Tà Đạo Ngoan Nhân

Chương 2 : Đại Nạn Không Chết Tất Có Hậu Phúc

Hắn thì thào nói :

“Cho ta xin chút nước .”

Vương Quân xác định được những người này không muốn làm hại mình , với lại hai cô nàng này nhìn cũng không giống người xấu lắm . Cô nàng kia thấy thế vội vàng mang một ly nước tới cho hắn ta uống , hắn muốn cử động hai tay nhưng phát hiện ra không thể nào .

Cả thân thể vẫn vô cùng đau nhức , hắn cười khổ :

“Tay ta không thể nào cử động được .”

Nàng ta cũng không nói nhiều mà cẩn thận rót nước vào miệng của Vương Quân , cơn khát được giải tỏa hắn ta mới thở phào một hơi . Cô gái nhìn hắn ta hỏi :

“Công tử không biết ngươi tại sao lại bị thương đến mức cả người tràn ngập thương tích như thế kia .”

Trong đầu Vương Quân lúc này tràn ngập suy nghĩ , dù cho đang rất đau khổ nhưng hắn biết mình tuyệt đối phải tỉnh táo . Hắn không thể tin tưởng hai người con gái này , huống chi nếu hắn nói ra thân phận của mình thì các nàng chắc cũng chẳng tin .

Trước tiên là phải che dấu bản thân :

“Ta cũng không muốn nhắc nhiều tới chuyện kia , một đứa trẻ không cha không mẹ sống lưu lạc thì bị như thế cũng bình thường thôi .”

Vương Quân thứ nhất thực sự không cha , từ khi sinh ra liền chưa từng nhìn thấy cha hắn một lần , mẫu thân nuôi dưỡng hắn ta từ bé lớn lên . Người hắn ta coi như cha chính là một hầu cận tên Quy Lão , hắn vừa ra đời thì người bế lấy hắn đầu tiên ngoài người đỡ đẻ thì chính là quy lão chứ không phải mẫu thân .

Cô gái mỉm cười nói sang chuyện khác :

“Ta tên Chu Diễm , ngươi còn nhỏ tuổi có thể gọi ta là Diễm tỷ cũng được . Cô bé hôm trước cũng chính là người cứu ngươi tên là Chu Nhan , cháu gái ta hôm trước đi bắt cá trong mưa thì gặp phải ngươi máu me đầm đìa ở bên bìa rừng nên mới kéo ngươi về đây .”

Nàng không muốn nhắc nhiều bởi chính nàng cũng là một người mất hết người thân , sống trong cô nhi viện một cách khổ sở . Đến khi nàng không chịu nổi đành phải mang Chu Nhan rời đi , không đúng , phải nói là hai người chạy trốn thì đúng hơn .

Vương Quân nhìn nàng một hồi rồi hiếu kỳ hỏi :

“Hai người tại sao phải sống ngoài vùng hẻo lánh như thế này ?”

Nhan sắc của Chu Diễm từ nhỏ đã mê người thế nên khi nàng mười sáu tuổi liền bị người ta để ý . Vì không muốn rơi vào tay bọn họ nên mang theo cháu gái tuổi còn nhỏ chạy khỏi cô nhi viện trốn tới chỗ này tránh gặp người , thế nên mới sống yên ổn được bốn năm .

Vương Quân ngạc nhiên hỏi :

“Chúng ta không quen biết tại sao cô lại kể những chuyện này cho ta một cách dễ dàng như thế ?”

Chu Diễm cười có chút tang thương :

“Thời gian trước vì để kiếm tiền nên ta theo một đội săn vào trong rừng săn yêu thú , nào ngờ gặp phải một nhóm độc hệ yêu thú rất lạ lùng . Bản thân ta bị trúng một loại độc đặc biệt…..khục”

Nàng nôn ra ngụm máu , Vương Quân không lại gần để xem xét được nhưng từ nàng hắn cảm giác được thống khổ tột cùng . Hắn trước kia nào có khác gì thế nên lập tức vô cùng cảm thông , dù sao cũng là người cùng cảnh ngộ .

Vốn nghĩ bản thân đã đáng thương rồi nhưng hóa ra còn có người đáng thương hơn hắn rất nhiều . Mẫu thân của hắn vẫn sống , tộc đàn của hắn vẫn còn chờ hắn trở về , ít ra hắn vẫn có một gia đình còn nàng thì không .

