Tam Giới Lục Cõi Ký

CHƯƠNG 1 : Về Nhà

Thu Phong năm nay 27 tuổi, chiều cao 1m80. Làn da ngăm đen, gương mặt đại trà đặc trưng của người Việt, cặp mắt một mí. Có thể nói điểm nhấn duy nhất khiến người ta nhận dạng hắn khác với một người bình thường chính là sống mũi cao cùng cơ thể cơ bắp trông như lực sĩ.

Hắn từng vốn là đại đội trưởng của một đội đặc công tinh nhuệ chuyên nhận nhiệm vụ chiến tranh hỗ trợ cho các nước cho giao hảo tốt với nước ta. Có điều chỉ vì bản tính hung sát của hắn mỗi khi thấy đồng đội bị giết chết, hắn như một con người khác, không ai có thể kiểm soát được hắn.

Vừa có công vừa có tội, phần lớn không thể kiểm soát. Là một quân nhân, để một cái đầu nóng không kìm chế đã là một thất bại. Bên trên quyết định cho hắn về hưu non ở cái tuổi 27. Sau 10 năm cống hiến cho quân đội, kể cả thời gian trong học viện đặc công.

Thiếu Tá Nguyễn Thu Phong chính thức được về hưu.

Trước khi phục vụ cho quân đội hắn đã từng là một kẻ ăn chơi lêu lổng, đánh nhau đập phá. Bởi vì hắn giỏi đánh nhau, kỹ thuật đánh nhau của hắn là được một người thầy là sát thủ nổi tiếng ở khu vực Đông Nam Á. Từng ám sát rất nhiều con cháu của các gia tộc tội phạm thuộc tại các quốc gia xung quanh. Về già người thầy ấy về hưu tại đất Sài Gòn.

Sư phụ của Thu Phong từng vô địch 3 năm liên tiếp đấu trường ngầm được tổ chức tại 3 quốc gia Việt Nam, Thái Lan, Campuchia ở thập niên 90 của thế kỷ trước. Ông ấy với chiều cao 1m60, hạng cân ruồi lại có thể thắng những võ sĩ thuộc hạng nặng, người đã từng đánh với cả võ sĩ cao tận 2 mét mà vẫn giành được chiến thắng chớp nhoáng.

Khi bé bái sư học đạo vốn là cơ duyên được thằng bạn dắt đi học cùng. Bạn của hắn tên Giang Nam, bố già của Giang Nam có biệt danh là Ba Việt, ông trùm giang hồ đất cảng khét tiếng vào những năm cuối thế kỷ 20.

Khi Giang Nam và Thu Phong được 12 13 tuổi. Ba Việt vô tình cứu sư phụ của cả hai một mạng. Thởi điểm ấy vì tuổi của lão sư phụ đã già, thân đơn thế cô bị lớp trẻ của kẻ thù cũ truy sát phải chạy vào trong Vũng Tàu.

Cũng từ đó mỗi khi rảnh rỗi lão sư phụ lại dạy võ cho Giang Nam và Thu Phong.

Môn võ ấy tên là Triệt Quyền Đạo. Môn này bắt nguồn từ Thiếu Lâm, du nhập sang nước ta, nhưng rất ít người theo học. Thầy tốt, cần trò tốt. Thu Phong và Giang Nam là hai học trò xuất sắc nhất của ông ta vào thời kì đó. (Không phải Tiệt Quyền Đạo của Lý Tiểu Long. Ai đã từng học võ này đều biết sự khác biệt hoàn toàn giữa hai môn võ.)

Triệt Quyền Đạo như cái tên của nó, triệt đi mọi đòn đánh của đối phương. Do đó thời gian lúc còn bé, không những tinh thông Triệt Quyền mà Thu Phong còn phải học thêm những môn võ khác. Tinh thông để biết cách triệt đòn.

Khi lớn lên hắn gia nhập làm một đặc công. Hắn mất 4 năm, từ năm 17 tuổi đến năm 21 tuổi để hoàn thành khóa học tại trường đặc công. Sau đó tiến nhập quân đội. Mất 6 năm để hắn từ quân hàm thấp nhất đi đến hàm Thiếu Tá trong khoảng thời gian ấy. Vào thời bình thì mức độ tăng tiến của Thu Phong phải gọi là quái vật.

