Tam Giới Lục Cõi Ký

CHƯƠNG 8 + 9 : Giao kèo

Bên trong phòng lấy lời khai.

“Tại sao anh lại đánh người ?” Một tay cảnh sát quát vào mặt Thu Phong .

Thu Phong bình thản trả lời

“Vì …”

“Vì cái lũ kia chặn đường đánh chúng tôi , chúng tôi chỉ tự vệ mà cũng phạm pháp sao ?” đang địng trả lời thì Thu Phong bị một cô gái cắt ngang .

Thu Hương đã cắt ngang lời của hắn .

Gã cảnh sát có vẻ không được hài lòng lắm về câu trả lời ấy, hắn ta liền trừng mắt với Thu Hương

“Tôi không hỏi cô ! Mà tôi đâu có kêu cô về đồn, sao cô lại ở đây ?”

“Đúng rồi, đi theo làm gì thế “ Thu Phong cạnh đó bồi thêm một câu với vẻ mặt không nhịn cười được.

Thu Hương trừng mắt lại nhìn Thu Phong “Em trai tôi bị bắt vô đây tôi phải đi theo cùng chứ !!” .

Thu Phong chỉ về hương Hà Hải đang ngồi “Nó ngồi kia mà ! Cô ngồi đây làm gì thế ?”

“A … Ơ “ Thu Hương im lặng đi về cạnh Hà Hải ngồi .

Gã cảnh sát thấy thế quay sang nói với Thu Phong “ Anh trả lời câu hỏi của tôi được rồi chứ ? “

Thu Phong cười cười hì há mồm ra nói “Là do…. “

“Do em trai cậu ta bị đánh thì cậu ta tới cứu cũng sai sao ? Phòng vệ chính đáng cơ mà ?” Lại có người chen ngang vào lời nói Thu Phong .

Bực mình Thu Phong quay sang người vừa quát lên:

“Này ! Mấy người thích xen ngang lúc tôi nói chuyện thế nhở ? … A… Đạt à “

Người vừa nói là Huỳnh Đạt .

Đi vào cùng Huỳnh Đạt là vị thượng tá Lê Đức Công trưởng cảnh sát thành phố Vũng Tàu thuộc tỉnh Bà Rịa Vũng Tàu , theo sau đó là thiếu tá Trần Văn Mạnh trưởng cảnh sát phường hai thành phố Vũng Tàu .

Ba người vừa bước vào trừ Huỳnh Đạt ra thì Thu Phong chả biết ai .

“Chào sếp “ - Tay cảnh sát đang hỏi cung Thu Phong thấy cấp trên vào liền bước ra chào .

“Được rồi ! Việc ở đây cứ giao cho ta, cậu ra ngoài đi “ - ông Mạnh bước ra căn dặn với cấp dưới của mình .

“Vâng thưa sếp “

Tay cảnh sát lập tức nghe lệnh, không thêm một câu hỏi dư thừa nào, tác phong cực kì chuyên nghiệp. Hắn đứng dậy chào một tiếng chào rồi bước ra ngoài với gương mặt nghi hoặc .

Ông Mạnh lại tiếp tục nói

“Trừ cậu thanh niên này“ Chỉ vào Thu Phong “Tất cả ra ngoài hết đi” .

Trong phòng còn lại Thiên Long, Hà Hải, Thu Hương cùng bốn người bạn của Hà Hải nghe vậy liền bước ra ngoài cùng với gương mặt nghi hoặc như vị chiến sĩ công an vừa nãy.

Riêng Thiên Long lại thấy bất ngờ , những người bước vào vừa nãy có một người nó biết đó là Huỳnh Đạt . Lúc Thu Phong chưa nhập ngũ Đạt thường hay tới nhà Thu Phong chơi nên Thiên Long cũng có biết tới Huỳnh Đạt, bạn cũ của ông anh hai nhà mình.

Ra ngoài Hà Hải nghi hoặc khều khều hỏi Thiên Long

“Ê chuyện gì đó mày ?” .

