Tam Giới Lục Cõi Ký

CHƯƠNG 4 :Thiên Long gặp chuyện (1)

p/s: Bắt đầu từ chương này. Mỗi ngày mình sẽ sửa lại 1 chương. Dạo này lười quá, do luật web nên không sửa cùng lúc nhiều chương được nên các bác thông cảm cho cái văn phong hơi trẻ trâu của ta lúc mới viết. Và một số ít tình tiết sai lầm khi viết lại :V

8 giờ tối . Tại phòng riêng của mình Thu Phong dán mắt vào màn hình máy tính để kiếm một chiếc xe vừa túi tiền để mua. Hắn tìm kiếm mất mấy tiếng đồng hồ trên các trang thương mại điện tử. Cuối cùng cũng tìm ra một chiếc xe ưng ý hợp với túi tiền sắp bị viêm của hắn.

“Chiếc này cũng được ấy nhờ ?” Thu Phong đang tự hỏi .

Giá mà chiếc xe Thu Phong đang xem là hai mươi lăm triệu , giấy tờ đầy đủ, xe nguyên zin chưa thay một món đồ nào hết . Hiện xe này đã ngưng sản xuất, qua mấy năm Thu Phong ở quân đội thì chiếc này vẫn chưa xuống giá bao nhiêu cả .

Tìm số điện thoại của người bán , Thu Phong liên hệ và xem xe vào sáng ngày mai nếu được thì mua ngay tại chỗ . Xong việc tìm kiếm xe giờ là đến vụ kiếm việc làm của hắn . Khá khó cho với kẻ chỉ biết đánh nhau như Thu Phong trong quá trình kiếm việc làm .

Qua một lúc lâu Thu Phong thở ra một hơi

“Chẳng có một công việc nào thích hợp. Thời buổi này sao khó kiếm việc đến thế? Người nghèo thì khó kiếm việc, bọn giàu nứt vách toàn làm chuyện bất lương.”

Mấy thằng bạn xưa Thu Phong nói đến không phải là mấy tay học chung lớp. Mà hồi cấp 3 Thu Phong cũng rất quậy phá, đi phá làng phá xóm, đánh lộn chém nhau đủ thứ trò. Cái thời còn trẻ, hở tí là nóng đầu, không hợp ý là kiếm chuyện với người ta, không màng đến hậu quả sau này. Dù gì cái thời đó cũng đã qua, thi thoảng nhớ đến một chút cho có mùi vị.

Những thằng luôn mồm gọi là anh em hồi đó, hơn phân nửa vào tù, gần phân nửa cũng đi lính rồi ra ngoài làm dân anh chị cho vay nặng lãi. Khá hơn một chút thì kinh doanh gì đó, nhưng cũng không khỏi dính dáng đến xã hội đen. Hắn chẳng có một đứa bạn bình thường.

À còn có vài thằng ông bà già theo ngành, sau này không ngờ lại đi làm cảnh sát.

Bản thân Thu Phong cũng tự nhận mình chơi chưa bao giờ có lỗi với anh em. Cách đây vài năm tụi nó cũng có vài thằng rảnh rỗi vào thăm mình, rồi thưa dần. Lớn rồi ai cũng trăm công nghìn việc dù làm dân anh chị đi chăng nữa.

Bây giờ liên lạc lại tụi nó thì cũng được thôi. Mà bản tính Thu Phong không thích ăn nhậu, dính vào mấy thằng này suốt ngày ăn chơi lêu lổng, làm thì ít phá thì nhiều.

Vài thằng có số má hẳn hoi, kiếm ra nhiều tiền cũng đồng nghĩa tối ngày đi chém nhau lấy số, lấy má. Bây giờ hắn muốn sống cuộc sống an nhàn, nhưng an nhàn thì gia đình hắn sẽ khổ vì tiền … hắn phân vân đủ đường.

Nghĩ một hồi Thu Phong mặc kệ vụ việc làm để mai có xe rồi tính .

Những việc cần làm không còn nữa Thu Phong liền tắm một cái rồi leo lên giường ngủ phì phì.