Lập vô số chiến tích cho quân đội trong thời kì diễn ra chiến tranh ở Trung Đông. Nhiệm vụ ngầm, nhiệm vụ bảo vệ lãnh đạo cấp cao. Thậm chí còn được các quốc gia phương Tây mượn hắn để làm nhiệm vụ bảo vệ. Hắn dường như không có một ngày nào nghỉ ngơi, đến thời gian về nhà cũng không có. Hắn từ cái ngày trở thành quân nhân đến nay đã 6 năm. Không tính thời gian học tại trường đặc công. 6 năm rồi, hắn chưa được cái tết nào trở về nhà ăn tết.

Bây giờ, hắn được về rồi. Được về luôn …

(tất cả những gì mình ghi về quân đội hay bất cứ tổ chức nào trong truyện cũng đều là hư cấu. Không phải thật, cũng đừng bàn luận về chính trị, tôn giáo, hay ngôn từ gây thù địch. Nếu không cả mình và độc giả ăn ban một lượt)

……………………..

Trên một con đường cao tốc

Bây giờ đã là năm giờ sáng . Trong một con xe khá là sang trọng, bên trong chiếc xe ấy có một người đàn ông có thân hình cường tráng, dù ngồi nhưng trông hắn như một tòa núi nhỏ.

Người đàn ông ấy tên Thu Phong … Một cựu quân nhân trẻ tuổi lại mang đến cho người khác cái cảm giác phong trần từng trải.

“Bây giờ cháu muốn về đâu ?” - Tài xế lái xe nhìn vào gương chiếu hậu trên đầu hỏi Thu Phong.

Thu Phong đang trầm tư trong suy nghĩ nên cũng không biết tài xế đang hỏi . Nói là tài xế của ông Hoàng nhưng thật ra người tài xế cũng là một quân nhân đã về hưu giống hắn, nay ông cũng đã hơn 60. 60 tuổi người ta mới về hưu, còn hắn 27 tuổi đã về hưu. Thật là chua chát.

Ông Hoàng tên đầy đủ là Nguyễn Huy Hoàng là một người anh em kết nghĩa của mẹ Thu Phong . Ông là một người có chức quyền trong quân đội , cưu mang Thu Phong những ngày đầu tiên khi hắn nhập ngũ cho đến khi rời khỏi .

Bác tài xế cũng là bạn tri giao lâu năm nên gần như những việc về đời thường của ông Hoàng bác tài xế đều biết cả .

Thấy Thu Phong vẫn bần thần không trả lời bác tài xế lại gọi thêm lần nữa

“Phong … Phong . Cháu tính đi đâu ? Cháu định về nhà ở Vũng Tàu phải không ? Bây giờ đang ở Bà Rịa rồi !” .

Nghe tiếng gọi Thu Phong giật mình trở lại thực tại trong cái suy nghĩ vẩn vơ của mình :

” Dả ? Dạ dạ ! … À , bác chở cháu về Vũng Tàu đi . Nhà cháu ở đó “ .

“Ừ, đường nào ?”

Bác tài xế nhìn vào gương trả lời Thu Phong rồi đánh xe đi về Thành Phố biển Vũng Tàu .

………………………………………………………….

Hơn một tiếng sau xe bắt đầu tiến vào địa phận Vũng Tàu . Ngồi trong xe Thu Phong vẫn ngửi được mùi của biển xộc vào mũi . Mùi hương quen thuộc gắn bó với cả tuổi thanh xuân của hắn.

Đã không biết bao nhiêu năm Thu Phong đã không quay về đây , nơi mà hắn được sinh ra và lớn lên . Nơi đây có bạn bè , gia đình của hắn.

Một thành phố biển nhộn nhịp và thơ mộng, Vũng Tàu được mệnh danh là thành phố biển, tuy nhiên nó còn được biết đến là thành phố không bao giờ ngủ.

Vẻ đẹp của thành phố biển đã gợi cho Thu Phong những kỷ niệm đẹp khiến hắn cảm thấy cái tâm trạng tồi tệ của mình đỡ hơn phần nào .

“Bác có thể chở cháu ra biển được không ? Cháu muốn dạo biển một lần rồi về !”

Thu Phong bỗng hỏi.

Thu Phong thật sự rất muốn đi vòng biển, nghe những tiếng sóng vỗ, gió biển, con người làng chài nơi đây.

“Được rồi, dù sao bác cũng được chú Hoàng dặn là cả ngày hôm nay sẽ đi đến những nơi cháu yêu cầu mà. Yên tâm mà ngồi đó đi tiền xăng có chú Hoàng lo ha ha.”

Bác tài xế nhìn Thu Phong qua gương cười ha ha nói.