Thiên Long quay sang tỏ vẻ không biết

“Tao cũng chịu” .

Thu Hương đứng cạnh đó lo lắng hỏi Thiên Long

“Anh em có bị làm sao không ?”

Thiên Long ngớ người , sao bà chị này lại quan tâm đến anh nó thế ?

Long trả lời “Em cũng không bữa nữa chị ! Nếu là anh em chắc không sao đâu ! Có sao là ổng chửi em trước rồi.” .

Thu Hương gật đầu nhưng vẫn không bớt lo lắng, hai tay cô đan chặt lại với nhau đi qua đi lại. Chả biết sao cô lại lo lắng cho kẻ vừa mới gặp này nữa , cô vò đầu bứt tóc rồi đỏ mặt xong rồi lại lo lắng. Cứ lặp đi lặp lại như vậy nhiều lần khiến cho Hà Hải cùng Thiên Long đứng đó lắc đầu không hiểu .

Trong căn phòng vừa rồi . Thu Phong nhìn hai người vừa vào đang đặt mông ngồi xuống . Nhìn quân hàm và phong thái Thu Phong thừa biết hai người này đang giữ chức vụ gì.

Thu Phong ngước lên nhìn Huỳnh Đạt lạnh giọng nói

“Mày dắt những người này đến đây là có ý gì ?”

Thực sự Thu Phong mơ hồ đoán ra được ý của thằng bạn mình. Cái vụ này chỉ là cái cớ để nó dắt mấy ông tai to mặt lớn này đến đây thôi.

Đạt cười nói:

“Giới thiệu với mày ! Vị đây là thượng tá Lê Đức Công trưởng cảnh sát thành phố Vũng Tàu .Còn vị này là thiếu tá Trần Văn Mạnh trưởng công an phường này. Hai người này tới đây muốn có chuyện muốn nói với mày“

Hai người được Huỳnh Đạt giới thiệu lần lượt đứng lên gật đầu chào Thu Phong rồi lại ngồi xuống . Thu Phong nghe vậy híp mắt lại hướng tới hai người ngồi kế Huỳnh Đạt nói

“Hai vị đây có chuyện gì muốn nói với kẻ như tôi sao ?”

Với chức vị của hai người trước mặt này họ không khó để biết được thân phận và tiếng tăm của Thu Phong trong quân đội. Dù nói là quân đội với cảnh sát không liên quan gì đến nhau nhưng sự nổi tiếng vượt bậc của Thu Phong thì ai ở trong cái ngành này cũng biết, nhất là đối với những người có quân hàm cao thì càng biết rõ hơn .

Lần này hai người họ gặp Thu Phong cũng là có lý do, một người là do may mắn mới có mặt ở đây, một người là do cố tình có mặt ở đây. Trưởng cảnh sát phường có mặt ở đây cũng do chuyện vừa rồi nằm trong khu vực ông kiểm soát còn trưởng cảnh sát thành phố có mặt ở đây là do ông cố tình đến để bàn với Thu Phong một việc đó là mời Thu Phong gia nhập lực lượng riêng của lão.

Hai người hơi bất ngờ với câu nói của Thu Phong, cảm thấy anh ta có vẻ chả lo lắng gì cả . Thu Phong đã không còn là quân nhân nên quyền chủ động nằm trong tay họ, thấy Thu Phong thẳng tính họ liền nói thẳng luôn

“Tôi muốn mời anh gia nhập lực lượng cảnh sát chúng tôi! Anh thấy sao anh Phong ?” .

Thu Phong vẫn ngồi đó không nói gì, khi bọn họ bước chân vào đây Thu Phong đã thấy có chuyện không đúng. Hắn bị bắt về đây vì tội đánh nhau mà thế quái nào khi hai gã này vào lại tống hết ra ngoài chỉ cò mình hắn ở trong là biết có vấn đề rồi, ai dè là mời hắn gia nhập lực lượng cảnh sát .

