thần đầu tiên của vũ trụ xuất hiện. Thần sáng tạo. Ông là ai thì không ai biết, chẳng có giới tính, chẳng có gương mặt. Tồn tại sau ‘Kỷ nguyên Planck’ 157 triệu năm. Ông là vị thần sáng tạo dãy ngân hà, hành tinh, tiểu hành tinh, siêu hành tinh. Với con số chuẩn xác vị Thần ấy sáng tạo ra tận 6342 hệ hành tinh. Trong đó có một hệ được gọi là hệ mặt trời nơi mà chúng ta sinh sống. Mỗi một hệ hành tinh trung bình có khoảng 6 – 8 hành tinh cho mỗi một hệ.

Cũng từ lúc đó các vị thần khác được sinh ra. Mỗi một vị thần tối cao, thực thể vũ trụ sau vị thần sáng tạo kia đều tồn tại một cách biệt lập. Không tranh dành, không đấu đá, không tức giận lẫn nhau. Họ tồn tại để cai quản sự sống của các hành tinh trên những hệ hành tinh mà họ được sáng tạo ra bởi vị thần sáng tạo.

Cứ thế trong hàng tỷ năm, các vị thần được sáng tạo ra bởi vị thần sáng tạo. Họ chỉ biết thiết kế sự sống, lập lên tất cả định luật, tính toán, phản ứng hóa học, và cấu trúc sinh vật sống. Chỉ làm những việc như thế thôi đã chiếm hết thời gian của các vị thần ấy đến cả hàng tỷ năm.

Sau vài tỷ năm các sinh vật bắt đầu nắm được cách tu luyện lên thành thần, họ có thể sánh ngang với cả thần sáng tạo ra chính họ. Và những sinh vật được gọi là thần đó vẫn chưa có thể được gọi là thực thể vũ trụ mặc dù được gọi là thần.

Mọi chuyện cứ thế diễn ra trong hàng triệu vạn năm. Cho đến khi có một vài biến cố nhỏ xảy ra với chính các sinh vật tu luyện thành thần. Bởi vì từ sinh vật có bản ngã, không giống với các vị thần được sinh ra từ hư không vũ trụ, chính vì có bản ngã họ sinh ra xích mích. Dẫn đến xung đột.

Tính theo thời gian hiện tại, vào thời điểm 66 triệu năm trước chiến tranh giữa các vị thần diễn ra. Ngoài các hành tinh, còn có các không gian mà chính những vị thần đó sáng tạo ra được gọi là Giới.

Lúc ấy cuộc chiến chính diện xảy ra giữa một thế lực thần đồng cai quản 12 hệ hành tinh bao gồm hệ mặt trời trong đó. Cuộc chiến xảy ra giữa các vị thần dẫn đến sự sụp đổ của hàng chục hành tinh trong 12 hệ biến mất, xóa sạch mọi sinh vật sống trên bề mặt hình tinh của 12 hệ.

Trong lịch sử của các vị thần đó được gọi là ‘Thánh Chiến’ giữa nhị giới của thế lực thần ấy. Hai giới ấy được chia ra là Thần Giới và Âm Giới.

Thần Giới được cho là nơi của thế lực vị thần cai quản sự sống của toàn bộ sinh vật trong 12 hệ hành tinh. Âm Giới là nơi thế lực đối lập của Thần Giới.

Tại Âm Giới nơi này được gọi là nơi cai quản cái chết, cai quản 7 tội đồ của Địa Giới.

Cuộc chiến diễn ra dẫn đến biến cố gây tuyệt chủng hàng tỷ sinh vật trên cả 12 hệ hành tinh. Sau đó cuộc chiến được chấm dứt, các sinh vật mới bắt đầu được tái thiết bởi Thần Giới, Âm Giới từ đó lui về ở ẩn cai quản số sinh vật chết tại Địa Giới.

Sau này ngoài hai thế lực thần đó, còn có thế lực thần thứ ba xuất hiện. Thế lực này cai quản một nửa Địa Giới trên tổng thể 12 hệ hành tinh cùng với Thần Giới và Âm Giới.

Thế này ấy tạo ra Ngũ Cõi, cộng với địa giới được cai quản một nửa, họ gọi tổng thể lại là Lục Cõi.

Thế lực thần này không ganh đua, không sân si. Họ làm đúng với nguyện vọng của vị thần sáng tạo mà cai quản một nửa trong 12 hệ mình được giao. Đúng với nhiệm vụ của mình.

Từ đó địa bàn của 3 đại thế lựa được chia ra đều nhau. Cai quản sự sống sinh vật đều nhau. Cho đến khi.

Thần Giới, quyết muốn diệt trừ Âm Giới lần nữa. Họ quyết định truyền tri thức, sức mạnh của Thần Giới vào một đứa trẻ, đứa trẻ ấy là đứa con thứ 13 của Quỷ Vương, kẻ cai quản một nửa Âm Giới phía Tây.

Đứa trẻ ấy vẫn lớn lên tại Âm Giới, nhưng với tri thức, sức mạnh lại vượt bậc so với anh chị em của mình. Hắn được Quỷ Vương chỉ định là Quỷ Vương đời kế tiếp nếu như lão chết trong cuộc ‘Thánh Chiến’ Xảy ra vào thời gian tới.

Nhưng không! Đứa bé ấy vì quá kiệt xuất nên bị anh chị em của mình hãm hại. Quỷ Vương biết điều đó nhưng ông mặc kệ, bởi vì giá trị của một đứa út đó không thể bằng giá trị của 12 đứa con kia của ông ta.

Và sau đó đứa trẻ ấy bị phân tán hồn phách ra thành 7 phần. Mỗi phần nắm một quyền năng của Thần Giới và cả Âm Giới. Lúc đó …

Tại Âm Giới

“Trách là trách mày thể hiện quá nhiều thôi em trai ạ …”

Lúc này trong một nơi tăm tối, thiếu hụt ánh sát. Trong cái nơi tăm tối ấy, hàng ngàng con quỷ vưới gương mặt, tướng mạo hung tợn đang bao vây lấy một nhóm người.

Trong nhóm người đó có một kẻ mang gương mặt không xấu, không đẹp, cũng không tuấn tú. Ngoài dễ nhìn ra hắn có một đặc điểm là cặp mắt xanh lam ngọc bích, đôi mắt của hắn như sáng lên trong cái Âm Giới tăm tối này.

Tên của hắn ta là Autuna Vento – đứa con thứ 13 của Quỷ Vương. Kẻ được Thiên Giới ban phước lành, tri thức, sức mạnh. Ngoài sức mạnh được ban ra đó, hắn chính là kẻ có dòng máu quỷ quý tộc thuần túy nhất, sớm bộc phát tài năng. Chỉ được vài ngàn năm hắn đang phải đối mặt với sự truy sát của anh chị em nhà hắn.

Autuna Vento lúc này đang bị bao vây bởi quân đoàn địa ngục dưới trướng 12 anh chị em của hắn. Hắn cũng có quân đoàn của riêng mình, nhưng giờ đây quân đoàn của hắn chỉ còn lại vẻn vẹn vài kẻ đang trọng thương cùng với hắn.

Một con chó quỷ ba đầu.

Một con rồng đen mang trên mình ngọn lửa xanh lam.

Một công tước quỷ dạng người mang gương mặt lạnh lùng dù hắn đang trọng thương.

Một con quỷ cao ngồng mang trên mình một cái đầu dê.

Một con bạch quỷ trắng tinh khiết mang trên mình hai cái sừng nhỏ và có gương mặt khá giống con người.

Một người khổng lồ cao hơn 40m.

Một con quỷ Oni đến từ Âm Giới phương Đông.

Và đó là bảy sinh vật dưới trướng Autuna Vento còn sống đến tận bây giờ khi đang đối mặt với vài chục sư đoàn quỷ của 12 người anh em ruột hắn.

Trước mặt Autuna Vento lúc này là thằng anh thứ hai, hắn ta mang một hình người, đầu sư tử với hai chiếc sừng dê trên trán mọc ngược ra phía sau. Hắn chỉ thanh kiếm trên tay mình mà tiếc thương cho Autuna Vento.

“Lắm chuyện … nếu như các ngươi không hợp sức lại, còn lâu mới có thể hạ được chủ nhân chúng ta !! – Đúng thế - Ngon ra cắn nhau với bố này !!” – ba cái đầu của con chó quỷ liên tục mắng chửi người anh trai thứ hai của Autuna Vento.

Lúc này một con chó quỷ ba đầu khác đứng bên cạnh người anh của Autuna Vento tức mình lao lên tấn công con chó quỷ ba đầu kia.

Kết quả dù có thể trạng to hơn, con chó quỷ kia cùng một loại ấy vậy mà lại bị chó quỷ của Autuna Vento xé tan ra thành từng mảnh. Một miệng đầy máu đen, nó đứng đó, 3 cái đầu, 6 con mắt trừng chằm chằm vào đoàn quân quỷ trước mặt. Chẳng ai dám lên.