9 giờ tối. Cảnh tượng thành phố biển Vũng Tàu nhìn từ trên xuống tuyệt đẹp. Ánh đèn từ trung tâm thành phố, những ngọn núi, xa xa ở biển lại có những con tàu với đèn sáng trưng cả mặt biển. Thu nhỏ cảnh tượng hơn tại một quán Bar nào đó nằm trong thành phố .

Bên trong quán Bar có những người đang lắc lư theo điệu nhạc trẻ có, lớn có mà già cũng có. Các cô gái mặc đồ bốc lửa đang uống bia với những người đàn ông ,dù bị sờ soạng khắp người thì các cô gái ấy vẫn cười duyên nói khẽ, giả bộ ỷ ôi để mong các anh sau khi thanh toán bo mình một ít. rồi. Trong vô số người ở quán Bar đó thì có vài bàn chỉ toàn những đứa tuổi mới vị thành niên .

“Ê Long! Anh hai mày cuối cùng là không đi hả, làm tao rủ chị tao theo. Tao nói bả có anh của thằng bạn em men lỳ lắm, chị đi sinh nhật em sẽ thấy. Mới đầu tao nói bả còn không quan tâm, tao dụ mãi mới được. Cuối cùng anh mày không đi, buồn thiệt chớ …”

Trong ánh đèn mở của quán bar có hai bóng hình đứng sát lại nói chuyện với nhau . Người kia nghe vậy trả lời

“Tao dụ mãi không được ấy chứ! Ông anh tao vừa cao vừa đô nữa, tuy mặt không đẹp trai bằng tao nhưng được cái men lắm mày, ổng là đặc công xuất ngũ. Nghe đâu làm đội trưởng gì đó trông ngầu lắm.”

Hai bóng hình một cái là Thiên Long em trai của Thu Phong và bạn của nó Hà Hải. Hai thằng ôn con này đang bàn cách bán ông anh bà chị của mình.

Hà Hải cao 1m70 thân hình có chút cân đối, con mắt một mí lúc nào cũng đáo lia đáo lịa các cô nàng tươi ngon trong quán. Thằng cu này chơi chung với Thiên Long từ hồi cấp 2. Tuy là chơi chung nhưng Long học giỏi hơn hẳn, bằng chứng là Thiên Long vào được trường điểm, cu Hải lại rớt vô trường dân lập Lê Hồng Phong.

Lê Hồng Phong được cho là ngôi trường có học sinh đánh nhau nhiều nhất thành phố. Năm nào cũng có hàng tá vụ ẩu đả chém nhau bị cảnh sát bắt, đối tượng là các học sinh Lê Hồng Phong.

Khi xưa thời cấp 3 Thu Phong cũng từ cái trường này mà ra. Do đó bạn bè hắn giao du đến bây giờ chẳng có mấy kẻ làm công chức, đa phần là dân xã hội.

Hà Hải cũng là một thành phần bất hảo thích đánh nhau trong ngôi trường đó. Dù Thiên Long và Hà Hải tính cách có trái ngược nhau nhưng trước giờ hai đứa vẫn cứ chơi thân như vậy. Hà Hải luôn bảo vệ Thiên Long khi bị người khác bắt nạt, Hải cũng có lần cũng thử cà khịa thử dợt một ván đòi đánh nhau với Thiên Long.

Kết quả Hải thua thảm bại. Thiên Long tuy không học võ, nhưng dây thần kinh vận động của thằng bé không thua bất cứ vận động viên thể thao nào. Do đó Hà Hải mới bị đánh bại.

Hà Hải nghe Thiên Long kể về anh mình liền phấn khích lên

“Vậy anh mày đánh nhau giỏi lắm phải không? Kêu anh mày dạy tao vài đòn đi, tao muốn đập mấy thằng lớp 12, má nó khinh người quá đáng. Cua gái chọc ghẹo mấy em nữ lớp tao còn ra vẻ bố đời, mấy thằng chó đó phải đập tụi nó một trận tao mới hả dạ được.”

Thiên Long gật đầu ra vẻ “ Thế mày muốn làm cái đinh gì? Mày đến mà xin ổng dạy. Ổng là đặc công đó, đánh nhau hơi bị kinh.”