Bất quá Thu Phong không thích, bị gò bó dưới sự chỉ đạo của chính phủ hắn đã không thích rồi . Lý do hắn không thích vì có lần hắn làm nhiệm vụ ở Trung Đông, thấy mấy thằng Trung Quốc lạm sát người vô tội ở đó, dù rằng những người ở đó chuyên cướp bóc để kiếm ăn nhưng vì họ quá khổ nên Thu Phong cũng cảm thấy thương cảm .

Vậy mà lũ khốn Trung Cẩu đó lại nhẫn tâm bắn chét hết cả một khu ổ chuột của những người dân ở đó chỉ vì có một đứa bé lỡ đụng trúng một người lính trong số bọn nó . Thu Phong chứng kiến cảnh đó cậu muốn vác súng đi bắn lũ đó một trận cho sướng mà lại bị cấp trên cản lại , từ đó Thu Phong cũng sinh lòng bất mãn . Từ nhiều việc khiến Thu Phong cảm thấy không muốn bản thân dưới quyền ai như bây giờ .

Hắn không nghĩ nhiều được, hắn là một kẻ cục tính. Nếu lần đó cấp trên không ngăn Thu Phong tàn sát quân đội Trung Quốc chắc chắn ít nhiều nước ta sẽ bị thiệt và lấy đó làm ngồi nổ chiến tranh hoặc ít nhất nước ta phải đưa ra bồi thường rất nhiều. Thu Phong khi ấy máu nóng dồn lên não suýt nữa không kiểm soát được, bất quá sau này hắn nghĩ lại, nếu hắn không dưới trướng bất cứ ai có thể hành động thoải mái mà không sợ gò bó.

Thu Phong trả lời thẳng

“Cảnh sát đâu phải cái chợ đâu mà các ngài thích cho tôi vào thì vào ? Tôi bây giờ đã gần 30, không còn thời gian đi học cảnh sát gì đó rồi được đề bạt đâu. Đành xin lỗi các vị rồi!“ - Thu Phong ngồi bật ra phía sau, giang hai tay sang hai bên nói với vẻ mặt chẳng liên quan gì hắn.

Có vẻ như hai lão cảnh sát ngồi đó đã biết được câu trả lời ông Đức Công liền nói

“Cậu phải nghe tôi nói hết đã chứ !”

Thu Phong ngồi thẳng người dậy, một tay chống lên bàn, tay hắn phe phẩy một bên tai của mình khênh khểnh nói:

“Được rồi ông có gì nói hết ra một lần luôn đi, tôi rửa tai lắng nghe “

Đức Công nghe vậy liền biết mình có cơ hội, ông không nghĩ Thu Phong lại dễ nói chuyện như thế mặc dù có hơi ngông cuồng, nhưng tuổi trẻ mà. Lão nói:

“Được rồi ! Chúng tôi đã nghe qua danh tiếng của cậu trong lực lượng quân đội. Tài năng của cậu nếu thực sự để ở bên ngoài thứ nhất là khiến nhà nước rất quan ngại. Họ không thể nào luôn cử người quan sát nhất cử nhất động của cậu được. Thứ hai tài năng của cậu quả thật phí nếu không phục vụ cho nước nhà. Quân đội quan ngại cậu thì cảnh sát chúng tôi chào đón cậu. Đừng nghĩ cảnh sát chúng tôi thua kém quân đội, có rất nhiều chuyện quân đội cũng không thể giải quyết và can thiệp vào lực lượng chúng tôi.“

Dừng một chút Đức Công nhìn vẻ mặt Thu Phong, thấy hắn vẫn lắng nghe ông lại tiếp tục nói

“Về quyền lợi …

Thứ nhất : Cậu được giấy phép sử dụng súng quân dụng của lực lượng cảnh sát .

Thứ hai : Cậu có quyền được đánh người khi người đó phạm tội hoặc du côn du đảng mà không cần phải báo cáo.