Bởi vì cuộc chiến này đã được diễn ra liên tục trong vòng một tháng trời không ngừng nghỉ rồi. Quân Đoàn của Autuna Vento từ cả trăm ngàn con quỷ chiến đấu ròng rã dưới sự bao vây của cả triệu con quỷ khác, một tháng sau chỉ còn lại vỏn vẹn bảy con quỷ, và cả hắn Autuna Vento nữa là tám.

Lúc này Autuna Vento im lặng, gương mặt hắn không chút hoảng sợ, cũng chẳng chút lo lắng. Hắn ngẩng mặt lên trời, nhìn bầu trời tối tăm lúc nào cũng toàn là ánh trăng máu ghê rợn, nhưng hắn quen rồi, từ khi sinh ra hắn đã thích ngắm nhìn cái bầu trời chỉ có một buổi như thế này. Chẳng có ban ngày như Thiên Giới, cũng chẳng có hoàng hôn, hay bình minh như Địa Giới.

Autuna Vento thở phào ra một tiếng, hắn nở nụ cười ma quái và nói:

“Từng thằng từng thằng trong số chúng mày … vì sợ tao, vì ghê rợn tao, vì lo lắng rằng một ngày tao sẽ giết chết chúng mày. Và rồi chúng mày làm như thế này với tao ? Binh lính của tao, hầu cận của tao, tất cả đều bị lũ chúng mày giết sạch, rồi sau đó sẽ tới tao đúng chứ ?”

Hai con mắt xanh của Autuna Vento trứng lên, nó phát sáng cả một khu vực trước mặt hắn đến mười mét. Khiến ai nhìn vào đôi mắt ấy đều cảm thấy hoảng sợ. Đôi mắt đó, không phải đôi mắt quỷ, cũng chẳng phải đôi mắt của Thiên Giới. Chẳng ai biết con mắt mà Autuna Vento đang sở hữu là con mắt gì, nhưng nó cực kì mạnh, đôi nhãn ấy khiến cho cả Âm Giới này run sợ trước hắn biết bao nhiêu lâu.

Và giờ hắn cũng sẽ đi theo đôi mắt kia của hắn mà tan biến vào hư không.

“Xin lỗi các ngươi. Chủ nhân của các ngươi đã không bảo vệ được các ngươi … nếu còn sức . Hãy cùng ta chiến đấu đến hơi thở cuối cùng nào !!!”

Autuna Vento hét lên với bảy sinh vật còn lại xung quanh mình.

“Tuân lệnh !!”

“Tuân lệnh quân vương của tôi !”

“Gàooooo ….”

“Tôi sẽ chết cùng ngài …”

“ … “

Và sau đó cuộc chiến cuối cùng được diễn ra.

8 sinh vật còn sót lại của một thế lực chiến đấu với hàng triệu sinh vật quyền năng khác trong Âm Giới.

“Ha ha ha ha ha ha … trước sau gì cũng chết ! Tao sẽ kéo mày theo cùng !!!!!”

Autuna Vento cười sảng khoái lên một tiếng, hắn lao tới chụp lấy bả vai của người anh trai thứ hai ném thẳng lên trời. Vừa lúc đó con rồng đen dài đến hàng trăm mét bay lên đớp thẳng vào người gã đó.

Đồng thời con rồng ấy cũng bị một con rồng đỏ khác lao đến cắn vào cổ, một con rồng khác nữa lại cắn vào bụng nó, và một con rồng khác nữa cắn vào đuôi nó. Tổng cộng một mình nó bị ba con rồng với kích thước, sức mạnh tương tự cấu xé, cắn nát cái thân thể bốc lửa xanh của nó ra.

“Chủ nhân … tôi xin lỗi !”

Trước khi bị xé ra làm ba mảnh, con rồng ấy truyền một dòng suy nghĩ của nó vào trong đầu Autuna Vento.

“Ờ ! Tao theo mày sau …”

Autuna Vento đau lắm, nhưng hắn vẫn phải nhịn, hắn phải giết, giết không phải để sống, hắn chẳng tin được trong cái tình thế này mà hắn có thể sống. Suốt một tháng trời chiến đấu ròng rã không được nghỉ ngơi, cơ thể hắn cũng quá mỏi mệt lắm rồi. Quân đoàn của hắn bây giờ chỉ còn sáu sinh vật …

“Rầm …”

Gã người khổng lồ ngã xuống.

Autuna Vento vừa chém giết, vừa quay đầu sang nhìn hắn lần cuối. Đập vào mắt Autuna Vento là cảnh tượng người khổng lồ của hắn bị dẫm nát ra thành tương, cánh tay của hắn trước khi chết cố gắng vươn về phía Autuna Vento. Và rồi nó bị chém bay đi mất.

Một lần nữa, cầm thanh gươm màu đen, khoác trên mình bộ giáp màu đen tuyệt đẹp vốn đã vỡ vụn không còn hình giáp. Hắn lao đến đánh bay những kẻ dẫm đạp lên người khổng lồ, nhưng không kịp nữa rồi …

“Chủ nhân … tôi - Ẳng - Ẳng …”

Con chó ba đầu khi nãy của Abid giờ bị hơn chục con quỷ dạng chó khác lao vào cấu xé từng mảnh. Và rồi nó cũng chết, cũng tan biến vào hư không. Cứ thế từng giờ từng phút trôi qua, trên chiến trường chỉ còn lại Autuna Vento và Công Tước Quỷ mặt lạnh còn sống.

Họ đứng đó, dựa vào nhau mà mỉm cười. Tay Công Tước Quỷ nói:

“Quân vương của tôi … xem ra tôi không thể đi cùng ngài được nữa rồi … ngài hãy bảo trọng !”

Lời nói của Công Tước Quỷ khiến Autuna Vento khó hiểu, hắn nói như vậy là sao. Tức thì Autuna Vento quay đầu lại thì ngay lập tức hắn thấy cả thân thể mình nhẹ bẫng lên.

Công Tước Quỷ ném Autuna Vento lên trời cao. Autuna Vento ngạc nhiên đến mức hai đồng tử mắt hắn co lại.

“Phập !”

Lúc này Autuna Vento tung đôi cánh quỷ sau lưng mình ra, định bay xuống để cùng Công Tước Quỷ chiến đấu đến chết. Nhưng không, hắn cảm nhận được cái gì đó, sự hiện diện cổ xưa của một cá thể cực kì mạnh mẽ.

“Thập Diện – Chuyển Luân Vương ?”

Autuna Vento hô lên một tiếng, trên bầu trời, hắn thấy một người quen. Gã ta chính là một trong Thập Diện Vương của phương Đông. Tại sao ông ta lại ở đây ?

Phía xa chân trời một bóng hình đang cưỡi một ngọn mây màu đen lao về phía Autuna Vento với tốc độ kinh hoàng.

“Chuyển Luân Vương ? Ông đến đây làm gì ?”

Dưới mặt đất, một trong mười hai người anh em của Autuna Vento lao lên bầu trời hô lên một tiếng.

“Tránh ra ! Ta phải giết thằng này !”

Vị Chuyển Luân Vương kia bỗng nhiên tỏa ra áp lực, tạm thời áp chế kẻ đang bay lên trời kia. Ông ta bay thẳng qua mặt kẻ đó, lao thẳng đến Autuna Vento.

Chuyển Luân Vương truyền một dòng suy nghĩ vào trong đầu Autuna Vento:

“Đừng chống cự, nếu muốn sống hãy chuyển kiếp … tôi sẽ chuyển sinh linh hồn của cậu !”

Ban đầu nghe Chuyển Luân Vương đến đòi mạng mình, Autuna Vento cảm thấy hơi bất ngờ, ít nhiều hắn và ông ta cũng giao hảo với nhau, không có tư thù gì nặng nhọc. Ngoài mười hai anh chị em của hắn ra, chẳng có ai muốn lấy mạng hắn cả.

Cho đến khi dòng suy nghĩ đó chạm vào đầu Autuna Vento, hắn hiểu rồi. Là ông ta muốn đến cứu hắn, trước sau gì cũng chết. Autuna Vento cúi đầu xuống, hắn muốn xem xem Công Tước Quỷ thuộc hạ của hắn còn sống không.

“Phập … phập phập phập …”

Hơn chục thanh kiếm đang cắm vào người Công Tước Quỷ. Hắn ta lúc này cũng ngẩn đầu lên nhìn chủ nhân của mình lần cuối. Hắn truyền suy nghĩ vào trong đầu Autuna Vento:

“Quân Vương … ngài đừng chống cự. Chuyển Luân Vương là do Quỷ Vương nhờ tới, hãy chuyển khiếp và … hồi sinh lại chúng tôi !”

“Không !!!!!!!!!!!!!!!!!”

Autuna Vento nhìn vào cơ thể đang tan biến đi của Công Tước Quỷ, hắn hét lên một tiếng. Đúng lúc này Chuyển Luân Vương vừa tiếp cận được hắn, ông ta chạm vào đỉnh hắn nhẹ một cái.