Dùng khăn lau đi máu vương vãi trên sàn nhà nàng ta lấy ra một viên đan dược đưa tới trước miệng của Vương Quân , gương mặt nghiêm túc :

“Công tử tỉnh rồi thì dùng viên đan dược này sau đó luyện công thì rất nhanh có thể khôi phục sức khỏe .”

Vương Quân lại một lần nữa ngạc nhiên , cô gái này đã nghèo như thế rồi vẫn còn nhường đan dược cho hắn :

“Cô nương tự dùng đi , ta đâu có thể nào dùng thứ quý giá như thế .”

Chu Diễm thở dài sau đó nói :

“Công tử như thế này thì trong nhà có thêm gánh nặng ta mới khổ , nếu ngươi khỏe mạnh thì ta và Nhan nhi mới có thể nhẹ nhõm được .”

Nghĩ đến hoàn cảnh của mình hiện tại thì Vương Quân không khỏi cảm thấy xấu hổ , nàng đưa đan dược tới thì hắn liền mở miệng uống vào . Lúc này Chu Diễm mới cảm thấy hài lòng , nàng nhẹ giọng dặn dò :

“Ta có chuyện phải đi ra ngoài , ngươi chờ đến tối Nhan nhi sẽ quay về nấu ăn cho ngươi .”

Vương Quân thấy nàng sắp đi liền vội vàng nói :

“Ta tên Vương Quân , từ mai Diễm tỷ cứ gọi tên ta là được .”

Nàng gật đầu sau đó rời đi , Vương Quân ngồi trên giường thở dài một hơi tự than thở cho chính mình nghe :

“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra , ta tẩu hỏa nhập ma , cảnh giới giảm xuống một cách khủng khiếp , căn bản chắc chắn phải chết sao lại còn sống .”

Trong lúc hắn không để ý thì từ trong túi của hắn một hào quan màu đỏ bắn ra ngoài , sau đó nó đâm chúng một con rùa rồi điều khiển con rùa đi vào trong nhà . Một âm thanh quen thuộc bỗng nhiên vang lên :

“Để lão nô giải thích cho thiếu chủ biết .”

Vương Quân quan sát xung quanh nhưng không nhìn thấy bất cứ ai cả , âm thanh kia lại vang lên một lần nữa .

“Thiếu gia nhìn xuống dưới đất , lão nô ở dưới .”

Hắn nhìn xuống phía dưới thì thấy có một con rùa nhỏ đang ngẩng đầu nhìn hắn , đang tính nói gì thì nó đã lên tiếng trước :

“Ta là Quy lão được Lang Mẫu đại nhân phong ấn linh hồn chờ ngày thiếu gia tỉnh lại liền cho thiếu gia biết mọi chuyện , thiếu gia không cần nói gì hết chỉ cần nghe ta nói là được . Bản thể của ta đã tan thành mây khói rồi , con rùa này tàn hồn của ta cũng chỉ thao túng được trong một khoảng thời gian ngắn thôi .”

Quy lão người này Vương Quân có nghe mẫu thân nhắc qua khá nhiều lần rồi , hiện tại thì hắn chỉ có thể im lặng nghe thôi :

“Sau khi thiếu gia gặp phải sự cố tẩu hỏa nhập ma thì Lang Mẫu đã phong ấn ngài trong băng quan chờ đến khi có cách , mãi đến sau này thì thời cơ rốt cục tới . Lang Mẫu đại nhân không đời nào bỏ qua cơ hội để cứu thiếu gia nên bất chấp nguy hiểm để cứu lấy ngài .

Phương thức cứu chữa đã được nghiên cứu rất kỹ càng , đầu tiên chính là cỗ thân thể của thiếu gia được gọi là Hóa Thần Chân Thân . Nó chính là thứ để Đế Thiên Thần có thể ngưng đọng Thần Cách tiến lên Thần giới , cuối cùng phu nhân lại dùng để cứu thiếu gia .”

Vương Quân nhìn lấy thân thể mập ú này hóa ra lại có tác dụng to lớn như thế , không nào ngờ được luôn , nhưng giữ được cái mạng của mình đã coi như may mắn rồi . Về sau này chắc chắn có thể xử lý vấn đề này , tu vi của ta nếu có thể phục hồi đương nhiên thân thể sẽ cân đối trở lại .”

Quy lão thì vẫn tiếp tục nói chuyện :

“Huyết mạch của cha ngài quá mạnh , mạnh đến độ có thể biến đổi phần huyết mạch của Thôn Thiên Dạ Lang tiến hóa lên thêm vài bậc ngay sau khi vào được thân thể mới . Tâm Thụ được trồng xuống tinh cầu này chính là thứ dùng để duy trì nguồn sống cho thiếu chủ , dù sao không biết đến khi nào ngài mới có thể tỉnh lại được .