Thứ ba : Cậu có quyền hoạt động tự do không chịu sự quản chế của bất cứ ai và cậu chỉ có quyền nghe theo lệnh tôi, còn lệnh của những người khác cậu không cần quan tâm cũng như chấp hành. Dù người đó có chức vụ hơn tôi …lực lượng của tôi có quyền tự chủ tuyệt đối, kể cả lãnh đạo cấp cao cũng không thể can thiệp nếu không có lý do chính đáng, tôi đảm bảo với cậu.”

“Khoan khoan … Nghe theo lệnh ông ?” Thu Phong giơ tay lên ngăn Đức Công nói .

Đức Công thấy vậy suýt mất kiên nhẫn nói

“Cậu phải nghe tôi nói hết đã chứ !”

“Được rồi nói tiếp đi tôi nghe.“ Thu Phong gật gật đầu .

Đức Công lại nói

“Về việc này chỉ cần trong một năm cứ có một đường dây buôn lậu lớn thì cậu phải có mặt ở đó để giúp chúng tôi. Từ đó chúng tôi không cần sự giúp đỡ của phía quân đội nữa nên công lao sẽ thuộc hoàn toàn về phía cảnh sát. Tất nhiên cậu cũng có thưởng và được hưởng lương hàng tháng.“

Dừng một chút ông lại bổ sung thêm “Mỗi năm sẽ có một vài nhiệm vụ cần đến lực lượng đặc biệt. Có cậu chúng tôi sẽ đỡ cực hơn rất nhiều, mỗi năm chỉ cần một hai vụ tương tự như buôn lậu hoặc cấp độ tương đương. Dễ hơn nhiều so với việc ra chiến trường đúng không ?“

Thu Phong nghe xong trầm ngâm một hồi định nói cái gì rồi lại bị cắt ngang .

“Còn một việc nữa. Chúng tôi có thể hỗ trợ cậu trong việc truy bắt tội phạm. HOẶC cậu có thể làm bá chủ thế giới ngầm ở thành phố này với điều kiện không được làm cái gì trái với luân thường đạo lý ! Cậu nghĩ thế nào ?”

Ha ! Nghe cứ như là hắn đang được một đống lợi vậy. Cái gì mà làm trùm băng đảng ? Hắn ngu chắc, chẳng phải đi thống nhất hắc đạo không công dùm các ông để các ông kiểm soát. Dễ ăn của ngoại quá.

Nhất là qua chuyện vừa rồi ai đảm bảo tên kia không có anh em họ hàng hay ông bố nào khác đòi đánh hắn chứ? Làm gì có chuyện để yên cho Thu Phong được. Những điều kiện này chung quy thì cũng được, hắc đạo sao ? Hắn không muốn làm mấy thằng đầu đường xó chợ cho lắm, cũng không thích làm cảnh sát. Hai thế lực này để lại cho hắn ấn tượng không tốt.

Ông già thì bị ám sát giả thành tai nạn mà chết. Tất nhiên rồi, ổng là ông trùm giang hồ đất Nam này khi xưa. Còn hắn hả ? Cảnh sát so với quân đội cũng chẳng khác là bao, luôn có mặt tối. Có vẻ như hắn không thể làm người bình thường được rồi, từ lúc sinh ra hắn đã nhúng chàm chọn một trong hai con đường. Thế thì bây giờ làm cả hai thử xem sao, hắn chán cái việc phải làm công ăn lương với đồng tiền ít ỏi rồi. Nước trong quá thì không có cá.

Hắn chẳng quan trọng cái gì gọi là luân thường đạo lý, căn bản hắn sống đúng với lương tâm, lương tâm hắn rất thánh thiện chả hại ai bao giờ.

Huỳnh Đạt thì biết cái bản tính này của Thu Phong. Trước khi Huỳnh Đạt lôi kéo ông Đức Công tới đây thì hắn đã bàn trước với ông trong điện thoại rồi. Nói ra những cái lợi và những cái hại khi không có Thu Phong .