Cả thế giới như quay cuồng trong mắt Autuna Vento. Linh hồn của hắn đang bị rút ra, Autuna Vento chống cực.

Vị Chuyển Luân Vương kia đầu đổ đầy mồ hôi, cố gắng truyền thông tin vào trong linh hồn Autuna Vento. “Kiếp sau của cậu sẽ nằm ở 7 thế giới … hãy đi tìm 7 phần hồn của mình, cậu sẽ hoàn toàn thức tỉnh … nghe tôi, hãy tiếp nhận chuyển sinh !!”

Trong tâm thức Autuna Vento giờ khắc này hiện lên một cánh cổng. Sau đó hắn quay sang hai bên, hắn thấy mỗi bên hắn là có ba người giống y hệt hắn. Tính luôn hắn là bảy người. Cả bảy Autuna Vento gật đầu với nhau, vài khắc sau cả bảy Autuna Vento bước vào trong cánh cửa kia.

Chuyển sinh được thực hiện.

Ngoài thực tế, lúc này cả thể xác lẫn linh hồn của Autuna Vento đang tan biến.

Cuộc chiến phía dưới sau khi Công Tước Quỷ chết cũng đã dừng lại, hàng triệu con quỷ đứng đó, ngẩng đầu lên chứng kiến sự ra đi của một hoàng tử thiên tài. Cả thân thể Autuna Vento đang dần tan biến chỉ chừa lại hai con mắt được gọi là ‘Hoàng Lam Kim Nhãn’ vẫn trôi lềnh bềnh trên không trung.

“Hoàng Lam Kim Nhãn không tan biến ?”

“Của tao …”

“Chết tiệt !”

Bỗng lúc này toàn thể hàng triệu con quỷ phía dưới như phát điên lên, chúng bay lên bầu trời tranh nhau đôi mắt xanh đang trôi lềnh bềnh kia. Thế là bất chợt một cuộc nội chiến xảy ra. Thậm chí đến cả mười hai anh chị em của Autuna Vento cũng lao lên để tranh giành đôi mắt, họ quên bén đi mất rằng Autuna Vento vừa mới chết.

Chuyển Luân Vương lúc này gần đôi mắt nhất. Ông ấy không đả động gì đến nó, mà trực tiếp bay thẳng lên trên trời, mở một cánh cổng thời không ra và đi vào đó.

………………….

“Sao ? Anh Vento chết rồi ?”

Trong một tòa lâu đài u ám, nơi đó có một người phụ nữ cực kì xinh đẹp. Đôi mắt biếc to tròn, đôi môi mỏng đỏ mọng, cùng làn da trắng buốt như da em bé và đường cong chữ S chết người.

Cô gái ấy khoác trên mình một chiếc đấm đen tuyệt đẹp. Mọi thứ đều đẹp chỉ trừ một việc, một chân của cô ấy bị khóa lại bởi một sợi xích dài.

“Tiểu thư … xin cô đừng quá thương xót …” – Một quỷ nhân xinh đẹp khác có làn da màu đỏ, mặc một trang phục người hầu đứng đó mang theo một nét đợm buồn khuyên can cô gái xinh đẹp mặc đầm màu đen kia.

“Thả tôi ra !”

Thay vì đau buồn như trong tưởng tượng của người hầu. Cô gái xinh đẹp kia nghiêm mặt lại, mở miệng yêu cầu người hầu của mình tháo xích cho mình.

Nhưng điều đó là không thể. Chẳng biết lý do vì sao mà cô gái này lại bị xích chân ở đây, gương mặt tuyệt sắc kia, tại sao lại bị nhốt ở đây. Chẳng ai biết điều đó, nhưng chắc chắn một điều rằng cô gái này rất yêu cái vị hoàng tử con trai thứ 13 của Quỷ Vương – Autuna Vento.

“Tôi không có chìa khóa thưa tiểu thư … Cô đừng manh động, tôi sẽ kiếm cách …”

Dường như cô nàng người hầu có làn da màu đỏ kia như hiểu được nỗi lòng của cô gái xinh đẹp bị xích chân. Cô ấy vừa nói, vừa hối hả chạy ra ngoài để kiếm chìa khóa. Tuy nhiên khi vừa đưa tay ra mở cánh cửa căn phòng.

Bất ngờ hàng chục con quỷ mặc quân phục đạp cửa xông vào.

“Nhị hoảng tử giá lâm !”

“Phập …”

Cô nàng người hầu đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng động phía sau, đồng thời lúc đó cô cảm nhận được một dòng nước ấm đặc sệt bắn trên lưng.

Quay đầu lại, cô nàng hầu hét lên một tiếng thất thanh, cô ta hoảng sợ đến mức đứng không vững. Bởi vì trong mắt cô ta lúc bấy giờ, không thấy tiểu tư của mình đâu cả, chỉ còn lại một cái chân trắng nõn đã bị chặt đứt.

“Xoảng …”

“Tiểu thư !!!!!!!!!!!!!!”

Nàng hầu thất kinh hô lên một tiếng. Cửa sổ căn phòng bị vỡ tung ra. Là cô gái xinh đẹp bị xích ban nãy, cô ta đã tự dùng tay chặt chân mình để thoát ra ngoài.

Sau khi lao ra cửa sổ, cô ấy tung cánh bay đi mất. Chẳng ai biết cô ấy bay đi đâu, về sau các con quỷ ở biên giới có đồn rằng, họ thấy một cô gái xinh đẹp, cụt một chân bay trên bầu trời của họ về phương Đông …

……………..

Lúc này tại phương Đông xa xôi ở Âm Giới. Sau cái chết của Autuna Vento hơn một tuần. Tại biệt phủ của một trong Thập Diện Diêm Vương cai quản cái chết của con người phương Đông.

Chuyển Luân Vương đang ngồi trong căn phòng của mình. Ở trước mặt ông ta xuất hiện một người phụ nữ quỷ phương Tây xinh đẹp. Cô gái ấy bị cụt một chân, tự lúc nào cái chân ấy đã đóng vảy lại, máu không còn chảy, nhưng nhìn vết thương có vẻ là mới đây.

Trong trí nhớ của Chuyển Luân Vương, cô gái này hình như là người tình của Autuna Vento … kẻ bằng hữu mà ông đã chuyển thai hoán khiếp cho hắn, che giấu hàng triệu con quỷ bằng chiêu trò của mình.

Vấn đề là tại sao người phụ nữ này lại xuất hiện ở đây ?

“Chuyển Luân Vương … xin ngày hãy cho tôi theo anh Vento …”

Cô gái xinh đẹp kia, giờ đây không còn xinh đẹp nữa. Gương mặt tiều tụy, thiếu sắc, người ngợm thì dơ bẩn.

“Xin lỗi … Cô là quỷ phương Tây, tôi không thể chuyển kiếp cho cô, hãy nhờ Quỷ Vương của cô đi …”

Chuyển Luân Vương trực tiếp từ chối. Ngày hôm qua ông đã cưỡng chế chuyển kiếp cho Autuna Vento nên bây giờ cơ thể còn hơi mệt. Vả lại Autuna Vento cũng không muốn người phụ nữ này chết theo mình.

“Tôi biết anh Vento chưa chết mà … là ngài, là ngài đã cứu anh ấy đúng không ? Tôi van xin ngài hãy cho tôi đi cùng anh ấy … nếu không tôi sẽ chết ở đây cho ngài xem, lúc đó gia đình tôi sẽ kéo đến đây hỏi tội ngài …”

Cái định lý gì đây ? Cô nàng kia vừa năn nỉ vừa đe dọa Chuyển Luân Vương tối cao như ông ư ? Tuy nhiên ngày hôm qua trên danh nghĩa ông đã giết chết con trai của Quỷ Vương chứ không phải là mười anh người anh em của hắn.

“Được rồi …”

……………..

Cũng giống như Autuna Vento, cô gái kia cũng yêu cầu bản thân được chia ra bảy phần hồn. Phân ra bảy thế giới cùng thế giới của Autuna Vento, cô ấy không muốn ở mỗi thế giới mà phần hồn của Autuna Vento bị cô đơn.

Và sau đó Thu Phong được coi là một trong bảy phần hồn chuyển thế của Autuna Vento.

Lục Nương thế giới thứ hai, hay Nhược Y ở thế giới thứ nhất được coi như là một trong bảy phần hồn chuyển thế của cô gái kia.

…………………………

7 thế giới được luân chuyển. Trong đó có một linh hồn nắm giữ toàn bộ tri thức và trí thông minh của Autuna Vento. Hắn ta tên Quốc Phong. Tuy nhiên dù là hắn hay 7 linh hồn thực thể khác vẫn không thể nào có lại kí ức nếu như không dung hợp lại với nhau và chọn ra một chủ thể.

Dù cả 7 là 1, nhưng cái này 7 luồng linh hồn, 7 ý thức khác nhau, 7 tính cách khác nhau. Có thiện, có ác, có dũng, có mưu, có cao cả cũng có ích kỷ, thậm chí có cả nhút nhát trong đó. Đáng ngại nhất là hai linh hồn mang theo cái ác và linh hồn mang theo sự ích kỷ.