Hà Hải ngạc nhiên “Ghê vậy sao ? Tao cũng có nghe về đặc công rồi ! Không ngờ anh mày lợi hại lắm nhỉ”

“Hề Hề “ Thiên Long cười . Thật ra là nó nói phét chứ anh nó vừa về nó chả biết tí gì về thực lực của anh hai nó cả .

Hà Hải bỗng như nhớ ra chuyện gì quay sang nói với Thiên Long “Mắc đái quá tao đi đái cái .”

“Đi đi, lần sau nói đi vệ sinh cho có miếng nết nha mày.”

Thiên Long không quan tâm vẫn tiếp tục lắc lư theo điệu nhạc, bàn mà Thiên Long đang đứng có tổng cộng mười một người, trong số người này Thiên Long chỉ quen có Hà Hải và chị của hắn. Còn mấy người kia có bốn nữ, năm nam, tất cả đều là bạn học mới của thằng Hải, Long chả quen ai cả. Chỉ là Thiên Long đẹp trai, nên có vài cô bé dính sát lại người thằng bé để làm quen.

Hà Hải lắng xắng chạy vô WC thì đụng trúng một cô gái đang đi ra . “Ui da” “Uii…”

“A ! Chị không sao chứ xem xin lỗi , chết rồi . Em mắc quá xin lỗi chị “ Hà Hải đụng trúng cô gái chỉ kịp xin lỗi rồi chạy thẳng vô WC chả thèm đỡ người ta dậy .

Cô gái mặt mày nhăn nhó khó chịu đứng lên “Mẹ cái thằng nhóc này ! Đụng trúng không thèm đỡ bà dậy. Xúi quẩy oắt con.”

Giọng điệu chanh chua ấy xứng với khuôn mặt của cô ta luôn . Cô gái cao khoảng 1m6 , đi đôi guốc không thể cao hơn được nữa làm chiều cao cô ta lên được gần 1m7 . Với khuôn mặt đẹp nhờ son phấn, đôi môi đỏ chót , cô gái nở nụ cười cay cú đi về bàn của mình .

“Sao mặt em khó chịu thế “ Một người đàn ông ở bàn cô gái tiến lại ôm eo ả ta ra vẻ quan tâm hỏi han.

Cô gái giả bộ bực bội giật tay người đàn ông ra hùng hằng nói “ Không có gì” .

Thấy vậy người đàn ông càng kéo cô gái vào lòng vuốt ve nói “Nào ! Thằng nào làm em bực, nói anh nghe anh đấm chết mẹ nó cho em”

Cô gái nghe vậy cười thầm rồi nũng nịu kể ra việc vừa rồi .

Một lúc sau Hà Hải đi ra từ WC , bỗng có gã nào đó khoác vai nó nói:

“Cu, ra bàn anh chơi !”

“Hả ? Hử ?” Hà Hải chưa kịp phản ứng gì đã bị kéo sang bàn toàn người lạ.

Nhìn quanh một lượt, bỗng nhiên Hà Hải thấy cô gái nãy hắn đụng trúng đứng kế bên người thanh niên đó. Biết có chuyện không ổn nhưng Hải cũng chả sợ cái gì cả, bản tính lỳ vốn có cộng thêm trong quán bar này ông chủ đứng sau có quen biết với cánh sát, việc làm loạn ở đây gần như là con số 0. Gần như thôi …

Thấy Hà Hải lại gần người thanh niên quay sang hỏi cô gái “Thằng này phải không”

Cô gái dựa vào người thanh niên nhỏ nhẹ gật đầu. “Em tránh ra đi”

Thanh niên buông cô gái ra liền cầm chai bia trên bàn vố thẳng vào đầu Hà Hả. Do bất ngờ Hải không kịp phản ứng nên đầu của Hải đã tiếp xúc thân mật với chai bia.

“Bụp …. Xoảng …” .