Cái lợi như trên là Thu Phong sẽ nằm trong tầm kiểm soát của họ , cái hại là nếu Thu Phong không nằm trong sự kiểm soát của họ thì việc Thu Phong gia nhập thế giới ngầm chỉ là chuyện sớm muộn đối với bản tính của Thu Phong. Hắn chán việc làm việc tuân theo luật pháp rồi, chuyện gì sáng không xử được để hắn xử trong tối.

Việc đối đầu với một con quái vật thì cách tốt nhất là nên hợp tác với con quái vật đó . Nếu để mặc sức Thu Phong ở ngoài đó thì ai mà biết cái chuyện gì sẽ xảy ra với cái đất nước này. Giả sử xui xẻo hắn bị một tổ chức nước ngoài nào để ý rồi rước đi, nếu hắn ghi thù nước nhà thì nước nhà lại phải rước thêm một kẻ thù. Chả hiểu mấy lão đầu to ở trên nghĩ cái quái gì, sợ hắn là đuổi hắn, xong giám sát hắn ? Lú vừa phải thôi cho người ta lú với.

Đạt một phần cũng muốn tốt cho Thu Phong, một phần cũng muốn tốt cho cái quốc gia này . Hắn không thể nào đành lòng nhìn Thu Phong trở thành tên tội phạm khét tiếng bị khắp nơi truy nã được, nên lợi dụng chuyện của Thien Long cậu đã nghĩ ra cách này để mời chào. Một công đôi việc. Cái bản tính của Thu Phong làm gì có chuyện ra ngoài mà nhịn nhục không đánh người. Hắn nhịn cả bao nhiêu năm trong quân ngũ khiến hắn sắp điên rồi.

Nhìn vẻ mặt Thu Phong vẫn đang trầm tư thì ông Mạnh ngồi đó không nhịn được lên tiếng

“Cậu nghĩ cho kỹ, vì hiện giờ cậu đang phạm tội đấy !”

Đang chuẩn bị đồng ý thì Thu Phong lại được nghe câu nói đó, thật là mật ngọt . Dám đe dọa ta ư ? Thu Phong nổi điên nhưng vẻ ngoài vẫn bình tĩnh lạnh giọng nói

“Này còng đi, nhanh !” – Thu Phong chấp hai cổ tay lại với nhau đưa về phía trước với gương mặt không sợ trời đất.

“Mày…!”

“Câm mồm ngay cho tôi !’’

Đức Công lên tiếng mắng Văn Mạnh. Mọi việc đang êm xuôi chót lọt thì lại bị lão đần kia chen mồm vào. Nghĩ cái quái gì mà đi đe dọa Thu Phong, dù hắn không còn trong quân đội nữa thì với quãng thời gian ở trong đó hắn đủ quen biết hàng tá người. Chỉ cần Thu Phong gật đầu thì đừng nói đến các gia tộc hạng nhất trong nước, đến Ngũ đại gia tộc có lịch sử hàng ngàn năm cũng tranh dành hắn cho bằng được.

Chưa kể đây là hắn phòng vệ, hắn là người bị hại, chứ không phải hắn tự động gây sự với người ta. Nhân chứng vật chứng có đủ cả, trách là trách đám người kia đánh không lại Thu Phong. Việc còn chưa điều tra kỹ đã uy hiếp một con hổ. Mặc dù hắn vẫn có thể truy tố hình sự vì phòng vệ quá mức khiến người khác bị thương tật.

Huỳnh Đạt ngồi đó thấy hành động của lão Mạnh cũng lắc đầu. Dù Thu Phong có bị tống giam thì trách nhiệm của một người bạn như hắn cũng dư sức lôi Thu Phong ra khỏi đó.