Ai cũng muốn mình tồn tại là độc nhất, chẳng ai muốn mình trở thành một người khác. Kẻ yếu đuối có thể bị ức hiếp bởi kẻ ác, kẻ ích kỷ cũng có thể lợi dụng tay nhút nhát. Thiện – Dũng – Mưu – Cao Cả, Ác – Ích kỷ - Nhút Nhát.

Linh hồn nắm tri thức nhất từ Tam Giới Lục Cõi. Hắn ta mang tên Quốc Phong. Kẻ thiện Mang tên Thu Phong.

Lý ra thế giới vẫn vận hành theo cách của nó, nhưng chỉ vì sự xuất hiện của linh hồn lý ra không nên tồn tại khiến cho vệnh mệnh thế giới cũng như sự cân bằng của Tam Giới Lục Cõi biến mất. Xuất phát từ cuộc đấu tranh của các con trai Quỷ Vương, vì quyền năng, vì địa vị, những việc mà chúng làm không biết đến hậu quả sau này sẽ như thế nào.

Cái sự thay đổi đầu tiên chính là mạt thế. Đúng vậy, chính xác là mạt thế.

Vũ trụ số 17 nơi này, trái đất vẫn còn trong giai đoạn phát triển, khi mà nền khoa học đang trong thời kì cách mạng công nghiệp. Cũng chính vì thế, hàng trăm ngàn thí nghiệm được thực hiện trong cái thời đại quái quỷ đó.

Đến khi một trong bảy linh hồn của Autuna Vento trọng sinh tại vũ trụ đó. Sinh ra một đứa bé có khả năng gần như bất tử, vốn thế giới này không tồn tại dị năng, chỉ tồn tại Võ Năng Giả. Nhưng Võ Năng Giả cũng chỉ tồn tại ở phương Đông là chính, ở phương Tây người ta gọi Võ Năng Giả là phù thủy, phù thủy cùng với những kẻ khoa học điên liên tục làm thí nghiệm man rợ lên con người.

Đứa trẻ mà linh hồn Autuna Vento trọng sinh vào, thằng bé sinh ra ở một làng mạc phương Tây bởi một gia đình người Việt đi thám hiểm gần đó rồi bị mắc kẹt không thể về nước, họ sống cùng ngôi làng với người bản địa và hạ sinh một đứa bé mang tên Nhất Phong.

Nhất Phong từ khi sinh ra tất cả đều bình thường, duy nhất chỉ có việc nó là người phương Đông, người Châu Á nên có đôi phần khác với bạn bè cùng trang lứa. Chuyện sẽ chẳng có gì, cho đến một ngày Nhất Phong vô tình nhặt về một con chim bị chết khô.

Thằng bé tiếc thương cho con chim ấy nên đem về nhà hỏi ý kiến của mẹ mình. Bỗng dưng con chim đã bị chết khô trên tay Nhất Phong bắt đầu cử động. Những cử động nhỏ nhẹ, rồi dần dần con chim đứng dậy rồi cất cánh bay khỏi lòng bàn tay của Nhất Phong khiến cho mẹ của Nhất Phong hoảng hồn.

Và đó chỉ mới là dấu hiệu, họ chẳng thể nào lý giải được cái chuyện mà mình chưa bao giờ thấy cũng như chứng kiến đó. Họ không nghĩ gì nhiều về hiện tượng lạ đó nữa.

Nhưng càng ngày Nhất Phong càng gặp nhiều xác động vật chết, khi thằng bé lại gần sờ vào chúng, sau đó bỏ đi. Bất cứ một con động vật nào được chính bàn tay của Nhất Phong chạm vào đều sống trở lại dưới dạng xác sống. Tuy nhiên chỉ một khoảng thời gian chúng lại ngừng hoạt động và tiếp tục thối rửa.

Chuyện lên đến đỉnh điểm khiến người khác biết đến năng lực này của Nhất Phong chính là vào một hôm cậu cùng đám bạn của mình trốn vào trong rừng chơi cùng những đứa trẻ trong làng.

Dù đi chơi chung với đám trẻ cùng trang lứa là vậy, nhưng vì chủng tộc, vì màu da mà Nhất Phong luôn bị bạn bè ăn hiếp. Chúng bày nhau rằng sẽ dụ dỗ Nhất Phong vào sâu trong rừng rồi bỏ mặc thằng bé ở trong đó.

…….

“Này mọi người ơi … mọi người đi đâu hết rồi ?”

Lúc này đã nửa tiếng trôi qua, Nhất Phong liên tục chạy loạn trong rừng để tìm bạn bè của mình. Mà chẳng hề thấy bất cứ một ai.

Họ rủ nó chơi trò trốn tìm, họ đi trốn và nó đi tìm, nhưng trốn làm sao nó tìm đã nửa tiếng đồng hồ rồi vẫn không thấy.

Nhất Phong bây giờ chỉ mới 10 tuổi. Một đứa bé cao chỉ tầm 1m30, làn da ngăm ngăm, cặp mắt một mí, dáng người gầy gò đang chạy trong cánh rừng tràn ngập tuyết.

Thờ gian giờ đây đã là 4h30 chiều. Trời cũng đã sập tối do những ngọn mây trên bầu trời kéo đến. Tuyết bắt đầu rơi xuống, cơ thể Nhất Phong lạnh lẽo lê lết trong khu rừng tuyết.

Cái áo khoác lông của nó, nó đã nhường cho một bạn nữ ở trong làng mất rồi. Chỉ vì bạn ấy nghèo, không có áo để mặc. Cho nên vừa rồi khi chơi trốn tìm Nhất Phong đã đưa cái áo khoác bố mẹ mua cho mình để cho đứa bé kia.

Và rồi, cả đứa bé đó, cả bạn bè của nó đều đã bỏ rơi nó trong cánh rừng này.

“Mọi người ơi … mọi người đâu rồi … tớ không biết đường ra … Hừ hừ …”

Nhất Phong vừa đi vừa hô lên, mong tìm được một ai đó nghe thấy giọng mình.

Khói toát ra từ mũi và miệng Nhất Phong liên tục. Đầu thằng bé tự lúc nào đã bị phủi trắng bởi tuyết. Tuyết rơi ngày càng dày. Nếu là người bình thường chắc có lẽ đã bất tỉnh vì lạnh, nhưng Nhất Phong chẳng hiểu sao nó vẫn có thể trụ được.

Tuy rằng rất lạnh, rất mệt mỏi, nhưng nó vẫn cứ đi, cứ đi mãi. Mà nó không biết rằng nó không hề đi ra ngoài rừng, mà càng đi càng tiến sâu vào trong rừng.

Nhất Phong có một biệt tài đó là lạc đường. Thằng bé mù đường, nhiều khi đường trong làng rất nhỏ, rất đơn giản. Đã sinh ra tại ngôi làng và sống đến 10 năm trời mà Nhất Phong vẫn còn có thể lạc được trong chính ngôi làng của mình.

Bên ngoài cánh rừng lúc này, nơi đó có hơn chục đứa trẻ phương Tây, mắt xanh, da trắng, mũi đỏ hồng vì lạnh.

“Sao chưa thấy Phong ra nữa … mọi người, chúng ta nên vào tìm cậu ấy thôi. Chọc cậu ấy như vậy là đủ rồi …”

Đám trẻ đang lăn lộn trên mặt đất mà nghịch tuyết ngoài bìa rừng thì bỗng nhiên một bé gái trông có vẻ lấm lem bỗng lên tiếng.

Thấy thế vài đứa trẻ ngừng nô đùa lại, nhìn cô bé đó với ánh mắt khó chịu và nói :

“Mày lo cho cái thằng hạ đẳng đó làm gì hả con nhà nghèo ? Có giỏi thì đi tìm nó đi ! Nếu không phải nhà nó có chút tiền tụi tao cũng không thèm chơi với nó đâu. Còn mày chẳng qua chỉ là một con nghèo nàn còn dám lên tiếng ?”

“Nhưng trời sắp tối rồi … cậu ấy lại hay lạc đường, chúng ta …”

“Nếu mày muốn thì đi mà tìm nó, nó cho mày cái áo khoác mà ? Thôi trễ giờ rồi tụi tao phải về nhà. Không ra được thì ba mẹ nó đi tìm nó thôi !”

Dứt lời mấy đứa trẻ kia cũng đứng dậy, phủi tuyết dưới mông xuống rời khỏi. Thế giới này là vậy, nạn phân biệt chủng tộc vẫn còn đó. Thế chiến cũng vừa xảy ra xong, không chỉ người da đen, thậm chí da vàng được cho là Đông Á bệnh phu cũng bị khinh thường. Dù trong làng mạc nghèo nàn này.

Nếu không phải bố mẹ của Nhất Phong có chút của cải, vàng bạc châu báu thì cũng chẳng thể sống ở đây đâu. Chẳng qua họ sống nơi này tạm bợ mười năm trời, để ngày nào đó có thể tìm cách rời khỏi và về nước của mình.