Ăn một chai bia vào đầu, đôi mắt Hà Hải đỏ ngầu lên. Hắn trừng mắt nhìn đăm đăm kẻ vừa ra tay với mình. Dù ngu cách mấy thằng cu cũng hiểu lý do tại sao mình bị ăn đập. Là do bọn sĩ gái. Hà Hải ôm đầu choáng váng.

Thanh niên nhìn Hải cười khinh bỉ nói “Thằng nhóc dám đụng đến đàn bà của tao à ! Tụi bay đâu đập chết con mẹ nó cho tao ! “

Dứt lời xung quanh đó hơn mười người lao vô đánh Hà Hải . Thằng bé chưa kịp phản ứng gì đã bị đập .

Hà Hải ôm cái đầu chảy máu đẩy người, vừa đánh loạn vừa xông ra ngoài. Có điên mới ở lại cho chúng đánh.

“ Lũ chó , đ** biết nhục, dám ỷ đông đánh bố mày”

Người thanh niên cầm đầu cả đám cười khẩy “Thằng nhóc, về nhà học bài đi. Bày đặt vào đây bay lắc … tính nhảy đầm à … ha ha ha ha ha !!”

Trong lúc Hà Hải bị đánh Thiên Long đứng đó không xa thấy người bị đánh là bạn mình không chần chừ lập tức cầm một cái ghế ngay đó ném thẳng vô đám người đang dí đánh Hải

“Vútttttt… Rầm”

“A…. Thằng chó nào ném cái ghế ?” một người trong đám đang lao vào bị chọi trúng gào lên , chưa dứt câu thì lại thấy một bàn chân đạp thẳng vô mặt

“Bộp”

Thiên Long lao vào, cả quán bắt đầu nháo nhào cả lên. Theo sau Thiên Long là năm thiếu niên lên cơn húng chó cũng nhảy vào .

“Con mẹ chúng mày dám đánh bạn tao!”. Hải ngước lên nhìn Thiên Long cảm động, thằng bạn này của nó chả bao giờ đánh nhau vậy mà lần này vì hắn mà đã đánh người ta.

Hải lấy hết sức xô mấy người ra chạy về phía Thiên Long .

“Cám ơn mày !” Hà Hải vì đau đớn run lên lẩy bẩy.

Thiên Long không quay sang vẫn nói “Có sao không ?”

Ánh mắt Thiên Long bỗng dưng nghiêm túc đây là lần đầu nó đánh người khá kì này về anh hai mà biết được nó chết chắc. Hai bên nhìn nhau, bên người thanh niên thấy đám kia toàn lũ nhóc ranh liền không cần để ý bảo đồng bọn xông lên .

“Đây là chỗ cho chúng mày đánh nhau à ??!!”

Hai bên chuẩn bị xông vào sáp lá cà thì bảo vệ của quán cầm theo dùi cui và chích điện tạch tạch xông ra giữa ngăn lại. Đồng thời lôi cổ cả đám đi. Cuộc vui chưa được năm phút lại tàn, nhân viên dọn dẹp, nhạc lại lên như chưa có cuộc chia ly.

Hà Hải, Thiên Long cùng người thanh niên được dắt vô căn phòng phía sau quán bar, những người kia được thả ra. Bên trong phòng là một trung niên đầu trọc mà cũng không biết trọc hay là hói , nói chung là không có tóc mặc đồ vest nâu sữa đang ngồi bắt chéo chân với nhau, trên tay cầm một điếu xì gà phì phèo hút như một lão già Mafia trên phim.

Thấy đám người Thiên Long bước vào người trung niên liền nổi điên với mấy người Thiên Long:

“Tụi mày nghĩ tụi mày là ai mà dám quậy ở quán tao hả ?? Nói !! Nãy đánh hăng lắm mà ? Mồm chúng mày đâu ? Mẹ nhà chúng mày mấy thằng nhóc con. Ra đời bớt ngông cho đời bớt máu, không ông bà già chúng mày lại đưa tang chúng mày. Nghĩ cho ông bà già nhà chúng mày đi.”

Dứt lời gã ta ném nguyên cái gạt tàn thuốc vào mặt gã gây sự với Hà Hải, Thiên Long.

“Cốp !”..