Cho rằng tống giam Thu Phong đi, tội cố ý gây thương tích cùng lắm hai năm tù giam, đã vậy Thu Phong còn có lý do để cãi trên phiên tòa . Hành động vừa rồi hoàn toàn vô nghĩa mà chỉ tạo cơ hội cho Thu Phong thôi. Hành động không thể nào đỡ nổi, đang cần người khác lại đi đe dọa người mình cần ?

Đức Công vẻ mặt lo lắng nhìn Thu Phong nói :

“Ấy cậu đừng để ý tới tên này. Chúng tôi nào có ý định bắt giam cậu đâu! Cậu nghĩ kỹ chưa, cho chúng tôi một câu trả lời được chứ ?”

Thu Phong biết đây là cơ hội để hắn bắt bài kiếm chút lợi trong này, ngu gì mà không ra điều kiện

“Được rồi tôi đồng ý với điều kiện của các ông . Nhưng tôi cũng có điều kiện đó là khi tôi cần vốn để hỗ trợ cho việc gì đó thì các ông có thể điều động vốn cho tôi, đương nhiên tôi sẽ trả số tiền đó sau (Cái này ai tin, đây là muốn lừa tiền người ta rồi).”

Nghe xong Đức Công cũng đành đồng ý, ai bảo hắn quản cấp dưới không nghiêm bây giờ đâm ra hại mình

“Thôi được rồi. Vậy vui lòng cậu kí vào chỗ này … Sau hôm nay cậu chính thức là cảnh sát ngầm với mật hiệu Gấu Đen.”

Nói xong ông Công lấy trong vali ra một xấp tài liệu và một số giấy tờ chứng minh thân phận cùng một khẩu súng giao cho Thu Phong .

Cầm xấp giấy lên đọc , quả nhiên trong đó như những gì lão ta nói và thêm một việc nữa Thu Phong bây giờ là chức Thiếu tá trong ngành công an, hắn biết cái chức này chỉ tượng trưng thôi chẳng có thực quyền gì đâu.

Đống giấy tờ này như đã chuẩn bị từ trước cho Thu Phong, hắn đọc xong ngước đầu lên nhìn Huỳnh Đạt cười một cái rồi cúi đầu xuống kí tên vào rồi trả xấp giấy lại cho Đức Công sau đó cầm khẩu súng lục và giấy tờ cất vào trong người .

Thu Phong biết việc này hoàn toàn là do bạn của hắn xắp xếp tất cả . Hắn cũng không ngờ thằng bạn mình lại có tiếng nói như thế. Nhưng hắn nào biết sự thật phía sau rất sâu xa.

“Rất mong tương lai chúng ta trở thành đồng đội tốt của nhau. Tôi mong chờ sự có mặt của cậu trong đội.” Đức Công đứng lên bắt tay với Thu Phong.

“Người lịch sự như ông tôi cũng không thể vô lễ được.” – Thu Phong cười nói

Sau khi xong xuôi mọi việc Thu Phong liền ra ngoài. Thu Hương thấy Thu Phong bước ra liền chạy theo nói léo nhéo không ngừng, hỏi hắn có bị đám người đó bức cung không rồi lại hỏi hắn có sao không. Đủ thứ chuyện không ngừng.

Thu Phong bảo không sao mọi chuyện được giải quyết rồi không cần lo gì cả . Sau đó hắn đưa tất cả về nhà rồi quay sang nói với Thiên Long

“Mày về trước đi, tao còn chút chuyện với bạn tao. Cứ vác cái mặt bầm dập đó về đi rồi tao tính sổ với mày sau. Tao gọi điện nói cho mẹ ngủ trước rồi nên không cần lo“ .

Thiên Long nghe vậy rùng mình một cái rồi gật đầu xách xe về trước . Thu Phong lên xe của Đạt rồi hai người chạy ra biển ngồi nói chuyện

(Các đồng chí nếu rảnh hãy đề cử hoa hoặc dùng đô nết để mị có thêm động lực viết truyện nhé ! Cám ơn các đồng chí đã theo dõi bái bai)..