Chỉ khổ cho Nhất Phong, còn bé mà phải sống trong ánh mắt miệt thị của mọi người. Nhưng dường như Nhất Phong lại chẳng quan tâm điều đó, thằng bé luôn luôn nhiệt tình giúp đỡ mọi người mà chẳng màn đến việc người ta có trả ơn, hay hại mình hay không.

Cô bé nhà nghèo kia, chứng kiến những đứa trẻ kia đi mất. Cô bé khẽ cắn cào môi dưới của mình, tay run lên bần bật vì không biết phải làm như thế nào.

Nếu cô đi vào trong rừng tim Nhất Phong, chắc chắn sẽ bị đám trẻ kia nghỉ chơi. Nhưng Nhất Phong lại giúp đỡ cô rất nhiều, cô không thể để một người bạn tốt như vậy ở trong rừng. Lỡ may cậu ấy gặp chuyện không may thì sao ?

Chỉ vì màu da mà mọi người lại đối xử với Nhất Phong như một thằng hủi bệnh hoạn. Đó giờ Nhất Phong toàn bị ăn hiếp, bắt nạt nhưng không lúc nào là cậu ấy quan tâm đến điều đó. Chỉ cần bạn bè mình được vui, những việc thiệt về bản thân Nhất Phong luôn nhận hết vào người mình.

Và rồi để giờ Nhất Phong phải lang thang một mình trong rừng.

Lúc này, cô bé ấy dường như đưa ra một quyết định gì đó. Cô bé lập tức quay đầu hướng vào trong rừng tìm kiếm Nhất Phong. Vừa chạy cô bé vừa sợ hãi.

Sợ lắm chứ, sợ cái cảnh trời tối rồi mà vẫn còn phải ở trong rừng rú nguy hiểm. Lúc này trời sang đông, những hung thú ăn thịt như Hổ hay men theo cánh rừng mà kiếm ăn ở bên ngoài.

“Mọi người ơi mình bị lạc đường … mọi người đừng bỏ mình lại đây … xin mọi người … Hức …”

Trong khu rừng tràn ngập tuyết ấy, Nhất Phong lê lết đôi chân của mình kéo dài trên nền tuyết, tạo thành những rãnh sâu. Chẳng mấy chốc sau rãnh sâu do dấu chân của Nhất Phong bị vùi lấy bởi cơn mưa tuyết.

Cứ thế, Nhất Phong vừa lạnh lẽo, vừa sợ hãi, vừa cô đơn bước đi một cách vô định.

“Bịch !!”

Bỗng nhiên chân của Nhất Phong đụng trúng phải một vật gì đó nằm sâu dưới lớp tuyết. Vật đó mềm mềm, còn có chút hơi ấm nữa, cổ chân của Nhất Phong cảm nhận được sự ấm áp đó.

Thấy lạ Nhất Phong bèn cúi người xuống phủi đi lớp tuyết dày phía trên. Một bộ lông trắng như tuyết có vài đường kẻ sọc hiện ra trước mắt.

“Màu lông của con vật này sao lạ quá ?”

Đôi mắt của Nhất Phong sáng lên, nó thấy một bộ lông trắng tuyệt đẹp trộn lẫn dưới màu trắng tinh khôi của tuyết. Thậm chí cơ thể nó còn đang nhấp nhô lên xuống như đang thở. Thấy thế Nhất Phương liền nhào người xuống phủi sạch toàn bộ lớp tuyết ra.

Thân hình của một con hổ trắng hiện ra trước mắt Nhất Phong. Con hổ to lớn ấy, mang màu lông tuyệt đẹp trắng như nhung, kèm theo những vằn đen bao bọc quanh khắp từ đầu đến đuôi.

Con hổ này dường như đang hấp hối, nó sắp sửa chết rồi. Dường như nó còn chẳng bận tâm đến Nhất Phong nữa.

Nhất Phong không hề biết đây là con hổ, bởi nó chưa bao giờ thấy hổ cả. Nhưng trông nó có vẻ giống con mèo rừng ở nhà hay nuôi.

“Mày lạnh lắm hả … tao cũng lạnh lắm. Tao ôm mày được không ?”

Cơ thể của Nhất Phong bây giờ trở nên tím tái vì lạnh. Còn con hổ này tuy hấp hối gần chết, nhưng cơ thể nó vẫn còn rất ấm, ấm hơn cả thân thể của Nhất Phong nữa.

Con hổ gần đến cuối đời của mình, nó chẳng biết vì sao lại thành ra như vậy. Nó nhìn thấy Nhất Phong , nhìn thấy một con người nhỏ bé lại gần mình, nó chẳng còn tí sức nào để vùng dậy tấn công hay làm bất cứ thứ gì. Nó nằm đó, thở hổn hển, đôi mắt của nó nhìn chăm chăm vào Nhất Phong rồi thôi.

Mặc kệ đúng sai, mặc kệ đây là sinh vật khó hiểu nào đó. Nhất Phong thả mình xuống cơ thể to lớn kia của con hổ. Thằng bé bắt đầu lăn lăn xuống bụng của con hổ, nhấc cái chi trước to còn hơn bản mặt Nhất Phong lên và ôm lấy nó.

Cứ thế, một người một hổ nằm ôm nhau giữa cánh rừng tuyết. Dẫu thế cơ thể của Nhất Phong vẫn không ngừng run lên, thằng bé dường như sắp đến Cõi chết cùng với con hổ to lớn kia.

“Phì ~~~”

Lúc này con hổ thở ra một hơi dài rồi dừng hẳn.

Nó đã trút hơi thở cuối cùng của mình, và đã ra đi rồi. Cơ thể nó còn một chút hơi ấm cuối cùng sưởi ấm lấy cơ thể bé nhỏ kia của Nhất Phong.

Nhất Phong không biết điều đó, thằng bé tự lúc nào đã ngất xỉu vì cái lạnh.

Trời đã chuyển tối, chẳng còn một chút ánh sáng nào trong cánh rừng tăm tối ấy nữa.

Đứa bé gái vào rừng tìm kiếm Nhất Phong cuối cùng sau cả tiếng đồng hồ vẫn không tìm ra được tung tích của Nhất Phong. Tuyết rơi quá dày che lấp đi toàn bộ dấu chân của Nhất Phong trước đó.

Cô bé cũng tuyệt vọng, sợ hãi, tìm cách trở ra khỏi rừng. Đúng lúc này cô bé thấy vài ngọn đuốc lấp ló ở phía xa.

“Phong … con ở đâu …”

“Violet con ơi !!!!!!”

Vài tiếng gọi lớn vang vọng cả cánh rừng yên tĩnh.

Là bố mẹ của cô bé và bố mẹ của Nhất Phong đến tìm.

Thấy thế Violet hô lên thất thanh:

“Con ở đây !!! Con ở đây !!!!!!!”

….

Tiếng kêu của Violet dẫn dắt những người tìm kiếm chạy về phía này.

Người chạy đến trước chính là hai ông bố, một ông bố của Violet và một ông bố của Nhất Phong.

“Violet con !!!”

Ông bố của Violet bổ nhoài đến ôm chầm lấy con gái mình. Đúng như những gì mấy đứa trẻ kia nói, nhà của Violet rất nghèo, ông bố của cô bé thậm chí còn không có một cái áo khoác đàng hoàng để mặc. Nó rất nát tùm lum.

Còn nhà của Nhất Phong thì khác, bố của Nhất Phong cũng chính là người mang gương mặt Nhất Phương. Một gương mặt già dặn, lạnh lùng khi thấy đứa bé gái kia mặc áo khoác lông thú của con trai mình, nhưng tuyệt nhiên lại chẳng thấy đứa con trai của mình đâu.

“Violet ! Phong đâu cháu ?”

Nhất Phương lạnh lùng lên tiếng.

Dù là người phương Đông đi chăng nữa, nhưng Nhất Phương chính là Nhất Phương, ông chưa bao giờ phải chịu thiệt dưới người khác. Con trai ông bị những đứa trẻ khác ức hiếp như thế nào ông biết, nhưng ông để cho nó trải nghiệm, con trai của ông mạnh mẽ đến mức có nhiều khi u đầu chảy máu mà về nhà chẳng than lấy một tiếng.

Ấy vậy mấy đứa trẻ kia rủ nó đi chơi kiểu gì lại bỏ nó và Violet trong rừng.

Nghe Nhất Phương hỏi thế, gương mặt của Violet trở nên căng thẳng, giọng nói run run mà nói ra vụ việc những đứa trẻ kia cố tình để Nhất Phong lại trong rừng. Họ không chịu tìm kiếm Nhất Phong thay vào đó, cô bé một mình vào trong rừng này tìm kiếm Nhất Phong suốt cả tiếng đồng hồ qua đến khi trời tối vẫn không thấy tung tích của Nhất Phong đâu cả.