Tâm Thụ trồng ngàn năm mới thành đại thụ , sau đó Lang Mẫu đại nhân mang thân xác ngài từ băng quan đi ra chuyển tiếp linh hồn và huyết mạch sang Hóa Thần Chân Thân . May mắn là quá trình chuyển đổi rất thành công nên trừ vẻ ngoài tất cả những thứ khác vẫn y như trước .

Tâm Thụ sau ba ngàn năm sẽ đơm hoa kết quả , chỉ cần thiếu gia tỉnh lại mở mắt ra thì sẽ nhìn thấy ngay thôi , đó chính là dương quả , nó có tuổi thọ càng lớn thì tác dụng sẽ càng khủng khiếp . Còn về phần tác dụng thì sẽ cho thiếu gia một loại thiên phú bất kỳ , sau khi thiếu gia dùng xong thì cây sẽ bắt đầu đơm hoa kết quả lẫn nữa mọc ra mẫu quả , cũng có tác dụng tương tự nhưng tuyệt đối chỉ dùng cho phu nhân của ngài thôi .

Thiếu gia nhất định phải bảo trọng , nhớ kỹ rằng trên thế gian lắm thương đâu nhất định phải mạnh mẽ sống , đây là tàn hồn của ta nên rất nhanh sẽ biến mất . Thế gian đang kịch liệt biến đổi ngài mau tỉnh lại giúp đỡ Lang Mẫu đại nhân , trong giới chỉ bên tay phải của ngài có một viên ngọc bội bóp nát nó thì lập tức có thể đi đến Lang Thần Tinh để thông báo cho Lang Mẫu đại nhân .”

Hắn còn muốn hỏi nhưng con rùa kia ánh mắt trở nên vô thần , linh hồn của , từ bên ngoài Chu Nhan cùng lúc đi vào . Khi nàng nhìn thấy con rùa ánh mắt liền sáng lên , túm lấy con rùa rồi nói :

"Thế là tối nay có súp rùa rồi "

Nàng ngước nhìn thì thấy Vương Quân đã tỉnh liền vui vẻ , cô bé này chắc phải lâu lắm rồi mới thấy người .

“Mập ca ca ngươi tỉnh rồi sao , chờ một chút ta sẽ nấu súp rùa cho ngươi ăn .”

Vương Quân nhìn thấy con rùa tội nghiệp ánh mắt sáng lên , đại nạn không chết tất có hậu phúc , không nghĩ ở đây lại có chủng loài quý hiếm như Tử Kim Thần Quy .

Hắn vội vàng lên tiếng :

“Con rùa đó không ăn được .”

Chu Nhan nhìn hắn khó hiểu hỏi :

“Tại sao không ăn được ?”

Vương Quân cười nói :

“Ngươi không thấy nó khác với rùa bình thường hay sao , con rùa này nếu ăn vào sẽ bị độc chết đấy , nhưng nó đẹp như thế dùng làm sủng vật thì cũng được đấy , muội muội mau đưa nó cho ta .”

Biết con rùa kia không ăn được thì nàng liên ném nó cho Vương Quân , nhưng lại ném ngay vào vết thương của hắn khiến hắn đau muốn chết , nhưng hắn ta vẫn cắn răng chịu đựng mà không la lên .

Đợi cô bé rời đi Vương Quân khẽ giọng nói :

“ Tử Kim Thần Quy mau ký khế ước với ta .”

Con rùa thò đầu ra khỏi mai nhìn hắn với vẻ khinh thường , Vương Quân nhìn vào mắt liền thì thầm :

“Ta đối ý rồi , tối nay có súp rùa để ăn rồi .”

Nghe thấy thế Tử Kim Thần Quy dùng ánh mắt tức giận nhìn hắn muốn bò đi nhưng Vương Quân lập tức mở miệng làm bộ muốn gọi người , nó nhanh hơn rùa thường nhưng không thể nhanh hơn nhân loại . Nếu tên nhân loại này gọi người nó chết chắc , cô bé kia muôn ăn nó nha , tình thế bắt buộc nó đành phải chịu khuất nhục đi tới tay của Vương Quân cắn một cái .

Vương Quân khóe môi nở nụ cười , khế ước đã thành , trên người Tử Kim Thần Quy liền có một luồng khí tức vàng óng nhập vào thể nội của hắn , thương thế của hắn lập tức tốt hơn rất nhiều ...