Thu Phong cám ơn một tiếng rồi lại tiếp tục ngắm cảnh .

Thật sự qua mấy năm thành phố này đã thay đổi quá nhiều, càng ngày càng nhiều nhà cao tầng mọc lên khắp mọi nơi. Các quán bar, các khu ăn chơi, quán cafe mọc lên như nấm ở mỗi con đường. Cái thành phố bé tí này thật nhộn nhịp.

Vũng Tàu cũng là một thành phố chơi sang nhất nước. Không biết ông chủ tịch thành phố này nghĩ gì mà lát đá hoa cương khắp vỉa hè quanh biển, bao quanh cả thành phố.

“Ào … ào .. rào rạt….”

Không biết bằng cách nào bác tài xế lại đánh xe ra tận biển bãi trước . Thu Phong có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ nhẹ nhàng vào bờ .

“Bác ơi, dừng xe ở đây đi, cháu muốn ngắm cảnh biển một tí. Bên kia có xe đậu hũ nóng, bác muốn ăn không ? Cho ấm bụng … cháu qua mua.”

Xuống xe Thu Phong hỏi bác tài một tiếng.

Bất quá thấy bác tài lắc đầu từ chối Thu Phong cũng đành thôi.

Bước lên bờ kè, Thu Phong nhìn xuống dưới biển. Hôm nay nước dâng cao, phía xa xa có vài người đang bơi đua cùng nhau. Thật nhớ ngày còn đi học, hắn vì không biết đứng nước sống chết không cùng lũ bạn bơi đua.

Lần này không biết mình trở về còn gặp lại được những ai ? Sợ rằng cuộc sống hối hả khiến họ cũng chẳng còn là họ nữa rồi.

Cảm thán một chút, hắn nhìn cảnh biển rồi khẽ nở nụ cười.

“Trở về rồi đây.”

….

“Bác về cẩn thận, cho cháu gửi lời thăm sức khỏe đến bác Hoàng.”

“Ừ bác sẽ chuyển lời. Có dịp hãy đến thăm cậu Hoàng một chuyến, cậu Hoàng rất tự hào về cháu. Về nhà rồi cũng đừng có buồn, nếu nhớ súng thì đến trường bắn một chuyến ha ha. Bác đi đây.”

“Bác đi …”

Thu Phong vẫy tay nhìn chiếc xe hơi dần đi xa. Trong lòng một trận nhẹ nhõm. Về rồi, được về nhà rồi. Hắn không cần phải suốt ngày đánh đánh giết giết.

Nhà hắn nằm ngay chân núi, lại còn nằm ở cuối hẻm. Đi lên dốc hẻm, hắn gặp vài hàng xóm cũ mỉm cười chào một câu, còn người lạ nhìn hắn coi như không thấy.

Đi được một quãng bỗng có người gọi Thu Phong lại

“Ê ! Mày là thằng Phong phải không ? Đi lính về rồi hả ?”

Người gọi Thu Phong lại là một ông già gầy dơ xương cầm một chai rượu trên tay, ông ta ngồi ngay trước nhà thấy Thu Phong đi ngang qua liền gọi lại. Lúc đó lão ta còn ợ lên một cái rõ to.

Ra là ông Hùng què. Ông này cũng là lính giải ngũ, uống rượu từ những năm kết thúc chiến tranh Việt Nam 1975 tới tận bây giờ vẫn chưa chết , thế quái nào mà ngày nào ổng cũng uống ít nhất hai chai rượu từ đó tới giờ vẫn không chết. Cũng không phải hắn vô duyên trù ẻo người ta, mà hắn đây là nể phục cái số bất tử của ông này.

À còn thêm một chi tiết nhỏ nữa là lý do khiến lão ta uống rượu mỗi ngày như vậy.

Do khi thống nhất đất nước các binh lính nhập ngũ thường sẽ trở về với gia đình thay vì quân nhân chuyên nghiệp ở lại phục vụ đất nước. Đội của lão có tổ chức một buổi nhậu, trong cơn say lão nào lão nấy thách nhau

"Tao thách mày dám bắn vào đầu tao đấy"

Và kết quả là một viên đạn sượt qua đầu ông Hùng què này làm bay mất màng não. Cứ trái gió trở trời hoặc khi không có rượu trong người thì đầu lão ta lại cứ inh ỏi cả lên. Nên tình trạng của lão ta ngày nào cũng phải vài xị rượu mới chịu được. Thu Phong cũng phải đổ mồ hôi vì độ sống dai của ông ta.