“Bịch bịch bịch …”

Lúc này vài tiếng chân vang lên khi Violet vừa kết thúc lời nói của mình. Gương mặt của Nhất Phương âm trầm nhìn mấy người ở phía sau, ngoại trừ vợ hắn và mẹ của Violet ra, Nhất Phương chỉ muốn giết sạch mấy người này.

“Ta mắt nhắm mắt mở để cho lũ trẻ vui đùa, có vẻ như chúng đang cố tình hại chết con trai của ta. Thiết nghĩ bậc làm cha mẹ như các ngươi nên chịu trách nhiệm cho hành động đó!”

Mấy người vừa tới chính là người dân trong ngôi làng, họ gấp rút điều người tìm kiếm Nhất Phong con trai của kẻ ngoại quốc Nhất Phương kia.

Thấy sát khí trong lời nói của Nhất Phương khiến cho những người dân kia cảm thấy lạnh tóc gáy, dù bây giờ trời đã lạnh lắm rồi, họ cảm thấy lời nói của Nhất Phương còn lạnh hơn cả như vậy.

Một người thấy thế vội vàng xua tay nói:

“Không ! Không … chỉ là lũ trẻ không hiểu chuyện … anh đừng trách chúng nó. Anh hãy cho chúng tôi thời gian, chúng tôi giúp anh tìm con trai của anh !”

Con mắt phải của Nhất Phương giật giật lên đem đến điều chẳng lành. Nhất Phương nở một nụ cười lạnh lẽo với những người trước mặt mình:

“Ta giúp các ngươi đánh đuổi lũ kỵ sĩ hoàng gia. Và đây là cách các ngươi đối xử với con trai của chúng ta … lũ người tự cho mình là thượng đẳng, các ngươi chẳng khác nào một đám rác rưởi trong mắt ta !!”

Dứt lời Nhất Phương ném ngọn đuốc xuống dưới mặt đất. Thân hình Nhất Phương chớp nhoáng lao đến túm lấy cổ kẻ vừa nói chuyện với mình và nhấc bổng hắn lên không trung.

“Xì xì …”

Ngọn đuối rơi xuống mặt tuyết dày cộm vang lên những tiếng xì xèo rồi bị tuyết dập tắt. Trong màn đêm, Nhất Phương như ác quỷ hiện thân vặn gãy cổ từng người từng người một.

Vài giây sau, hàng chục người ngã xuống vùi mình trong tuyết.

Bố mẹ của Violet chạy lại ôm con gái mình mà run lên lẩy bẩy. Tất cả những người kia đều bị giết sạch, không có sức chống cự, không có thời gian chạy trốn.

Mẹ của Nhất Phong đi đến bên cạnh Nhất Phương chồng mình. Bà và Nhất Phương im lặng tiến vào trong rừng sâu để tiếp tục tìm kiếm con trai.

“Bố … sao bố của Phong lại làm vậy, con sợ quá …”

Giọng Violet run lên cầm cập, đôi mắt ứa nước nhìn bố của mình mà hỏi.

“Họ đáng bị như vậy … cũng may con trai của người đó quý con, con cũng không ghét cậu ta … nếu không nhà mình có thể cũng chết rồi …”

Nói đến đây bố của Violet quay sang nhìn vợ mình, cả hai cùng nhau gật đầu rồi cùng nhau đưa Violet ra khỏi rừng.

Trong đêm hôm đó, gia đình của Violet dọn ra khỏi làng mà chẳng ai hay biết.

Cũng chính vì thế họ thoát được một kiếp tử vong.

Nhưng đại họa thật sự không đến từ Nhất Phương, bởi Nhất Phương chỉ giết những người cần giết, ông không giết loạn. Thậm chí những đứa trẻ đưa con trai ông vào tuyệt cảnh ông cũng không động đến, trách là trách bố mẹ của chúng, thì Nhất Phương đã giết sạch bố mẹ của chúng.

Đại họa bây giờ mới bắt đầu.

Sâu thẳm trong cánh rừng tối tăm, Nhất Phong ngất lịm bên cái xác của con hổ trắng đã chết tự bao giờ.

Con hổ đích thị đã chết, không còn thở, tim cũng chẳng còn đập, thậm chí cơ thể nó đã trở nên lạnh như băng rồi. Nhưng chính vì vậy, lúc này, bỗng nhiên cơ thể của con hổ bắt đầu cử động.

Nó cựa quậy một hồi, đôi mắt vốn trưng trưng ra vì cái lạnh bỗng nhiên cử động. Tuy nhiên đôi mắt của nó không có hồn. Nó bắt đầu bò lồm cộm dậy, nhìn Nhất Phong ở dưới chân mình, con hổ ấy khẽ ngậm ấy cái áo của Nhất Phong rồi xách thằng bé đi như xách một món đồ vậy.

Sau đó con hổ di chuyển, miệng nó ngậm Nhất Phong, chân vẫn cứ đi. Hồi lâu sau, con hổ tiến vào trong một cái hang, vốn cái hang này chính là hang động của nó, bên trong đó nồng nạch mùi tanh hôi từ xác động vật bị nó ăn thịt, những mẩu xương thậm chí còn nhuộm máu bị đông lạnh lại.

Con hổ tha Nhất Phong lến một góc sâu nhất của hang động, sau đó con hổ nhẹ nhàng đặt Nhất Phong xuống dưới nền đất như thể sợ thằng bé sẽ thức giấc vậy.

Dù rằng hang động rất hôi thối, nhưng còn đỡ hơn là phải chôn vùi ngoài băng tuyết lạnh lẽo kia. Nhiệt độ trên cơ thể của Nhất Phong qua hồi lâu bắt đầu ổn định trở lại, con hổ tuy nó sống nhưng lại không sống. Cơ thể nó vẫn lạnh ngắt, nó nằm gần Nhất Phong như thể đang canh chừng cho Nhất Phong vậy.

Một hồi sau, trong ký ức của Nhất Phong vang lên cảnh tượng những đứa trẻ bỏ rơi nó ở trong này. Ký ức đó truyền thẳng vào trong bộ não của con hổ trắng theo một cách thức nào đó, con hổ như cảm nhận được sự tuyệt vọng, sự bức bối của Nhất Phong.

Nó bắt đầu trở nên hung dữ. Gương mặt cứng đơ của nó nhe răng ra, trong đầu con hổ bây giờ chỉ hiện lên một chữ, đó là chữ “Giết !”

Nó đứng dậy, nó lại gần Nhất Phong dùng mũi ngửi ngửi cơ thể của Nhất Phong thêm một lần nữa để xác định rằng Nhất Phong đã qua cơn nguy kịch. Sau đó con hổ bỏ Nhất Phong ở lại trong hang động, một mình nó bước ra khỏi hang.

“Gừ …”

Con hổ quay đầu lại nhìn thân thể bé nhỏ của Nhất Phong trong hang động thêm một lần nữa. Cuối cùng nó quyết định bỏ đi, lao vào trong cánh rừng bạt ngàn. Hướng nó đi, chính là đi ra khỏi cánh rừng. Nơi mà nó chưa bao giờ đặt chân đến chỉ vì con người sống ở ngoài kia có thể đe dọa đến nó.

Giờ đây con hổ chẳng còn cố kị gì nữa. Bởi vì nó đã chết rồi, nó chỉ là một xác sống được giữ lại linh hồn, ký ức và sự trung thành đến kẻ hồi sinh nó. Nhất Phong chính là chủ nhân của nó.

Cánh rừng bạt ngàn, một thân ảnh to lớn của loài dã thú bốn chân, nó chính là chúa tể sơn lâm. Chúa tể của cánh rừng này, sinh thời nó là cơn ác mộng cho tất cả sinh vật sống trong khu rừng. Chết đi nó trở thành cơn ác mộng cho thế giới này theo một cách nào đó.

Ngôi làng cách cánh rừng khoảng vài trăm mét, lúc bấy giờ một thân hình trắng như tuyết, đi bằng bốn chân, kèm theo gương mặt dữ tợn.

Con hổ trắng, bộ lông trắng mướt của nó đọng lại vài ba hạt bông tuyết. Nó đứng trước bìa rừng đã lâu, nó vừa chạy ngang qua mấy cái xác người ban nãy, nhưng nó lại chẳng hề thèm thuồng một chút mùi vị nào cả.

Bởi giờ đây, ánh mắt vô hồn của nó như được trao cho sinh mệnh khi mà ký ức của Nhất Phong hòa quyện vào ký ức của nó.

Con hổ trắng bắt đầu di chuyển, nó lao thẳng vào trong ngôi làng, nơi mà người già, trẻ em, người lớn đang tất bật nấu bữa tối cho riêng họ. Họ không hề biết rằng có con hổ to lớn đang đến đòi mạng họ.

Có vài đứa trẻ vẫn còn ham vui rong chơi bên trong làng, người lớn tất bật nấu cơm và nghỉ ngơi. Lúc này đám trẻ vẫn còn hả hê vì người lớn đang tìm kiếm cái thằng da màu bị lạc trong rừng kia.

“Mày nói xem, sao bố mẹ cứ phải theo cái ông da vàng kia vào trong rừng kiếm thằng Phong làm gì ? Chả lẽ người da trắng chúng ta lại phải hầu hạ cái gia đình đó sao ? Ha ha ha ha …”

Đứa bé này chính là đứa bé bỏ mặc Violet tiến vào trong rừng tìm kiếm Nhất Phong một mình.

Nó cười lên hả hê vì người khác gặp nạn. Đúng là con nít không biết không có tội, nhưng do cách giáo dục của người lớn khiến cho chúng có nhận thức sai lầm về hành vi của mình.

“Này tụi mày sao vậy ? Sao đứng đơ mặt ra hết vậy ?”

Đứa bé kia đang khoái chí bỗng thấy mấy đứa bạn của mình không ăn theo mà thay vào đó yên lặng. Khiến nó khó hiểu nên bèn hỏi một câu.

Lúc này đứa trẻ ở xa nhất, nó đưa một con tay lên run run mà chỉ về phía sau lưng của đứa trẻ vừa nói kia:

“Sau … sau … sau lưng ….”

“Hả ?”

Đứa trẻ cười khoái trí hả lên một tiếng rồi quay lại phía sau mình, đập vào mắt nó là nguyên cái bộ hàm khổng lồ của con hổ đang đớp đến.

“Gào !!!!!!!!”

“Phập !!!!”

“Á á á á á á á á á á á !!!!!!!!!!!!”

Một phát đớp trọn cái đầu của đứa bé kia vào trong mồm mình. Con hổ nhai cái đầu của đứa trẻ đó rôm rốm rồi nuốt xuống dưới bụng.

Nó mặc kệ cho mấy đứa trẻ kia hét toáng lên mà chạy. Nó đứng đó, cơ thể bắt đầu trùng xuống lấy đà.

“Rầm rầm rầm …”

“Chuyện gì vậy ?”

Vài người dân gần đó nghe thấy tiếng thét của trẻ nhỏ, họ liền bật cửa ra thấy một con hổ khổng lồ đang dí theo đám trẻ, lập tức những người đó đóng chặt cửa lại. Mệnh ai nấy lo.

Và cuộc săn bắt đầu. Tốc độ của mấy đứa trẻ sao có thể bằng một con hổ trưởng thành và to lớn được. Chẳng mấy chốc, khắp cái làng này, hơn chục đứa trẻ bị nhai mất đầu.

Chưa dừng lại ở đó, người dân bắt đầu sợ hãi trốn ở trong nhà. Có vài người dũng cảm hơn, họ dùng vũ khí làm nông chống trả lại con hổ. Nhưng vô ích, dù là lửa, hay vũ khí, đâm vào con hổ hay hù dọa nó cũng bất thành.

Căn bản khi một ngọn giáo đâm vào người nó, nó vẫn cứ di chuyể, ngọn giáo tuột ra, cơ thể của nó lành lại như cũ.

Vài tiếng trôi qua, con hổ, một thân một mình tàn sát cả một ngôi làng lên đến vài ngàn người. Không chừa một ai, chẳng ai trốn trong nhà mà sống sót. Chẳng ai có thể chạy ra khỏi ngôi làng được quá xa khi bị nó săn đuổi.

Tất cả không còn một ai sống cả.

Bộ lông trắng như tuyết của con hổ nay nhuộm một màu máu đỏ tươi, đang dần bị đông lạnh lại bởi thời tiết lạnh giá khắc nghiệt này.

Cả tiếng đông hồ liên tục tấn công người khác, liên tục nhận các vết thương chí mạng. Nhưng dường như nó chẳng mệt mỏi một chút nào. Nó ngồi đó, ngồi ở bìa rừng, quan sát hai bóng hình đang bế một đứa bé trên tay.

Nó biết hai người kia là ai, chính là bố mẹ của chủ nhân nó, nó thấy chủ nhân mình nằm trong vòng tay của họ. Nó cũng không tấn công họ. Thay vào đó nó chỉ gầm nhẹ một tiếng rồi tiến về phía của họ.

“Con nghiệt súc này giết sạch cả ngôi làng à ?”

Nhất Phương lên tiếng với vợ mình ở bên cạnh, ông ta dường như chẳng hề sợ hãi hay cố kỵ gì con hổ đang tiến về phía mình.

“Anh ! Đừng tấn công nó … dường như con hổ này chết rồi … nó không còn sống nữa ! Nhìn cái cách cử động không tự nhiên của nó đi !”

Vợ Nhất Phương bên cạnh lên tiếng can ngăn chồng mình.

Tất nhiên Nhất Phương nhìn ra điều đó, ông khẽ gật đầu đáp lại:

“Thằng con mình có năng lực kì lạ quá … chắc mình đưa nó vào trong rừng sống thôi. Tránh ánh mắt dòm ngó của người khác !”

“Em cũng nghĩ vậy !.”

…………………………..

Và đó là sự xuất hiện của kẻ mang tên Nhất Phong. Hắn ta là ác hay thiện, là cao cả hay ích kỷ, chẳng thể nào biết được sau khi hắn trải qua biết bao nhiêu biến cố đó. Nhưng có một điều chắc chắn rằng, hắn mang trong mình một trong bảy quyền năng của Autuna Vento tái thế.

.................................................

Nguyễn Quốc Phong.

Sinh ra vào thuở đầu đời trong một gia đình có ông bố quyền lực nhất miền Nam – Nhất Phương. Từ lúc 1 tuổi, Quốc Phong đã có thể đánh vần được từ vựng và đọc trôi chảy trước khi hiểu được chúng vào năm 4 tuổi.

Trước đó Quốc Phong đã có thể sử dụng đũa một cách thành thạo vào thời điểm 10 tháng tuổi, một kỹ năng mà không phải bất cứ đứa trẻ nào cũng có thể làm được vào độ tuổi đó.

Nhận thấy sự thông minh tuyệt đỉnh của con trai mình, Nhất Phương lập tức thuê rất nhiều giáo sư tiến sĩ giỏi về khoản dạy dỗ những đứa trẻ thiên tài về dạy cho con trai mình. Tuy nhiên bất cứ ai trong số họ đều phải giữ sự bí mật này không được tiết lộ ra bên ngoài cho đến khi Quốc Phong đủ 18 tuổi để nó có thể quyết định cuộc sống của riêng nó.

Vào năm 2 tuổi, trong khi các đứa trẻ khác đang bập bẹ nói được vài ba câu như gọi bố gọi mẹ thì Quốc Phong giờ đây đã có thể đọc được báo, đọc sách đồng thời không ngừng trao dồi kiến thức về ngôn ngữ. Bao gồm các thứ tiếng của Amecanda, Liên Xô, Nguyệt Quốc, Hoa Lương, các tiếng La Tinh, Hy Lạp, thậm chí là cả tiếng Phạn dạng ngôn ngữ rất khó đọc và viết.

7 tuổi Quốc Phong theo một trường học ngữ pháp, và chỉ mất hơn 1 năm Quốc Phong được chuyển thẳng lên cấp phổ thông vì trình độ của mình.

Theo lời của một trong số những người dạy học tại gia cho Quốc Phong, Quốc Phong từng kiếm tra IQ và kết quả IQ của Quốc Phong rơi vào khoảng 220 – 250. Trong khi chỉ số IQ vào 145 đã được nhận định là thiên tài.

Thời điểm đó Quốc Phong càng lúc càng được chú ý nhiều hơn. Mặc dù Nhất Phương đã ngăn chặn các nguồn thông tin tuồn ra ngoài, nhưng vẫn có người biết được do cậu bé đi học ở trường công.

Dần dà quân đội biết đến Quốc Phong. Trước đó Quốc Phong lại có sở thích sâu đậm về lịch sử hình thành của loài người, từ đó cậu bắt đầu hứng thú tới các trận chiến tranh, cách bày binh bố trận xuyên suốt của những quốc gia trên thế giới. Dù nước lớn hay nhỏ, với quyền lực của bố già mình, Quốc Phong sở hữu được những quyển sách lịch sử đầy đủ nhất trên thế giới vào năm 10 tuổi.

Không may cho Quốc Phong, hay chính xác là bố già hắn, sự tìm hiểu về lịch sử của Quốc Phong lọt vào mắt xanh của một vị đại tướng lâm thời khi ấy – Minh Quân. Chính xác là Minh Quân để để ý tới Quốc Phong trong cái lần đầu tiên mà thằng bé thể hiện ra bài test IQ của mình.

Bằng một cách nào đó, Minh Quân có được thông tin ấy. Ông hết sức hỗ trợ Quốc Phong về mặt tài liệu lịch sử, dù cho có tiết lộ bí mật quân sự đi chăng nữa ông vẫn làm điều đó với đứa trẻ chưa đến tuổi nhập ngũ kia. Đào tạo hạt giống cho riêng mình, quốc gia Xích Quỷ là một cường quốc, một kẻ có IQ cao như Quốc Phong không thể nào bị rỉ ra bên ngoài được. Mặc dù lúc bấy giờ các tầng lớp cao tầng đều biết đến Quốc Phong nhưng bên nước ngoài họ không hề hay biết điều đó để đảm bảo rằng quốc gia không bị rò rỉ chất xám.