“À ! Chào chú Hùng , cháu vừa xuất ngũ nên bây giờ mới về đây “

Thu Phong quay sang nói . Hắn cũng lười giải thích mình vốn là đặc công, cũng chẳng có gì đáng tự hào khi về hưu non như thế này.

Ông Hùng cầm chai rượu trên tay giọng khàn khàn cười cười nói “Lâu quá không thấy mày, vẫn khỏe phải không ? “

“Vẫn khỏe như vâm chú ạ. Thôi lần sau chú cháu mình nói chuyện, đi đường xa trở về cháu hơi mệt.”

Nói xong Thu Phong quay mặt đi luôn . Chuồn cho nhanh không đứng đây là tới tối chưa vào được nhà.

Hắn từng dại vài lần đứng nói chuyện với ông Hùng què, không biết ổng kiếm đâu ra chuyện nói liên miên, dắt người khác đi từ chuyện này đến chuyện kia. Một lần nói chuyện với lão Hùng què này mất ít nhất cũng vài tiếng, ban đầu vì lịch sự nên tiếp chuyện. Về sau vứt hết, gặp lão cứ như gặp tà vậy. Nói qua loa vài ba câu tốt nhất nên chuồn, lão ta cũng không khác mấy bà hàng xóm là mấy.

“Cuối cùng cũng về rồi !”

Vác theo hai cái ba lô to tướng Thu Phong bước tới cửa nhà đã được khóa chặt chẽ. Đặt cái ba lô nặng nề của mình xuống Thu Phong nhấc đáy chậu cây ngay trước cửa lên , dưới đó có một chiếc chìa khóa.

Bao nhiêu năm rồi mà mẹ vẫn để một cái chìa khóa nhà ở dưới này . Lúc còn trong quân đội Thu Phong luôn gọi điện về cho nhà, dù không về nhà kể từ khi nhập ngũ nhưng hắn vẫn thường xuyên gọi cho mẹ . Bà dặn lúc nào cũng để chìa khóa dưới chậu cây, lúc nào mà về không có bà ở nhà thì lấy chìa khóa mở mà vào. Mặc dù suốt từ đó đến giờ hắn chưa một lần về nhà, thật là thằng con bất hiếu.

Mở cửa bước vào, vẫn khung cảnh quen thuộc ngày nào, dù có thay đổi chút chút về nội thất nhưng cảm giác quen thuộc ấy vẫn không mất.

Ngắm căn nhà một hồi Thu Phong lại vác ba lô vào phòng mình. Phòng của hắn vẫn vậy, không ai ở nhưng cũng không bụi bặm , mẹ vẫn dọn phòng cho hắn. Quá mệt mỏi Thu Phong vừa vào phòng là lăn ra ngủ luôn, cửa nẻo cũng để tang hoang không thèm đóng .

Đến giữa trưa thì Thu Phong thức dậy … Không phải tự nhiên mà thức , do mùi thức ăn thơm phức Thu Phong ngửi thấy được

“Ọc ọc …”

Bụng kêu réo , Thu Phong đi vào bếp .

“Mẹ !”

Thu Phong thấy mẹ đang đứng nấu ăn bỗng anh nhào tới ôm mẹ từ đằng sau thật chặt rồi buông ra nói

“Sao mẹ về không gọi con dậy ? “ .

Mẹ Thu Phong cười , đã qua bao năm rồi mà nhìn mẹ vẫn trẻ như vậy . Lúc mẹ Thu Phong sinh ra cậu lúc đó bà chỉ mới hơn hai mươi , bây giờ thì bà cũng đã gần năm mươi rồi .

Dù vậy Thu Phong vẫn thấy mẹ mình sẽ hơn những bà cô cùng tuổi khác, có lẽ là ít sân si hơn mấy bà hàng xóm. Biết vậy lúc mẹ hắn hỏi mẹ mày trẻ không , thì Thu Phong luôn miệng chê, chả bao giờ khen lấy được một câu. Lần này trở về nhất định phải khen mẹ nhiều hơn để mẹ vui vẻ.

“Thấy con ngủ ngon quá mẹ không nỡ gọi. Ở trong đó chắc khổ lắm con mới được ngủ như vậy !“

Mẹ Thu Phong nở nụ cười ấm áp nói , rồi bà lại quay sang dặn

“Dậy rồi thì tắm đi, xong ra ăn cơm.”

“Dạ mẹ.”

Thu Phong mỉm cười rạng rỡ...