Vào năm 11 tuổi, Quốc Phong chỉ mất đúng một năm ròng để nhớ sạch toàn bộ những quyển sách lịch sử mà mình đọc. Thậm chí cả cách bày binh bố trận, từ kẻ yếu cho đến kẻ mạnh đều được Quốc Phong ghi nhớ trong đầu. Nhưng như thế chưa đủ.

Minh Quân có tạo ra một phần mềm gọi là đánh trận ảo, mức độ cực kì khó khi mà phải tính đường đi nước bước của cả hàng triệu quân nhân, từ sĩ khí, quân lương, quân y, hậu cần và tiên phong như thế nào đều phải có những đường đi nước bước cực kì quan trọng.

Và hiển nhiên chưa một màn nào làm khó Quốc Phong cả, cái trò đó sáng chế cho riêng cậu, thậm chí đến cả người tạo ra trò chơi như Minh Quân cũng không thể phá đảo nổi cái trò chơi đó.

Năm 12 tuổi, Minh Quân có đề cử với tổng thống đương thời, tất nhiên không phải là tổng thống Phạm Phùng rồi. Ông ấy đề cử đặc cách cho Quốc Phong vào trong quân đội, nhưng lại không được cho phép bởi vì Quốc Phong chưa trưởng thành, dù có là thiên tài đi chăng nữa thì về mặt tâm lý vẫn chưa đủ cho Quốc Phong.

Lúc này Quốc Phong đã vượt quá trình độ phổ thông, sau khi bị từ chối bởi chính phủ dù là dưới sự đề của của đại tướng đương thời Minh Quân. Quốc Phong đã theo học lại một trường đại học lịch sử và khảo cổ lớn nhất đất nước.

Từ đây hắn càng tìm hiểu sâu hơn về lịch sử, bí mật thế giới. Với chỉ số thông minh của mình, chỉa khoảng nửa năm học tập, Quốc Phong thậm chí còn phải dạy ngược lại các giáo sư. Tiền đề là một gia đình lắm tài nhiều của, Quốc Phong được phép đi tham gia những chuyến khảo cổ học trên thế giới, với chi phí đắt đỏ.

Bí mật thế giới được vén lên trong sự tưởng tượng trí óc của Quốc Phong.

Có một điều bí mật mà Quốc Phong không hề công khai ra với mọi người, đó chính là năm 14 tuổi hắn đã nung nấu ý định chế tạo máy xuyên về thời quá khứ, nhưng liên tục thất bại. Thành thử ra vô tình Quốc Phong lại chế tạo được thành công máy xuyên không qua thế giới khác.

Lúc này 15 tuổi, lần đầu tiên Quốc Phong chế tạo thành công cỗ máy đó bởi sức của một mình hắn. Tuy nhiên để đi qua được thế giới khác cần phải có những trang phục đặc thù. Nhưng đây là dự án bí mật, Quốc Phong chẳng tiết lộ cho bất cứ một ai. Hắn lao đầu vào kiếm tiền bằng cách tìm hiểu về thị trường cổ phiếu, chính vì tuổi còn nhỏ, Quốc Phong có rất nhiều thời gian và sự kiên nhẫn.

Năm 16 tuổi Quốc Phong nhập ngũ, với tư cách là một quân nhân được đề cử thẳng, không cần qua các trường họ quân đội. Chỉ mất hai tháng Quốc Phong trở thành bộ đội chuyên nghiệp và làm việc cho bộ tham mưu quân đội.

Năm 17 tuổi Quốc Phong kiếm được hàng chục tỉ Xent nhờ thị trường cổ phiếu. Lúc này chẳng ai biết về công việc kiếm tiền của hắn ngoài một mình bản thân hắn. Quốc Phong có thể làm nhiều công việc cùng lúc, như vừa tham gia quân trường, vừa có thể tính toán thị trường cổ phiếu dao động như thế nào, học tập binh pháp, ngự quân, chế tạo vũ khí công nghệ mới, chế tạo máy móc vô hiệu hóa tế bào Dị Năng Giả.

Một thiên tài có chỉ số IQ gần như gấp đôi các thiên tài khác. Hắn là thiên tài trong thiên tài. Kiến thức uyên bác, tài chỉ huy quân sự của Quốc Phong được bọc lộ rõ nét nhất vào năm 18 tuổi. Lần đầu tiên Quốc Phong tham gia chiến trường nhỏ của quốc gia bên Trung Đông. Sự có mặt của Quốc Phong đoán được hết đường đi nước bước của quân địch, từ đó đưa ra hướng đi cho quân mình một cách toàn diện nhất.

Chưa bao giờ phải ra mặt tại chiến trường, Quốc Phong luôn ngồi trong bàn giấy và chỉ huy. Hắn đoán được tâm lý, sự biến động, tỷ lệ quân địch phản kích như thế nào khi lâm vào đường cùng. Rồi thêm cả những tỷ lệ của một vài kẻ đáng chú ý trong quân địch. Hơn hết Quốc Phong biết rõ điểm yếu của quân mình và quân địch nằm ở đâu.

Từ đó Quốc Phong liên tục chỉ huy cách trận chiến lớn nhỏ, chẳng mấy chốc khi qua tuổi 25 Quốc Phong được phong hàm tướng. Vị tướng trẻ tuổi nhất thế giới cũng như tài giỏi nhất thế giới.

Tên tuổi của Quốc Phong được biết đến nhiều hơn, nguy hiểm cũng nhiều hơn, từ đó trở đi Quốc Phong liên tục bị ám sát và giết hại. Tuy nhiên với cái đầu của mình, chưa bao giờ ai làm tổn hại được Quốc Phong. Thậm chí Quốc Phong còn bắt được kẻ mà chưa ai bắt được, chính là Giang Nam.

Những điều kể trên chỉ là một phần bề nổi của một kẻ được mệnh danh là thiên tài trong thiên tài. Ngoài bộ óc siêu việt, người ta chỉ nghĩ đến Quốc Phong một kẻ có cơ thể yếu kém sẽ chết chắc nếu không được ai đó bảo vệ.

Điều đó đúng ! Nhưng ! Quốc Phong không cần quân đội, hay người của ông già mình bảo vệ. Bởi vì người dưới trướng hắn thậm chí còn mạnh và đông gấp mấy lần người của quân đội. Người ở đây tức là Dị Năng Giả. Bọn họ theo chân một chàng trai thiên tài, kẻ nắm sinh mệnh của vô số Dị Năng Giả cường đại trong tay.

Không chỉ riêng một vũ trụ, vào năm 22 tuổi Quốc Phong là du hành khắp biết bao nhiêu vũ trụ, hắn thu về cho mình rất nhiều thuộc hạ. Từng thuộc hạ một đều cực kì trung thành với hắn, điển hình Master Speed là một ví dụ.

Ở thế giới của Thu Phong, Master Speed là một gã Dị Năng Giả cực kì mạnh, bởi sở hữu hạt tốc độ trong người. Dù chỉ là Dị Năng Giả cấp độ 4 nhưng Dị Năng Giả siêu tốc độ từ xưa đến nay luôn làm người ta ngán ngẩm.

Cho là thế giới của Thu Phong hiếm hoi Dị Năng Giả đi chăng nữa, Dị Năng Giả tốc độ cũng chỉ nằm vào khoảng 2 đến 3 người. Trường hợp vũ trụ 2 cũng không khác là bao khi chỉ có ba Dị Năng Giả siêu tốc độ. Sonic là một trong số ba người đó.

Chẳng hề có chuyện nào mà Quốc Phong vô tình có mặt ở Trung Đông, gặp một đứa trẻ Dị Năng Giả rồi mang về cưu mang cả. Tất cả đều nằm trong kế hoạch của hắn. Quốc Phong là con người cầu toàn, càng thông minh hắn càng cầu toàn. Càng thông minh hắn càng muốn mọi thứ trên thế giới này đều phải theo ý mình.

Cuối cùng mục đích của Quốc Phong là gì ? Hắn có quyền lực, nhưng sẵn sàng từ bỏ, ngụy tạo một cái mất tích cho mình để rồi đưa Thu Phong từ vũ trụ 1 qua thế giới của hắn để thế chỗ hắn.

Sau đó hắn lại thế chỗ của Thu Phong, thay thế Thu Phong làm kẻ lãnh đạo Hắc Long Bang. Chắc chắn mục đích của Quốc Phong không đơn giản, hắn cũng chẳng phải như Vỹ Kỳ làm mọi thứ gì vui. Quốc Phong làm phải có mục đích.

Phải chăng hắn đã thức tỉnh được phần nào sức mạnh của linh hồn Autuna Vento chuyển thế ? Hắn biết được bí mật gì chăng ? Khó nói. Cái đó, chắc chỉ một mình hắn là kẻ rõ nhất...